Ngày hôm sau, mẹ và em gái của anh đến chơi nhưng có vẻ là mẹ anh không thích cô cho lắm, vì dù sao đây cũng là một cuộc hôn nhân ép buộc, nếu không phải cảm thấy cô có chút đáng thương thì bà ấy đã sớm bảo anh li hôn với cô rồi. Sở dĩ kéo dài đến ngày hôm nay chỉ là sợ li hôn sẽ gây thêm rắc rối, bị các nhà báo tung tin xằng bậy. Hơn nữa, anh cũng nói là chưa có đối tượng, cứ như vầy cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Nhưng Tiểu Nguyệt vốn không suy nghĩ nhiều như vậy, cô cũng không hiểu việc làm ăn, cô chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, ngoan ngoãn nghe lời, cô cho rằng như vậy sẽ khiến mẹ của anh thích cô hơn, anh cũng sẽ không ghét cô nữa.
Nghe mẹ và em của anh đến chơi cô liền tự tay pha trà, mặc dù có chút vụng về, có chút hậu đậu nhưng cô vẫn muốn cố gắng pha một bình trà ngon mời mẹ và em gái.
Tiểu Nguyệt ngốc nghếch mỉm cười, cô không nhận ra được sắc mặt của mẹ anh đang không tốt, dường như là cảm thấy cô chướng mắt.
Cô rót một tách trà, dâng cho mẹ chồng: "Mẹ, mời... mời mẹ uống trà."
Nhưng vì căn bệnh quái ác, hoạt động của cô không được bình thường, mỗi lần cầm nắm tay đều bị co giật, bất giác run rẩy không thể khống chế, vì vậy mẹ anh còn chưa kịp nhận lấy tách trà thì cô đã làm đổ.
"Xoảng!"
Mẹ cô cau mày, không vui lớn tiếng mắng vào mặt cô: "Cô đang làm gì vậy hả? Muốn tôi bị bỏng chết à?"
Tiểu Nguyệt hơi hoảng, cô chỉ nghĩ đến việc mẹ chồng không bị nước trà làm bị bỏng mà quên luôn bản thân mình, cô vội vàng muốn dọn dẹp, nhặt mảnh vỡ lên.
Ngay lúc đó, Cao Nhất Thành từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn, anh tức giận đi đến kéo cô ra khiến cô giật mình, bị mảnh vỡ sứ làm cho đứt tay.
Anh lạnh giọng, ánh mắt như có một sát sát khí: "Cô quậy đủ chưa hả? Còn không mau cút ra ngoài?"
Tiểu Nguyệt sợ sệt vội che giấu bàn tay bị bỏng và ngón tay đang chảy máu của mình, nhất thời bị hoảng sợ mà chôn chân tại chỗ, không biết nên làm gì.
Cô nhỏ giọng: "Xin... xin lỗi, em không cố ý."
Nhưng anh vốn dĩ không nghe thấy lời cô, anh quát: "Tôi bảo cô cút ra ngoài!!!"
Tiểu Nguyệt bị anh doạ sợ, vội vàng bỏ chạy ra ngoài vườn, chân cũng chưa kịp đi dép.
Cao Mẫn Nhi - em trai của anh nhìn theo bóng dáng cô chạy đi, cảm thấy có hơi bất bình, không thể không nói: "Mẹ và anh hai có phải hơi quá đáng rồi không?"
Mẫn Nhi là em của Nhất Thành, lớn hơn Tiểu Nguyệt hai tuổi, đang là sinh viên năm ba theo học ngành tâm lí học. Cô ấy cũng là người duy nhất trong nhà họ Cao không có thành kiến với Tiểu Nguyệt.
Cao Nhất Thành nhàn nhạt đáp: "Mặc kệ cô ta đi. Người như cô ta, chỉ giỏi gây phiền phức."
Mẹ anh cũng hùa theo: "Đúng vậy, hơn nữa Mẫn Nhi con đừng quên, ba cô ta chính là người đã hại chết ba con. Chúng ta cho cô ta ăn ngon mặc đẹp, không để cô ta lưu lạc đầu đường xó chợ đã là may lắm rồi."
Mẫn Nhi thở dài, không muốn tiếp tục nói đến chuyện này nữa, càng nói lại càng khiến không khí bất hoà.
...
Tiểu Nguyệt chạy ra ngoài vườn, cô ngồi trên chiếc xích đu, ủ rũ, buồn bã.
Cô cảm thấy rất đau nhưng lại không dám khóc, ngược lại còn cảm thấy vô cùng tự trách, vô cùng có lỗi, nếu không phải do cô vô dụng thì mẹ và anh cũng sẽ không tức giận.
Trước đây có ba, cô chưa từng nghĩ rằng mình là một kẻ phiền phức, vô dụng, nhưng sau khi không còn người thân bên cạnh, căn biệt thự được gọi là nhà mà cô sống từ nhỏ đến lớn bị niêm phong, phải đối mặt với thế giới bên ngoài, phải chịu sự ghẻ lạnh, tập sống tự lập, không có ai để dựa dẫm, cô mới biết... thì ra bản thân chính là gánh nặng cho xã hội, là một kẻ bệnh tật chỉ biết gây rắc rối. Không những vậy, hiện tại cô còn bị gắn mác là con của tù nhân, có ba làm ăn phi pháp, cuộc đời của cô vốn đã là hai màu đen trắng đan xen, tách biệt với thế giới nay còn bị bao phủ bởi bóng tối ghê rợn, vô cùng đáng sợ.
Cô ngồi ở đó rất lâu, cuối cùng thì mẹ và em gái của anh cũng chuẩn bị trở về.
Chợt, Mẫn Nhi trông thấy cô, cô ấy vội vàng đến chỗ của cô, đưa cho cô một cây kéo mút cầu vồng: "Chị dâu, cho chị."
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Mẫn Nhi, chỉ với một cây kẹo đã có thể khiến cô mỉm cười: "Cảm ơn."
Cô vừa vươn tay ra nhận lấy kẹo thì Mẫn Nhi đã phát hiện ra tay của cô bị sưng vì bỏng, cô ấy lấy trong túi ra một tuýp thuốc mỡ: "Chị nhớ bôi thuốc, đừng để bị nhiễm trùng, sẽ để lại sẹo đấy."
"Mẫn Nhi, con còn đứng đó làm gì?" Ngay lúc đó, mẹ của cô ấy gọi, cô ấy phải vội vàng rời đi.
Tiểu Nguyệt nắm chặt cây kẹo và tuýp thuốc trong tay, trong lòng cảm thấy vui vẻ, khoé miệng giương lên nở nụ cười ngây ngô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...