Vẫn chỉ là hồi ức.
Kazuya vốn chưa từng nghĩ sẽ cãi nhau với Jin; câu luôn đinh ninh hai người bọn họ cứ yên bình mà sống qua ngày. Quá khứ đã qua, tương lai chưa tới, hiện tại chính là điều đáng trân quý nhất.
Rất dễ dàng dựng nên một tòa lâu đài cát, để nó giương mình đầy tự hào dưới ánh mặt trời chói lọi; nhưng chỉ một đợt sóng nhỏ cũng có thể quật ngã cả tòa lâu đài ấy. Hạnh phúc là như thế.
Điện thoại trong phòng khách không ngừng reo lên, nhưng Kazuya không bắt.
Phải đi nấu cơm, Kazuya rửa nhặt rau, rồi cắt thành từng miếng nhỏ, nấu lên một nồi canh đậu hũ, bàn tay thuần thục tạo nên những miếng cơm nắm vẹn tròn.
Phải giặt quần áo, cậu liền vào phòng Jin, thu gom mấy bộ đồ, chia ra cái nào giặt tay, cái nào giặt máy. Tiếng xào xào từ chiếc máy giặt đang chạy, tiếng lèo xèo từ nồi canh đang sôi, tiếng nước chảy xối xả vào chậu đồ… còn có tiếng điện thoại không ngừng reo lên. Hòa cùng loại thanh âm không phát thành lời từ thâm tâm Kazuya.
Đều do một người gọi tới?
Hay từ một số quen?
Kazuya đều không muốn biết.
Có lẽ khi nhấc lên, cậu sẽ nghe được giọng nói quen thuộc cùng trong vắt của người thiếu niên nọ, “Kame-chan, tối nay anh không ăn cơm nhà. Em cứ ăn trước đi.”
Hoặc có thể nghe đến một giọng nữ ngọt ngào mà xa lạ, “Jin à? Hôm nay nhớ cuộc hẹn với em a!”
Nếu không thì là giọng nói vô cùng phấn khích và tràn ngập sùng bái của người hâm mộ, “Alô, cho hỏi đây có phải là nhà của Akanishi Jin không ạ? Jin, em yêu anh!!! Em để lại số của mình, có gì anh gọi cho em nha!”
Kazuya bất giác tự hỏi, chính mình muốn nghe thấy giọng nói nào? Không muốn nghe giọng nói nào? Nhưng xem chừng quyền quyết định không thuộc về câu, cũng giống như tới tận bây giờ, chẳng đến phiên cậu nói một chữ “Không”. Quyền hành ấy không dành cho Kazuya.
Cớ gì trên đời lại có nhiều người rảnh rỗi đến mức gọi mấy cuộc điện thoại nhàm chán như thế? Kazuya thiếu điều không còn sức mà nói với các cô nàng, mong mọi người đừng gọi tới nữa, Akanishi Jin không sống ở đây.
Từ khi chào đời tới hiện tại, đó là lần đâu tiên Kazuya nói dối, đối phương còn là một người xa lạ mà cậu không biết mặt. Ấy thế nhưng, dù cậu đã nói như thế, điện thoại cả ngày vẫn reo lên từng phút từng giây, không hề ngưng nghỉ.
Sự tình phát sinh hai ngày trước đó.
Đó là một chiều xuân bình thường như bao ngày khác, Kazuya xong việc về nhà. Vừa về tới nơi, cậu đã thấy túm tụm một nhóm nữ sinh trước cổng, nét mặt đầy vẻ tò mò cùng phấn khích, có vẻ đang trộm ngó một thần tượng nào đó.
Kazuya không khỏi thở dài.
Vừa nhìn thấy cậu, mấy nữ sinh ấy đã bu lại, vồn vã hỏi thăm số nhà của Jin. Kazuya chỉ lắc đầu, nói một câu ngắn gọn, “Xin lỗi, tớ không biết ai tên Akanishi Jin.”
Gương mặt hồ hởi khi nãy của các cô liền đanh lại, lạnh lùng đến khó ngờ, tựa hồ còn pha chút giễu cợt cùng châm biếm.
— “Hứ, nhìn là biết không phải người Tokyo rồi, quê một cục!”
— “Mình hỏi thăm tên hai lúa này làm gì, cứ thế mà xông vào cho rồi.”
— “Bạn của Jin toàn mấy người đẹp trai, bao gạo quê mùa này sao lại biết Jin nhà mình chứ.”
Kazuya còn có thể nói được gì? Cậu chỉ đành cúi đầu, tay cầm mấy bịch đồ ăn, nhanh chân bước vào nhà, rồi khóa cửa lại. Không thể làm bất cứ điều gì, dù là cất lên một lời phản bác.
Kazuya vẫn chờ Jin về như mọi ngày. Đến ba giờ sáng, người vừa mở cửa bước vào, cậu liền nói, “Hôm nay có người tới tìm anh, họ nói là người hâm mộ của anh… Còn hỏi số nhà.”
Gương mặt đượm vẻ mệt mỏi của Jin chợt trở nên cấp bách, “Thế em nói gì với mấy người đó?”
Kazuya lắc đầu, “Em bảo anh không ở đây. À, sau đó có một cô tên Gina gọi điện thoại đến tìm anh, em cũng nói như thế.”
Vừa nghe đến đấy, Jin lập tức cao giọng quát, “Gì???? Em nói với bạn gái anh là anh không ở đây???”
Thanh âm lớn tiếng đến đột ngột, như phá nát sự tĩnh lặng cân bằng của cả căn phòng.
Kazuya ngẩn người, đôi mắt tròn xoe nhìn Jin hậm hực về phòng, đóng sầm cửa lại.
Một việc nhỏ như thế. Nhưng đó là lần đầu Jin lớn tiếng với cậu. Kazuya thậm chí không biết người này đã có bạn gái. Jin chưa bao giờ nói, mà Kazuya cũng chẳng hỏi.
Đúng vậy, cậu chỉ là một thằng bé quê mùa không lớn lên giữa chốn Tokyo hiện đại. Không đẹp mắt như những người bạn của Jin. Khi đi trên đường, cũng chẳng ai buồn để ý tới cậu.
Đừng nói gì tới mối quan hệ giữa hai người, ngay cả những khó chịu dày vò trong tâm tư Kazuya, Jin đều không biết. Người ấy vô tư, làm sao nghĩ tới một Kamenashi chỉ vì chờ đợi Akanishi Jin về cùng mình ăn bữa cơm trong yên lặng mà lòng nhảy nhót, bồi hồi suốt cả buổi chiều; Jin sao biết mỗi lần Kazuya giặt đồ cho hắn, ngước nhìn những tà áo thản nhiên trong gió, tâm hồn bỗng chốc nhẹ thẫng cùng hạnh phúc; Jin sao biết một Kamenashi Kazuya dù chỉ là cái bóng sau lưng Akanishi Jin vẫn luôn nở nụ cười khe khẽ đầy mãn nguyện. Làm sao Jin biết…
Mải đắm chìm trong cuộc sống thản nhiên, ấm áp cùng dịu nhẹ này, Kamenashi Kazuya bất giác quên mất những điều quan trọng với chính mình. Tỷ như tự tôn. Tỷ như sự độc lập.
Kazuya suýt quên mất, chính mình đơn thuần chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu ở chốn Tokyo phồn hoa xa xỉ. Không tới phiên cậu nói một chữ “không”, không tới phiên cậu nổi giận, thậm chí cũng không tới phiên cậu cất tiếng hỏi han.
Mãi đến khi sự cân bằng bị nghịch phá, đến khi bất giác làm thương đến đối phương, Kazuya mới bất giác nhận ra lòng mình đã thay đổi tự lòng nào. Lo lắng nhiều thứ hơn, mẫn cảm cùng bất an hơn, phiến toái cùng bối rới tới ngay cả chính mình còn không chịu được, huống hồ là Jin.
Phải chăng một khi đã yêu quý ai đó, con người ta đều trở nên hẹp hòi? Cả một hạt cát cũng không vừa mắt? Dù là câu đùa cợt vô tình, hay cú điện thoại nhầm số, cũng đều như từng mũi kim sắc nhọn chích vào trái tim cậu, rồi cả thế giới trước mắt như rơi vào tầng u ám, tựa hồ giông bão đang hoành hành.
Nguyên nhân vì sao, Kazuya từ sớm đã nghiệm được. Cậu không khỏi chạnh lòng, cùng có chút không cam tâm. Khi phát giác đến loại cảm xúc kỳ lạ ấy, Kazuya đã mở cửa mà bước vào phòng Jin.
Giữa căn phòng không ánh đèn, cậu vẫn nhìn thấy gương mặt Jin. Bất giác, đối phương như một người xa lạ với cậu. Thật giống mỗi lần ngắm nhìn Jin trên tivi, cảm giác mãnh liệt nhưng không chân thực, cứ thế trầm ổn trong nôn nao. Kazuya đứng cạnh cửa, ánh sáng nhàn nhạt từ phòng khách tản vào, vòng ôm lấy gương mặt lạnh lùng cùng bóng dáng cô độc đang tựa mình bên cửa sổ của Jin. Đối phương tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, bàn tay đan vào mái tóc, đôi môi hết mở lại đóng, như muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.
Dạo gần đây vì chuyện ra mắt khán giả, Jin cảm giác chính mình như rơi vào một cõi trầm mê nào đó. Hắn phải đứng giữa lựa chọn chấp nhận những điều ước khắt khe của công ty để được ra mắt, hoặc từ bỏ giấc mộng ngôi sao, cứ thế mà chôn chân tại chỗ, làm một thần tượng nhỏ bé trong những buổi biểu diễn nhỏ. Lòng Jin lúc bấy giờ bức bối cùng bực bội không thôi; người nhà, bạn bè, rồi cả người đại diện, mỗi người một câu một lời, hết lần này đến lượt khác, như một vòng vẫn vũ cứ bám chặt lấy Jin, không buông tha, khiến hắn vô cùng mỏi mệt và chán chường. Dường như hết thảy mọi sự kiện đều đổ ập cùng một lúc, thời gian lệch lạc. Băn khoăn trước bước ngoặt cuộc đời, hay những cú điện thoại quấy rầy đến thành thói, tất cả như khiến nối ức ngạnh trong Jin ngày một trướng lớn. Kỳ thật, cho dù Kazuya không vào phòng, chính hắn cũng sẽ tự mình đi ra để giải thích.
Chuyện không liên quan đến Kazuya.
Mấy cô gọi là bạn gái bất quá chỉ là trò đùa của tụi thiếu niên bọn hắn.
Kazuya, anh xin lỗi.
Lời chưa thoát khỏi miệng, Jin lại câm nín trước nét buồn bã trên gương mặt Kazuya lúc bấy giờ. Kazuya hôm nay có chút kỳ lạ.
“Jin.” Kazuya mở lời, âm tự kia phát ra từ đôi môi mỏng thật nhẹ nhàng đến ấm lòng. Nhưng Jin nào biết được một chữ đơn giản ấy lại mang bao ý nghĩa vô cùng quý giá với Kazuya.
Kazuya không hiểu, với cậu, Jin là một chiếc phao cứu vớt, hay là cột dựa vững chãi. Jin không phải người qua đường xoàng xĩnh chỉ gặp một lần rồi quên, cũng không phải người bạn có thể thản nhiên hàn huyên tâm sự. Vị trí của hai người bọn hắn ngay từ đâu đã là một tầng mơ ảo, không biên giới rõ rệt. Kazuya không hiểu, Jin cũng không buồn nghiên cứu. Bọn hắn đã tin tưởng rồi tới một ngày, cái vị thế giữa hai người sẽ được định nghĩa vẹn toàn.
Kazuya biết chính mình và Jin không đồng nhất; một vui hoan tìm cảm giác, một tâm tư nguội lạnh, không dễ dàng mở lòng với ai khác. Thế nhưng ngay khi hai con người vẫn chưa hòa nhập cùng nhau, tự khi nào trong thâm tâm Kazuya đã lẳng lặng đặt Jin vào một vị thế thật đặc biệt…
Kamenashi Kazuya là một người rõ ràng và rành mạch. Trắng là trắng, đen là trắng, không bao giờ cậu tự lừa mình, mà cũng không muốn cò kè mặc cả tình cảm của mình với ai khác. Đối diện với bất cứ điều gì, Kazuya mãi mãi thẳng tiến, chứ không lùi bước.
Người cậu thích là Jin. Kazuya rốt cuộc có thể đối diện với tình cảm của mình.
Nhưng trong mắt người kia, cậu là ai?
“Jin, em ở đây, là một kẻ hầu ngày ngày nấu cơm cho anh, dọn phòng cho anh, mỗi đêm đều chờ anh về để hâm đồ ăn đến cả ngủ gật, hay là một người lạ mặt không rõ lai lịch, không đáng nhắc tới trước mặt bạn bè anh? Có lẽ anh chưa từng nghĩ sẽ nhận định em là thế nào, nhưng em không phải người thân của anh, không phải bằng hữu của anh, lại càng không phải một con thú cưng anh nuôi và bảo bọc ở nhà. Akanishi Jin, anh nói cho em hay, rốt cuộc, em là gì của anh?
Bờ môi mấp máy, lời ẩn giấu trong tâm khảm bấy lâu cứ thế nối tiếp nhau thốt lên thật nghẹn ngào. Cả người Kazuya bất giác run nhè nhẹ, nhưng ngữ khí vô cùng, vô cùng bình tĩnh.
Tựa như nếu không kiên trì như thế, nỗi bi ai mãnh liệt trong tâm sẽ nhận chìm lấy cậu.
Trước mặt Akanishi Jin, Kamenashi Kazuya chỉ là một đứa trẻ yếu ớt.
Câu hỏi đặt ra, chỉ đổi lại… một khoảnh trầm mặc đến lặng người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...