Hồi ức, vẫn là hồi ức.
Từ đó trở đi, Kazuya ở lại nhà Jin, phụ trách quét dọn, quản lý nhà cửa. Tuy nhiên, với Jin, Kazuya vẫn cảm giác có chút gì đó gượng gạo. Cậu không biết một điều gì về con người này. Jin chưa từng nhắc tới nghề nghiệp của mình với Kazuya. Mãi sau này, Kazuya vô tình phát hiện hình ảnh Jin trên tờ tạp chí, rồi từ đó, cậu mới biết Jin là một nghệ sĩ chưa được ra mắt. Kazuya chỉ đơn thuần biết rằng có những hôm đến tận tối khuya Jin mới trở về, còn có ngày từ sớm tinh mơ đã ra ngoài, lại có những lúc rảnh rỗi, chỉ ngồi ở nhà phè phỡn đọc báo. Jin không đi học, thú vui duy nhất của hắn là chơi điện tử và dạo phố. Mỗi lần thấy Jin vác về một bao to, cậu cũng mon men đoán được cửa hàng tạp hóa có lẽ đang đại hạ giá. Tủ lạnh trong nhà lúc nào cũng chất đầy đủ loại đồ ăn thức uống, toàn những món Jin thích.
Dần dà, Kazuya rốt cuộc cũng quen thuộc với sự tồn tại của người này. Quen thuộc giọng hát nghêu ngao mỗi sáng hòa cùng tiếng nước khi tắm, quen thuộc tiếng chân bước rón rén mỗi sớm tinh mơ, hay quen thuộc mùi hương biển cả tự nhiên trên người và quần áo của người nọ.
Cái gọi là quen thuộc đơn giản như một loài thực vật, mọc rễ nảy mầm, đâm hoa kết trái.
Jin vốn không nghĩ ngợi gì nhiều, thêm một miệng ăn trong nhà không phải vấn đề to tát với hắn. Nhưng Kazuya lại nghĩ khác. Cậu cần một việc làm, thật sự cần. Có như vậy, dù ăn nhờ ở đậu nhà Jin, cậu vẫn có thể đóng góp một phần tiền điện nước. Trên thực tế, Kazuya không muốn, thật sự không muốn ỷ lại bất kỳ một ai.
Tương lai phía trước mù mịt, không rõ đường đi nước bước. Thế nhưng Kazuya ngày ngày vẫn ra công viên gần đó chơi bóng chày với lũ trẻ con hàng xóm. Bọn nhỏ luôn nhìn cậu bằng những cặp mắt đầy tôn sùng, chen nhau ném bóng cho Kazuya, rồi lại luôn miệng thắc mắc những vấn đề liên quan hoặc không liên quan đến bóng chày.
“Anh Kazuya, anh dạy em ném bóng được không?”
“Anh Kazuya, anh đang ở đâu thế? Em qua nhà anh chơi được không?”
“Anh Kazuya… Anh Kazuya…”
Tuy rằng mấy đứa trẻ ngây thơ lại nghịch ngợm, nhưng Kazuya luôn kiên nhẫn, tận tình chỉ dẫn từng chút một cho mỗi đứa: tay phải nâng lên thế này, sức dồn ở lưng, thân dưới phải cố định… Những lời này lặp lại không biết bao lần trong một ngày. Trước bọn trẻ với đầu óc đơn giản, cậu cảm giác chính mình được cần; ngày ngày chơi bóng cùng lũ trẻ, cậu có thể tiếp tục vun đắp cho giấc mơ của mình. Chỉ một điều giản dị như thế cũng đủ khiến lòng cậu yên bình, thản nhiên đối mặt với tương lai mờ mịt trước mắt.
Cả bọn chơi đùa quên cả thời gian. Mãi đến khi cha mẹ của mấy nhóc tì gọi chúng về ăn cơm, Kazuya mới giật mình phát hiện trời đã sẩm tối từ lúc nào. Cậu chậm rãi thu dọn đồ đạc, về nhà nấu cơm, rồi đợi Jin về cùng ăn. Có những lúc đồ ăn đã nguội lạnh, mà người vẫn chưa thấy đâu…
May mắn thay, một buổi chiều nọ, trên đường đến công viên gần nhà để đánh bóng chày như thường lệ, Kazuya nhìn thấy siêu thị đối diện treo bảng tuyển người bán hàng. Cậu liền đến xin việc, không ngờ người ta nhận Kazuya vào thật. Lúc này, cậu đã ở trọ nhà Jin được hai tháng.
Giữa Tokyo phồn hoa, cuộc sống mỗi ngày trôi qua vô thanh vô tức, Kazuya sáng sáng dậy thật sớm để nấu điểm tâm, dọn lên bàn, đợi Jin tỉnh dậy rồi ăn. Sau đó, cậu rời khỏi nhà, đến siêu thị cách đó chừng vài trăm thước để làm việc. Tốc độ làm việc ở nơi này không ngừng nghỉ, người người mua hàng, tính tiền, dọn hàng, không chút nơi tay. Nhưng ông chủ với những người đồng nghiệp rất tốt bụng, luôn luôn chiếu cố một thiếu niên trầm mặc, ít nói mà chăm chỉ như nó.
Chỉ có điều, từ tấm bé, Kazuya đã ít giao du với người khác, xung quanh cậu không có nhiều người có thể gọi là bạn bè, chỉ duy mỗi đám trẻ con đáng yêu ngày ngày xúm xít chung quanh cậu. Còn công việc của Jin thường xuyên chiếm rất nhiều thời gian, có những hôm mãi tận khuya mà người vẫn không thấy đâu.
Buổi tối nhàn rỗi, Kazuya hay mở ti vi, tay với lấy một quyển sách cũ mà cậu thích, ngồi lên ghế sô pha và đọc. Những tiếng ồn ào từ ti vi văng vẳng khắp gian phòng lành lạnh, khiến cậu cảm giác an tâm phần nào. Từ nhỏ đến lớn, Kazuya luôn là đứa trẻ biết điều. Khác với Jin, người luôn thích sự náo động cùng ầm ĩ; vừa về tới nhà, Jin liền bước đến bên dàn máy, bật lên loại nhạc đồng quê của Mỹ hắn ưa thích, rồi ngồi phụp lên ghế sô pha, nhắm nghiền hai mắt, không chút nhúc nhích. Kazuya cũng rất yêu thích giai điệu nhẹ nhàng mà giản dị, pha chút ôn nhu ấy. Những lúc rửa chén, cậu luôn bất giác nhẩm theo những ca từ đang phát ra, hòa lẫn giữa tiếng nước chảy. Nếu Jin có ở nhà, hắn sẽ đảm nhiệm phần gọt trái cây; cậu đôi lúc cũng giúp Jin một tay. Sau đó, hai người ngồi vào bàn, chầm chậm thưởng thức dĩa trái cây trước mặt cùng giai điệu lả lướt nhẹ nhàng. Làm việc nhà cũng có cái bình thản của nó.
Jin chỉ ăn dâu tây hay táo. Còn những loại mà Kazuya thích như dưa hấu và cam, Jin đều không đụng tới. Ngoại trừ nhạc đồng quê của Mỹ, hai người bọn họ không hề có chung sở thích nào khác.
Jin luôn bề bộn nhiều việc. Thế nên, tấm trải giường và màn cửa rất dơ, chưa từng giặt qua lần nào. Vì chịu không nổi, Jin đành kéo xuống, vứt bỏ rồi mua cái mới. Kazuya ra sức ngăn cản, chi bằng để cậu giặt, vứt đi thật phí. Lúc ấy, Jin không chút nghĩ ngợi mà trả lời, “Không cần, em là đàn ông con trai, sao lại đi giặt trải giường với màn cửa? Cứ đi mua cái mới là được! Bộ em thích mấy cái này lắm à?”
Kazuya nhìn hắn miệng mồm cương quyết, bộ dáng bướng bỉnh, nên không còn lời nào để nói.
Vài ngày sau, khi Kazuya chơi bóng trở về, cậu phát hiện trải giường và màn cửa đều đã được thay đổi, tựa hồ những cái trước kia chưa từng hiện diện trong căn phòng này. Phòng của nó có trải giường ca-rô màu xanh, còn của Jin là ca-rô màu cà phê, được giũ ra rất gọn gàng. Tấm màn cửa ca-rô màu vàng ấm, nhè nhẹ phất phơ trong làn gió. Khăn trải bàn ca-rô màu đỏ sậm, thật phù hợp. Kazuya lẳng lặng tựa cửa, nhìn một lượt hết thảy quanh căn hộ. Một con người không chút đoái hoài đến chuyện nhà như Jin vì cớ gì phải bỏ công sức đi mua hết thảy một lượt tấm trải giường, màn cửa, rồi cả khăn trải bàn mới tinh.
Bất giác cậu nhịn không được mà bật cười.
Từ dạo ấy về sau, mỗi lúc rảnh rỗi, Kazuya hay đến cửa hàng gần đấy, mua mấy tấm khăn trải rẻ mà đẹp, ca-rô hồng phấn, ca-rô xanh nhạt, hết cái này đến cái khác. Về đến nhà, cậu cẩn thận giặt qua một lần, rồi hong khô dưới nắng. Nhìn những tấm khăn phất phơ trong gió, lòng Kazuya bất giác cũng hứng khởi, dịu nhẹ hơn rất nhiều.
Cuộc sống yên ả, điềm tĩnh, không chút gợn sóng, nhưng Kazuya lại cảm giác chính mình mỗi lúc một đắm chìm trong cái gọi là hạnh phúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...