Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Lý Tiêu Minh: " Cứ quyết định như vậy đi.

Ta cũng tìm được hai vị muội muội rồi, ta xin phép các vị, chúng ta về trước.

Mau về nhà thôi."

Nhìn thái độ của Cảnh Dật đang gấp gáp vô cùng, y đang sợ… sau lần này không biết đến khi nào mới gặp lại được Vương Lam.

Vương Lam tiến đến gần Lý Tiêu Minh, bắt đầu làm nũng, muội không thể ở thêm một lát sao?"

Lý Tiêu Minh: “Hồi phủ.”

Lạc My và Vương Lam hai người nghiêm túc, gật đầu đồng thanh: “Vâng.”

Lý tướng quân a, cãi lời y khác nào tìm khổ, cây cao bóng lớn này đâu dễ tìm.

Và đây cũng không phải yêu cầu gì quá đáng hay vô lý cả.

Lãnh Hiên cười giả lã: “A… Lý tướng quân hay là… cứ để cho hai người họ ở lại đây.

Sau khi dùng cơm xong, ta sẽ đích thân đưa người về phủ, thế nào?”

Tuy chưa trả lời, nhưng ánh mắt và thái độ của Lý Tiêu Minh cho thấy, y không hề đồng ý.

Hàn Nguyệt không hiểu sao lại chán ghét tên Lý tướng quân này vô cùng, làm màu cho ai xem đây!

Hàn Nguyệt không sợ uy lực của người nào đó, liền mạnh dạn nói: “Chúng ta đang chơi vui vẻ, đột nhiên ngài đến… còn bắt buộc bọn họ phải theo ngài về, như vậy liệu có xem là cưỡng chế.”

Lý Tiêu Minh định mở lời, thì Hàn Nguyệt tiếp tục chặn nói trước: “Đừng nói là hai người họ đồng ý, rõ ràng ngài đang lấy vị thế biểu ca ra để uy hiếp họ thôi…

Về đi, lần sau ta sẽ đến thăm phủ tướng quân.”

Lý Tiêu Minh đen mặt đầy tức giận, y chưa từng thấy nữ nhân nào dám ở trước mặt y, ăn nói không hề nể mặt như vậy.

Lý Tiêu Minh: “Ta…”

Hàn Nguyệt bực tức: “Về đi, sao không về, còn nấn ná ở đây, ngài muốn nói gì, chẳng lẽ ngài còn muốn không cho ta đến tướng quân phủ.


Lý tướng quân ngài đây cũng thật là…”

Lý Tiêu Minh nhịn xuống cơn giận, nhấn mạnh từng chữ một: “Thiên kim tể tướng đương triều như cô nương đây, một vị tướng quân nhỏ nhoi như ta, có thể nào ngăn cấm đây.”

Lạc My nhìn Vương Lam, trong phút chốc… Vương Lam liền hiểu ý định của nàng, nếu cứ để cho hai con người này ở đây, thì cuộc tranh luận sẽ không có hồi kết.

Vương Lam giả vờ: “Biểu ca, muội tự nhiên cảm thấy hơi mệt, chúng ta mau hồi phủ đi, muội muốn nghỉ ngơi.

Hàn Nguyệt, Lãnh Hiên gặp lại hai người sau.”

Lạc My: “Đúng đó, chắc là khi nãy tỉ ấy uống quá chén, bây giờ bắt đầu say rượu rồi đi, ca ca chúng ta về thôi.”

Lãnh Hiên là người chậm hiểu nhất: “Ai da… say rượu ư, biết vậy trước đó không cho muội uống nhiều rồi.”

Hàn Nguyệt dịu xuống: “Muội không khỏe à, vậy mau chóng quay về phủ nghỉ ngơi.”

Lý Tiêu Minh: “Vậy xin phép.”

Cảnh Dật và Cảnh Mẫn từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng, nhưng không có nghĩa là không có dự tính riêng.

Cảnh Dật vội vàng giữ người: “Lý tướng quân, ta… ta cũng có thể đến phủ tướng quân thăm hỏi được không?”

Lý Tiêu Minh quay qua nhìn Vương Lam và Lạc My, như dò hỏi ý hai người.

Vương Lam gật đầu, xem như cho phép Cảnh Dật đến phủ tướng quân chào hỏi.

Lý Tiêu Minh: “Được thôi.”

Nói xong y dẫn đầu đi trước, hai người Vương Lam và Lạc My hành lễ với những người ở đó, rồi cũng nối gót theo sau, về đến phủ tướng quân thì bọn họ còn có chuyện để giải quyết.

Cảnh Dật và Cảnh Mẫn cũng có vài chuyện làm ăn để bàn tính, không tiện ở lại cùng hai người Hàn Nguyệt, nên liền trở về phòng riêng của họ.

Hiện tại chỉ còn Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên, hai phòng này bây giờ đều là của bọn họ, nhưng người đã về hết, bọn họ chẳng còn chút hứng nào cả, ở thêm một lát thì liền hồi phủ đệ.

Phủ tướng quân


Lý Tiêu Minh về đến, thì yêu cầu hai người Vương Lam giải thích mọi chuyện vừa xảy ra hôm nay, mối quan hệ của họ và Lãnh Hiên, cùng Hàn Nguyệt là như thế nào?

Vương Lam bắt đầu câu chuyện, nàng nói người thân thích mà hai người họ muốn đi tìm, đích xác là Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên.

Có điều trước đó cả hai người họ đều không rõ hai người kia đang ở đâu và có thân phận gì, hôm nay chỉ đơn giản là tình cờ gặp và nhận ra nhau, những việc sau đó thì Lý Tiêu Minh cũng đã rõ.

Lý Tiêu Minh thắc mắc: “Nếu đã là người thân thích, tại sao lại không biết họ là ai?”

Lạc My thở dài: “Quả thật là hai muội không rõ, từ lúc chia nhau ra đến nay đã lâu, bây giờ mới là lúc gặp lại.”

Lý Tiêu Minh càng trầm tư: “Ta lại càng không hiểu, rõ ràng hai người đó trước nay đều luôn ở kinh thành, làm sao có mối quan hệ thân thiết với hai người được.”

Vương Lam: “Vậy nếu như tất cả bọn muội, là quen biết với nhau theo một cách khác thì sao?”

Lạc My: “Vương Lam tỉ…”

Không định nói cho Lý Tiêu Minh biết, nhưng việc này quá nhiều lỗ hỏng, che giấu y sớm muộn sẽ có ngày bị truy hỏi mà thôi, chi bằng bây giờ ta tự mình nói rõ một lần.

Vương Lam: “Thật ra bọn muội không phải người của thế giới này, đến được đây là một điều bí ẩn.

Bọn muội là bạn hữu tri kỷ ở thế giới kia, vì vậy khi đến đây… vẫn sẽ giữ mối quan hệ này.”

Lý Tiêu Minh bắt đầu phân tích, y ngẫm nghĩ vài thứ từ trước đến nay, đúng là hai người họ không giống với người ở nơi đây, phong cách, ngôn từ và suy nghĩ rất khác lạ.

Lạc My: “Không phải hai muội muốn che giấu, nhưng sợ nói ra huynh không tin, còn cho là bọn muội bị điên a.”

Lý Tiêu Minh gật đầu: “Ta tin, hai người là đến từ nơi khác, vậy hai người kia cũng là đến từ nơi đó.

Cũng không đúng, ta biết quá trình từ nhỏ đến trưởng thành của họ, thì không có thể nào…”

Vương Lam: “Hai người đó khác với hai muội, họ là…”

Lý Tiêu Minh: “Có phải bọn họ cũng có khả năng di chuyển giống hai người, từ thế giới của ta đi qua thế giới của các muội, cho nên các người mới có cơ hội gặp mặt.”

Lạc My: “Đúng a, quả nhiên ca ca thật thông minh, mọi chuyện là như vậy.”


Vương Tiểu My cười nhẹ, Lạc My khẳng định như thế cũng không tệ, Lý Tiêu Minh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, miễn không gây ra ảnh hưởng gì là được.

Lý Tiêu Minh nhíu mày: “Về việc hai người Cảnh Dật và Cảnh Mẫn lại là chuyện gì?”

Vương Lam đầy phỏng đoán: "Muội nghĩ, sau khi chia nhau ra ở thành trấn lần trước, bọn muội bị người của Ngọc Linh Các dẫn đi, có lẽ họ đã tìm kiếm khắp nơi.

Tin chắc phía Ngọc Linh Các cũng đưa thông tin về hành tung của hai người muội cho Cảnh Dật, tuy nhiên giữa đường hai muội được huynh cứu giúp quay về đây.

Hiện tại có thể Cảnh Dật biết được hai người muội không có trong tay của Ngọc Linh Các, thì thay đổi phương hướng tìm kiếm.

Lạc My: “Xem ra lần này chất liệu dược hương của Cảnh gia đã bị giải thật sự, nếu không bọn họ đã có thể tìm ra chúng ta nhanh hơn.

Cảnh Mẫn đúng là dùng tất cả vốn liếng, để dạy cho tỉ rồi đi.”

Vương Lam buồn bã: “Qua lần này, mọi việc cũng không có gì lớn, có điều tổn thất chuyện làm ăn của Cảnh gia, thì không biết bao nhiêu?”

Cảnh gia giàu có như thế, chuyện làm ăn đều có giá trị rất cao, Vương Lam và Lạc My thì không có nhiều tiền, về phủ tướng quân thì họ không rõ…

Lý Tiêu Minh: “Muội không cần phải lo, phủ tướng quân của ta tiền cũng không ít, nên đợi phía Cảnh gia bên đó đem đến sổ sách đi.”

Lạc My và Vương Lam đồng thanh: “Vâng”

Lý Tiêu Minh đột nhiên im lặng đến đáng sợ, không biết y đang suy tư chuyện gì, cứ nhìn Vương Lam và Lạc My rồi thở dài.

Vương Lam: “Có chuyện gì khác sao biểu ca?”

Lý Tiêu Minh: “Ta đang nghĩ, hôm nay Cảnh Dật và Cảnh Mẫn nhờ nghe đến giọng nói của Lạc My, mà nhận người quen.

Liệu ta sau này đi tìm kiếm hai người, cũng phải như vậy ư?”

Dáng người và ánh mắt kể cả giọng nói … những thứ này người thiên hạ nhiều vô kể, giống nhau cũng không lạ.

Vương Lam: “A… thì ra là chuyện này.”

Lạc My cười khúc khích, lấy tay gỡ ra khăn che mặt, ánh nhìn của Lý Tiêu Minh và Khiêm Sinh đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

Khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan thanh tú, càng nhìn càng thích, vẻ đẹp của Lạc My phải nói là thuộc hàng đại mĩ nhân, khuynh quốc khuynh thành, so với Hàn Nguyệt không hề thua kém.

Nếu vẻ đẹp của Hàn Nguyệt như ánh mặt trời rực rỡ, thì Lạc My như ánh trăng dịu nhẹ, khuấy đảo lòng người, hay nói xa hơn chính là còn đẹp hơn cả Cảnh Nghi công chúa.

Tại sao phải đi so sánh với hai người kia, bởi vì ở Dương Thiên Quốc này, nói về nhan sắc thì có năm người đứng đầu, hai người trong đó là thiên kim tể tướng Hàn Nguyệt và Cảnh Nghi công chúa.


Hiện tại nếu mọi người biết đến Lạc My, chắc hẳn xếp hạng danh sách kia phải thay đổi.

Lạc My nhăn mặt khó chịu: “Hai người sao vậy, vẻ ngoài của ta không đủ đẹp?”

Lý Tiêu Minh liền phản bác: “Không có.”

Khiêm Sinh: “Vô cùng xinh đẹp nữa là khác.”

Lạc My tạm hài lòng: “Hai người đúng là biết thưởng thức cái đẹp, rất có ánh nhìn.”

Vương Lam cười nhẹ, nàng cũng đưa tay kéo khăn che mặt xuống, một gương mặt mỹ nhân đẹp như tranh vẽ xuất hiện, ngũ quan vừa sắc sảo nhưng cũng vừa trong trẻo, vừa thanh thuần vừa ma mị, làm người ta ngắm mãi không ngừng, tâm không vững sẽ dễ dàng bị đắm chìm.

Lúc này hai người Lý Tiêu Minh và Khiêm Sinh đều nín thở mà ngắm nhìn, không dám thở mạnh, như sợ ảnh hưởng đến vẻ đẹp trước mắt này.

Vương Lam: “Hai người lại sao nữa đây?”

Lý Tiêu Minh: “Huynh cảm thấy… sau này… sau này… các muội ra đường nên tiếp dùng khăn che mặt đi, tránh gây náo loạn đường phố và tránh được người khác nhìn ngó.”

Khiêm Sinh mơ màng ngắm nhìn hai người: “Dương Thiên Quốc ta có năm đại mỹ nhân nổi danh, nhưng xem ra sau này phải đổi rồi.

Với nhan sắc này của hai người, liền có thể đánh bại những người kia.”

Vương Lam: “Đừng nói như vậy, nếu người khác nghe thấy, lại nghĩ chúng ta ham hư danh.”

Khiêm Sinh: “Tiểu thư cô lại khiêm tốn, thuộc hạ đã nhìn thấy tận mắt, nhan sắc của những người kia rồi a.

Thuộc hạ dám khẳng định, tiểu thư là người đẹp nhất trước nay ta từng thấy.”

Lạc My: “Tỉ chấp nhận đi, ta cũng cảm thấy tỉ rất đẹp mà.”

Vương Lam: “Thôi được rồi, hai người muốn ăn gì thì nói, ta đi làm, đừng ở đây nịnh nọt nữa.”

Lạc My: “Ta không có nịnh nọt không thôi đâu, tỉ rất đẹp là sự thật, nhưng nếu tỉ có lòng, thì cứ làm cho ta vài món điểm tâm vào ngày mai đi.”

Khiêm Sinh: “Có điểm tâm ư, thật tốt.”

Lý Tiêu Minh hằn giọng: “Được rồi, xem như ta đã biết mặt hai muội, sau này ra đường không sợ nhìn sai người.”

Vương Lam: “Vâng, biểu ca.

Phải rồi, Lạc My hiện tại là đường muội của Lãnh hầu gia, vì vậy muội ấy có thể sẽ đi lại giữa hai phủ đệ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận