Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Lãnh Hiên: “Ừm… rất đáng nghi ngờ.”

Hàn Nguyệt: “Không sai.”

Lạc My: “Cần phải điều tra làm rõ, tuy nhiên việc gấp gáp nhất bây giờ là… buổi tiệc tối nay ở hoàng cung a.”

Vương Lam: “Muội cũng chưa đến hoàng cung lần nào, không tránh khỏi lo lắng và hồi hộp.”

Hàn Nguyệt: “Yên tâm, có ta cùng Lãnh Hiên, ngoài ra còn có Lý tướng quân, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Hơn nữa chúng ta đừng quên một người, Cảnh Nghi công chúa.”

Lãnh Hiên gật đầu: “May mắn là bên trong hoàng cung thâm sâu ấy, chúng ta vẫn có một người hỗ trợ.”

Lạc My: “Vương Lam tỉ đừng suy nghĩ nữa, đối diện trực tiếp là được thôi, bây giờ muội tràn đầy tích cực.”

Vương Lam: “Muội đấy… thật là…”

Bên cạnh đó, Cảnh Nghi công chúa có thật sự là quý nhân trong hoàng cung hay không, thì phải đợi đến lúc đó hãy nói, cũng không muộn.

Lãnh Hiên: “Được rồi, chúng ta mau ăn thôi, ăn xong còn phải quay về chuẩn bị.”

“Được a.”

Hoàng cung

Quý phi nương nương ngày hôm qua trở về từ hầu phủ, liền có một vài nhận định, nhìn cách hành lễ và cử chỉ của hai người Vương Lam và Lạc My, không giống thiếu nữ thôn quê, như những gì đồn đại trên phố.

Xem ra, Dương Thiên quốc này, đã xuất hiện thêm hai người không thua kém gì, vị Cảnh Nghi công chúa kiêu ngạo kia, kịch hay cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Quý phi còn cố tình gọi Cảnh Nghi qua chỗ của bà ấy, để trêu chọc.

Người vừa đến, bà ấy đã không chịu được mà cất tiếng: “Sao rồi, Cảnh Nghi công chúa, gần đây vẫn tốt chứ?”

Cảnh Nghi: “Vẫn tốt ạ, thưa quý phi nương nương.”

“Ta nghe nói, hoàng thượng dự định sẽ bàn đến việc thành thân của công chúa, không biết công chúa Cảnh Nghi có suy nghĩ gì về việc này?”


Quý phi bà ta là đang có ý gì đây, vốn từ đầu ta đã xác định với hoàng thượng rằng hôn nhân đại sự của ta, đều do ta tự mình làm chủ kia mà.

Cảnh Nghi: “Người nghe hoàng thượng nói qua như vậy sao ạ, có lẽ hoàng thượng người đã quên đó thôi.

Việc thành thân của thần, hoàng thượng trước kia đã nói qua, sẽ do thần tự mình chọn lựa.”

“Là như vậy à, ta không nhớ rõ rồi, thế công chúa đã có ý trung nhân hay chưa?”

Cảnh Nghi: “Đã có rồi, người không cần phải lo lắng cho thần.

Người nên quan tâm đến hầu gia thì hơn.”

“Lãnh Hiên, nó có gì phải lo lắng, ta nghĩ công chúa… cũng không có ý gì khác, công chúa mau về đi, về chuẩn bị cho kĩ càng vào, ngày mai đến đại yến ta muốn thấy công chúa thật xinh đẹp.”

Cảnh Nghi: “Điều đó là dĩ nhiên.

Đa tạ người nhắc nhở, thần xin phép lui về tẩm cung.”

Đợi Cảnh Nghi đi xa, quý phi liền cười hờ hững: “Để xem nó có bao nhiêu thông minh.”

“Nương nương, người là cố tình dẫn chuyện, khiến cho công chúa không thể yên định.”

Quý phi: “Theo ta bao nhiêu lâu, quả nhiên nhìn ra được không ít chuyện.

Ta đã nói đến như thế mà nó vẫn không hiểu, thì là nông cạn.

Còn nếu nhận thức được vấn đề, thì nó là người thông minh, quan trọng hơm hết chính là, con nha đầu này trước nay luôn muốn nhận lấy sự chú ý và yêu thương của những người xung quanh.

Hiện tại sắp sửa bị người khác giành lấy, chắc chắn là không thể ngồi im mà nhìn a, ngươi cứ đợi đi, vở kịch thú vị đến rồi đây.”

Không để mọi người đợi quá lâu, tiệc tối hôm nay được thiết đãi ở hoàng cung cũng chính thức khai tiệc.

Vì là tiệc khá lớn, nên các bá quan văn võ trong triều đều được mời đến, hơn thế là… hoàng thượng ra lệnh, nhà ai có nhi tử, và nữ nhi đến tuổi thành gia lập thất đều cùng nhau đến, ngoài mặt thì lấy cớ là đông vui, thật chất đây là đại hội xem mắt to lớn a.

Hôm nay như đã hẹn trước, Vương Lam đi cùng Lý tướng quân, Lạc My đi cùng hầu gia Lãnh Hiên, Hàn Nguyệt thì tất nhiên là đi với Hàn thừa tướng, phụ thân nàng ấy rồi.


Người trước người sau, đều đến đông đủ, vào lúc này năm người Lạc My, Hàn Nguyệt, Vương Lam và Lãnh Hiên cùng Lý Tiêu Minh đang đứng cùng một chỗ, tán gẫu không thôi.

Ai nấy từ bên ngoài nhìn vào cũng cảm thấy vi diệu, năm người này là mối quan hệ gì a, nếu bọn họ thật đứng cùng một phe, thì thế cục có khi phải xem xét lại.

Hiện tại tiệc tối ở hoàng cung náo nhiệt ồn ào, bá quan văn võ, vương tôn công tử, tiểu thư khuê các không thiếu một ai, chỉ còn thiếu người chủ trì và hoàng tộc…

Vương Lam vừa nghĩ đến, thì thị vệ thông cáo, hoàng thượng giá đáo.

Mọi người lúc này đều quay người về hướng tiếng thông báo phát ra, mà hạ mình tiếp đón vị chủ nhân quyền lực nhất Dương Thiên quốc.

Lạc My và Vương Lam còn cố không ngẩng đầu lên xem, ý chỉ hai nàng không mấy quan tâm.

Hoàng thượng: “Miễn lễ, tất cả đứng lên đi.”

Quần thần: “Tạ ơn hoàng thượng miễn lễ.”

Sau khi lên ngồi ngai vị, hoàng thượng nhìn qua một vòng vẫn không thấy vị kia đâu, liền lên tiếng hỏi: “Nó đâu, không phải bảo đã vào thành hôm qua sao?”

Hoàng hậu ở kế bên hồi đáp: “Chắc là đến chậm thôi.”

“Không sao, cứ mặc nó, cứ khai tiệc trước đi, các khanh tự nhiên lên, lâu lắm rồi hoàng cung mới tổ chức một buổi tiệc lớn như thế này.”

Thái hậu: “Đúng vậy, không khí vui nhộn như đây, ta rất thích.

Phải rồi, nghe nói hai vị tiểu thư nhà tướng quân phủ và hầu phủ đều đến, có thể bước ra cho ta gặp qua chăng?”

Lạc My nghe nhắc đến mình, trong lòng hơi sợ hãi, Vương Lam đứng bên cạnh nàng cảm nhận được tâm tình của Lạc My, liền đưa tay chạm nhẹ vào nàng, an ủi, nói nhẹ bảo nàng không cần sợ.

Giữa muôn người đứng ở đây, quả thật muốn xác định ai là người thái hậu cần tìm thì hơi khó, bởi vì vị trí đứng của hai người họ hiện tại khá xa với bọn người Lãnh Hiên và Lý Tiêu Minh, hơn thế nữa họ còn đặc biệt đứng ở nơi khó nhìn thấy.

Vương Lam thở dài, bước dần ra phía trước, Lạc My cũng chậm rãi nối tiếp theo sau, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hai vị cô nương này vô cùng nổi bật.

Vương Lam và Lạc My cùng nhau hành lễ: “Chúng thần xin gặp qua thái hậu nương nương.”


Thái hậu nhìn qua gật đầu, tấm tắc khen: “Nhìn qua hai người các ngươi cũng không đến nỗi nào, hoàng cung và trong phủ đệ cần đến lễ nghi.

Vì vậy phải luôn chăm chỉ học hành lễ nghi cho tốt vào.”

Vương Lam: “Vâng”

Lạc My: “Thái hậu dạy chí phải, thần nữ xin nghe theo.”

Hoàng hậu: “Hai người các ngươi cớ sao đi diện kiến hoàng thượng cùng thái hậu, nhưng lại che mặt thế kia.

Như vậy là bất kính, các người không hiểu?”

Hoàng hậu còn cố tình liếc mắt qua Lý Tiêu Minh và Lãnh Hiên, có ý chê trách hai người này không biết giáo huấn.

Lý Tiêu Minh: “Thần xin thay mặt hai muội ấy tạ lỗi cùng thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương.

Hai người họ từ nhỏ đã sống biệt lập, cách xa bên ngoài, theo quy tắc trưởng bối đặt ra, yêu cầu hai người họ khi ra bên ngoài phải che đi gương mặt của mình, để tránh gây rắc rối cho người khác.”

Tất cả mọi người ở đây, bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng chung lại là vẫn có ý nghĩ chắc chắn là bọn họ không được xinh đẹp, vì vậy tránh để người khác mất hứng.

Xung quanh không ít người nói đủ để Vương Lam và Lạc My nghe thấy, cũng may là có hoàng thượng tại đây, nếu không chẳng phải có người lớn tiếng khinh người à.

Cảnh Nghi công chúa liền lên tiếng: “Thần nhi vẫn muốn xem qua gương mặt họ thế nào, nếu lỡ có gặp nhau bên ngoài, còn biết là người quen a.”

Đối với Vương Lam và Lạc My lộ ra gương mặt thật hay không cũng không quan trọng, đây chỉ là thói quen của họ mà thôi.

Trong trường hợp bắt buộc, hai người họ vẫn có thể gỡ khăn che mặt, về sau thì chắc chắn có rắc rối không ít.

Cũng không ngờ rằng, Cảnh Nghi lại là người phụ sự kì vọng của mọi người.

Lý Tiêu Minh: “Cảnh Nghi công chúa, theo thần thấy, nếu muốn nhìn ra người quen thì có thể nhận ra giọng nói và dáng người, cần gì phải xem mặt đâu.”

Lý Tiêu Minh vừa nói ra, mọi người đều khá ngạc nhiên, không phải trước nay Lý tướng quân đều si tình Cảnh Nghi công chúa ư, hiện tại vì muội muội của mình, y sẵn sàng ra mặt đối nghịch với nàng.

Cảnh Nghi: “Ý của Lý tướng quân là thế nào?”

Lý Tiêu Minh: “Thần đã nói rất rõ, công chúa từ từ suy nghĩ sẽ biết thôi.”

Lãnh Hiên bên này e ngại, dù sao Cảnh Nghi công chúa vốn là Thiên Nhi muội muội của y, có người chống đối nàng, y trong lòng khó chịu a.

Du Thiên Vân: “Cảnh Nghi công chúa suy nghĩ như vậy, là còn quá đơn giản.


Theo thần nghĩ, sự việc còn nghiêm trọng hơn nữa.

Mọi người thử nghĩ, hai người bọn họ đến từ đâu không rõ lai lịch, đột nhiên một người là biểu muội của tướng quân, một người là đường muội của hầu gia.

Như thế còn không dám lộ mặt, nếu đã không ai biết rõ gương mặt của họ ra sao?

Đồng nghĩa là họ có thể làm bất cứ chuyện gì, sau đó phủi nhận trách nhiệm?

Ai biết được là có mưu đồ gì chứ?

Xin hoàng thượng minh xét cho.”

Tể tướng: “Thượng thư đại nhân nói không sai, nhưng cũng đâu xác định họ là người xấu.

Mọi việc cẩn thận vẫn hơn, thần cũng mong hoàng thượng suy xét.”

Quần thần xôn xao, nào là, thì ra còn chưa rõ lai lịch, thảo nào che giấu các thứ, mục đích là gì đây,…

Lãnh Hiên: “Hai vị cô nương có thể làm được gì?

Nếu cả cái Dương Thiên quốc này lại vì hai vị cô nương mà rối loạn, vậy các vị bá quan văn võ còn có thể thượng triều ư?”

Quý phi: “Đúng a, Hiên nhi nói không hề sai, hai đứa chúng nó chỉ là hai tiểu cô nương mềm yếu.

Đề phòng cẩn thận là không sai, nhưng quá mức thì thành ra là quá nghiêm khắc.

Hoàng thượng, thần thiếp nói có đúng hay không?”

Hoàng thượng: “Đúng a, đúng a, ái phi nói rất đúng, bọn nó cũng chỉ là hai tiểu cô nương, làm sao có thể ảnh hưởng đến cả một Dương Thiên quốc hùng mạnh của trẫm đây.”

Thái tử: “Phụ hoàng, theo thần nhi nhận định, nếu hai người họ thân phận bình thường, thì đều dễ dàng chấp nhận cho qua.

Tuy nhiên, hai người họ lại là thân thích với Lý tướng quân và Lãnh hầu gia, thì đều nên kiểm tra nha.”

Nhị hoàng tử: “Hoàng huynh luôn đúng.”

Mọi người đều quay qua nhìn nhị hoàng tử mà lắc đầu thở dài, nhị hoàng tử a, đừng có kiểu tân bốc thái tử quá lên như vậy.

Tam hoàng tử cũng góp vui: “Phụ hoàng, con lại nghĩ theo một hướng khác.

Hôm nay là tiệc tối quan trọng, nhưng họ vẫn chọn che đi dung mạo, thì đã đoán trước được cục diện này đi, do đó lý do để họ làm vậy chắc chắn là hợp lý.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận