Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Tướng quân phủ là nơi thế nào, ở kinh thành này, có mấy ai có thể đến đó gây sự.

Lãnh Hiên: “Hai người không sao thì tốt, nhưng là việc hôm nay Vương Lam và Lạc My đến đây, không có nhiều người biết.

Vậy… làm thế nào bọn người đó lại biết rất rõ, không lẽ có người tiết lộ ư?”

Hàn Nguyệt: “Chắc chắn là như thế, bây giờ chỉ chờ xem, người đó là ai mà thôi, không cần vội, chúng ta cứ dạo chơi vài vòng đi…”

Vương Lam: “Hai người làm việc cẩn thận một chút, ở đây không phải như thế giới của chúng ta đâu.”

Hàn Nguyệt: “Biết rồi, biết rồi tất cả đều nghe muội, được hay chưa…”

Vương Lam: “Rất tốt.”

Cả bọn thấy Vương Lam và Hàn Nguyệt trêu nhau như vậy, cũng phá lên cười vui vẻ, nụ cười chưa được bao lâu, thì đột nhiên ngừng hẳn, bởi vì có một vị khách đang tiến đến chỗ bọn họ.

“Xem ra mọi người đang rất vui vẻ, không ai đợi ta đến sao?”

Người vừa nói không ai khác ngoài Lãnh Thiên Nhi a, nàng ta cuối cùng đã đến.

Lãnh Hiên: “Bọn ta vừa mới ngồi xuống trò chuyện không lâu thì muội đến, ngồi xuống mau đi, chúng ta bắt đầu bữa tiệc.”

Lãnh Thiên Nhi: “Chào Vương Lam tỉ tỉ, đã lâu không gặp.”

Vương Lam: “Đã lâu không gặp muội Thiên Nhi.”

Lạc My: “Đây là Thiên Nhi cũng là Cảnh Nghi công chúa sao, ừm… quả không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân Dương Thiên quốc, nhan sắc vô cùng mỹ lệ.”

Nói xong Lạc My cũng thở dài, chẳng trách Lý Tiêu Minh ca ca lại vì nàng ta mà mê đắm, đến nỗi đề thân mà bị từ chối a…

Cảnh Nghi thắc mắc nhìn Lạc My, nàng không rõ vì lý do gì, mà Lạc My lại thể hiện sự lo lắng như vậy.

Cảnh Nghi: “Lạc My tỉ có chuyện gì à, sao lại thở dài thế kia?”

Lạc My: “Quen nhìn muội trong dáng vẻ của trước kia, hiện tại đổi qua dáng vóc của Cảnh Nghi công chúa… ta thật sự không quen.”


Vương Lam và Hàn Nguyệt đúng là cũng đồng cảm với Lạc My a, người thân quên bên cạnh đột nhiên thay đổi về tướng mạo, ai lại có thể thích nghi ngay được đây.

Lãnh Hiên thì không có ý kiến, chuyện gì đi nữa thì nàng ấy vẫn là muội muội mà y yêu thương.

Cảnh Nghi cười nhẹ nhàng: “Không sao, ban đầu là như thế, sau này sẽ nhanh quen thôi.

Xem ra thì mọi người đều đã tụ hội đầy đủ, chỉ thiếu mỗi mình Tề Phong, không biết là huynh ấy đang ở đâu.

Đến lúc này sao vẫn chưa tìm đến chỗ chúng ta a…”

Lãnh Hiên biết Cảnh Nghi đang lo lắng cho Tề Phong, vì vậy lên tiếng an ủi: “Muội đừng lo lắng, ta nghĩ rằng y cũng sắp xuất hiện rồi.”#4

Hàn Nguyệt: “Nhắc đến mới nhớ, mọi người đều đến được đây bằng nhiều cách khác nhau, như ta và Lãnh Hiên cùng hai người Vương Lam là trực tiếp xuyên qua khu rừng ấy.

Hai người thì thế nào?”

Cảnh Nghi từ tốn đáp: “Hai người bọn muội ban đầu cũng là trực tiếp xuyên qua từ khu rừng, chỉ là cả hai gặp chút cản trở, do đó mới bị tách nhau ra.”

Vương Lam: “Điều ta càng thắc mắc chính là, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên là linh hồn xuyên qua, nhưng diện mạo và tên gọi đều giống hoàn toàn.

Thiên Nhi muội ấy thì linh hồn xuyên qua, nhưng tên gọi và diện mạo đã thay đổi.

Còn ta và Lạc My thì là trực tiếp xuyên qua…

Tề Phong thì có thể giống với Thiên Nhi chăng?”

Lạc My: “…”

Hàn Nguyệt: “…”

Lãnh Hiên: “…”

Cảnh Nghi phản ứng mạnh mẽ: “Không thể được, nếu là như vậy… thì chúng ta làm cách nào tìm được huynh ấy đây.”


Vương Lam: “…”

Thật ra nếu Tề Phong muốn thì đã đến rất lâu, kéo dài cho đến hiện tại chắc hẳn có lí do nào đó. Ta không tiện nói nhiều về Tề Phong, trước mặt Thiên Nhi thì tốt hơn.

Lãnh Hiên: “Đừng bàn mấy chuyện này nữa, khi nào đến hãy ứng phó đi.

Bây giờ chúng ta cùng nhau ăn một bữa thoải mái đi.”

Vừa nói y vừa gắp thức ăn cho từng người trong bàn, tính ra là trước kia có mỗi Hàn Nguyệt, thời điểm này bốn người họ đều tụ hội, ta càng phải vất vả hơn rất nhiều.

Một mình ta chăm sóc phục vụ cho bốn người họ, thử hỏi xem có công bằng hay không a?

Vương Lam không nhịn được cười: “Lãnh Hiên ca ca, không phải là huynh đang thầm than thở việc phải phục vụ cho bọn ta đó chứ?”

Hàn Nguyệt và Lạc My đều tỏ ra sát khí nhìn qua, chỉ đợi một từ có của Lãnh Hiên, thì xác định mấy ngày nữa y cũng đừng hòng bước ra khỏi hầu phủ.

Lãnh Hiên cười tươi rói: “Nào có nào có, được hầu hạ các vị đại tiểu thư đây, là phước phận của Lãnh Hiên ta.”

Cảnh Nghi: “Các vị tỉ tỉ… lại ức hiếp ca ca của ta sao?

Dù gì đi nữa, y cũng là một vị hầu gia cao quý kia mà.”

Hàn Nguyệt lắc đầu: “Y là hầu gia, thì ta cũng là thiên kim tể tướng phủ, Vương Lam cũng là thiên kim phủ tướng quân.

Nói về danh phận ai cũng không hề thua kém ai a, vì vậy… muội có muốn bất bình cho ca ca, thì e là không được rồi.”

Lạc My cũng xen vào góp vui: “Hơn nữa danh phận hiện tại của ta là đường muội của huynh ấy, chẳng phải là người một nhà sao?

Có chịu ức hiếp hay không, phải do chính miệng huynh ấy thừa nhận a.”

Quan sát thấy tình hình đang đi ngược với không khí vui vẻ, Vương Lam liền nói vào vài câu: “Mọi người lại làm sao thế, Thiên Nhi… à không Cảnh Nghi công chúa chỉ đang nói dỗi cho Lãnh Hiên thôi, hai người đừng quá để tâm.


Chỉ là đùa giỡn, chúng ta đừng làm mất thời gian, tiếp tục dùng cơm đi.”

Hàn Nguyệt và Lạc My vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận trong lòng, đơn giản là vì trước nay cả mấy người bọn họ đều cư xử thoải mái với nhau.

Nói đúng hơn là Tề Phong và Lãnh Hiên chủ động chiều chuộng theo ý của bọn họ, luôn làm họ vui vẻ… hôm nay Cảnh Nghi đột nhiên nói như vậy, dĩ nhiên có vấn đề rất lớn.

Lãnh Hiên e ngại: “Mọi người đừng suy nghĩ nhiều, Cảnh Nghi chỉ nói bâng quơ thôi, hờn dỗi của trẻ con, các muội là tỉ tỉ không nên chấp nhất muội ấy làm gì.”

Hàn Nguyệt: “Dĩ nhiên là không chấp nhất.”

Lạc My: “Ta cũng vậy.”

Vương Lam nháy mắt với Lãnh Hiên, thông báo mọi việc đã được giải quyết, Lãnh Hiên liền gật đầu, hai người họ cũng thật khổ với ba con người kia nha.

Lãnh Hiên: “Thiên Nhi mau nói câu xin lỗi hai người họ đi, muội như vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm.”

Cảnh Nghi cười hờ hững: “Ta xin lỗi các vị tỉ tỉ, ta chỉ đùa thôi, không nghĩ mọi người lại xem là thật.

Lần sau ta sẽ chú ý ngôn từ hơn.”

Buổi tiệc được tiếp tục, nhưng không khí vẫn còn gượng gạo khá nhiều, nhất là ba người kia, về phía Vương Lam và Lãnh Hiên cũng không biết nói gì thêm, cứ đợi một thời gian nữa, thì bọn họ sẽ tự làm hòa thôi.

Vương Lam cười nhẹ nhàng, cố gắng giữ vững không khí hiện tại, Hàn Nguyệt và Lạc My a, cả hai người họ, một người có chút nóng tính, một người thì thẳng thắn, nếu ở bên cạnh Thiên Nhi quá lâu, ắt sẽ gây nhau.

Trước đến nay, những lần tụ hội đi chơi cũng thường xuyên cãi nhau, may mắn là luôn có Tề Phong hòa giải tứ phía, bây giờ không có Tề Phong, ta đành nhận trách nhiệm này vậy.

Ăn uống xong, bọn họ liền quay ra đi dạo quanh phủ đệ, và trò chuyện, thời gian này Cảnh Nghi đã hòa nhập hơn rồi.

Buổi chiều, Hàn Nguyệt và Cảnh Nghi cùng nhau ra về, nghe nói trong hoàng cung đang bận rộn vài chuyện.

Về phần Hàn Nguyệt, thì phụ thân nàng ấy gần đây thường không thích cho cô nàng thường xuyên ra ngoài rong chơi, bảo là tiểu thư khuê các, phải có dáng vẻ của tiểu thư khuê các, không nên lộ diện quá nhiều bên ngoài.

Lãnh Hiên đích thân đưa hai người lên xe ngựa xong, mới lập tức quay vào bồi hai người Vương Lam và Lạc My.

Thấy dáng người từ xa chạy đến, Vương Lam lắc đầu: “Sao huynh lại chạy nhanh như vậy làm gì, đây là đang muốn tập thể thao à?”

Lãnh Hiên vừa phẩy tẩy, vừa thở hổn hển: “Ta không có tâm trí nào mà tập thể thao, ta là đang lo hai người đợi lâu, nên cố gắng chạy nhanh vào thôi.”


Lạc My chu môi vô cùng đáng yêu: “Hứ… ta chứ không phải Lãnh Thiên Nhi, không có dễ giận và vạch lá tìm sâu đâu.”

Vương Lam: “Lạc My… muội đó thật tinh nghịch.

Lãnh Hiên, hôm nay muội để Lạc My ở lại phủ hầu gia, vài hôm nữa hãy về phủ tướng quân.”

Lạc My khó hiểu: “Tại sao a, muội phải về phủ tướng quân chứ?”

Lãnh Hiên thở dài: “Lạc My, muội hiện tại mới chính là đường muội của ta, không ở đây thì ở đâu.

Tướng quân phủ là nơi ở của Lý Tiêu Minh và Vương Lam.

Muội đã hiểu rõ chưa?”

Lo sợ Lạc My không hiểu được ý tứ sâu xa, mà sinh ra buồn lòng, Vương Lam lên tiếng giải thích: “Hiện tại mới công bố danh phận ra bên ngoài, muội chịu khó ở đây một thời gian, sau đó muốn quay về phủ tướng quân, cũng không muộn.

Muội là đường muội của hầu gia, không phải của Lý tướng quân.”

Lạc My như ngộ ra được ý nghĩa phía sau: “À muội hiểu rồi, vậy tạm thời muội sẽ ở lại đây, đúng không Lãnh Hiên ca ca…”

Nghe tiếng gọi ca ca đầy gằn giọng của Lạc My, Lãnh Hiên chợt rùng mình, ai da… y chuẩn bị cho cuộc sống bận rộn phía trước đi là vừa.

Vương Lam và Lạc My nói thêm vài câu thì Vương Lam bắt đầu quay lại phủ tướng quân, tuy hai phủ đệ cách nhau không tính là quá xa xôi, nhưng để đảm bảo an toàn cũng như tránh những việc như ban sáng.

Lãnh Hiên đã thận trọng, cho thêm một nhóm thuộc hạ thân tín của y, theo sau bảo vệ.

Về chuyện này… ta không có ý kiến, từ lúc đến thế giới cổ đại, ta trở nên lo sợ hơn rất nhiều, sự an toàn của bản thân luôn phải nằm trong tay người khác, cảm giác đó không khỏi khiến ta bận tâm a.

Nhưng sự thật mà nói thì ở nơi đây, ai ai cũng có võ công cao cường, một người hiện đại như ta, có thể làm gì chứ, haiz…

Không trông chờ người khác bảo vệ, chẳng lẽ còn phải tự lực cánh sinh, khả năng này đạt được thành công quá thấp.

Vương Lam vừa về đến phủ tướng quân đã có lính canh bên ngoài thông báo rằng, xế chiều có người từ Cảnh gia đem sổ sách đến, nói là giao cho đại tiểu thư xem qua.

Ta gật đầu biểu hiện đã biết, khi đi đến nội sảnh quản gia đã đem sổ sách mà Cảnh gia gửi kia, đến cho ta xem xét.

Ta cũng không xem qua thứ gì đặc biệt, chỉ lật đến trang cuối cùng mà thôi, ta muốn biết… tổng thiệt hại là bao nhiêu, nhưng lạ thay là… con số đó không lớn như ta đã nghĩ.

Trong lòng ta đột nhiên có được đáp án, không phải vụ làm ăn đó có giá trị bao nhiêu, mà đây chính là cái giá Cảnh Dật ưu đãi cho ta thì đúng hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui