- Ôi!
Thật vừa vặn, xương sườn nện lên đầu nhóm người đối ứng, đây là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đang không hiểu ra sao sờ đầu, tìm tòi trên mặt đất, nhặt xương cốt lên.
Cảm giác là lạ, cúi đầu nhìn, không khỏi hoảng sợ nói:
- Trời ạ! Xương người!
Hắn hét tương đối bén nhọn, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, lão giả đầu lĩnh bước nhanh tới, cả giận nói:
- Không phải đã dặn các ngươi, không được phép kêu loạn sao!
Tuổi của hắn khá lớn, bối phận tu vi cực cao, thiếu niên nào dám mạnh miệng, lập tức ủy khuất, tay cầm xương sườn đưa lên.
Trong lòng của hắn còn suy nghĩ, chẳng lẽ tồn tại thần bí trên thuyền hết tiền, hiện tại ngay cả xương cốt cũng vứt xuống sao.
Lão giả nhận lấy, sắc mặt không khỏi trì trệ, hô hấp dồn dập.
Nghe đồn đại năng tu hành đến trình độ nhất định, thoát thai hoán cốt, có thể lấy đạo uẩn ôn dưỡng thân thể, để bản thân mang theo đạo uẩn, sau khi chết đạo uẩn hiển hóa, lưu lại đạo ngân trên xương cốt, cẩn thận thể ngộ sẽ có chỗ tốt vô tận.
Vừa rồi hắn cảm ngộ một chút, đạo uẩn trên xương sườn lập tức hiển hóa thành kinh văn, huyền diệu vô song, chỉ một câu đã bao hàm ngàn vạn đại đạo, đây quả thực là phạm trù của Tiên phẩm.
U Minh Hải truyền thừa vô số năm, nội tình thâm hậu, dù cho là một vài lão bất tử cũng đoán không ra.
Hòn đảo của lão giả này không phải mười vị trí đầu, kinh văn Tiên phẩm là không thể nào thu hoạch được, vì thế càng thể hiện ra nó trân quý.
Hô hấp của hắn có chút dồn dập, nuốt nước miếng, thanh âm run run, phân phó nói:
- Toàn bộ dừng tay, đều từ vị trí này ném mạnh lên!
Trên xương sườn chỉ có một câu kinh văn, nhưng trên xương cốt khác khẳng định còn có.
Mặc dù mọi người nghi hoặc, nhưng trong môn phái giới luật sâm nghiêm, tính phục tùng mạnh mẽ, mọi người nhất thời xếp thành một hàng, không ngừng ném đồ vật.
Lâm Phong thì vẻ mặt mộng bức nhìn đồ vật không ngừng được ném lên, đây là náo loại nào?
Tất cả đều ném về phía mình là có ý gì, chẳng lẽ mình trong lúc vô tình đoạt sinh ý của đám khô lâu?
Lâm Phong thò đầu ra lén lút xem xét, trong đám người, lão gia hỏa bắt mắt nhất kia tay phải nắm xương sườn, vẻ mặt hưng phấn nhìn bên này.
Chẳng lẽ xương cốt kia còn là bảo bối, nhưng Lâm Phong trái xem phải xem cũng không cảm thấy có chỗ thần bí gì nha!
Vì chứng thực điểm ấy, Lâm Phong từ trong các đồ vật ném lên, chọn một quả trái cây, trái cây này có công hiệu chữa thương, không kém Hoàn Hồn Đan bao nhiêu.
Sau đó Lâm Phong dùng Thanh Huyền Kiếm thọc khô lâu bên cạnh, lại rơi xuống một mảnh nhỏ xương sườn.
Lâm Phong nhặt lên ném xuống, vụng trộm quan sát tình huống phía dưới.
Chỉ thấy lão đầu kia cuồng hỉ, như người điên nhặt xương sườn, vẻ mặt cuồng nhiệt, không ngừng phân phó nói:
- Nhanh, nhanh, chính là chỗ này, nắm chặt thời gian, có cái gì ném cái đó, nếu có người thành công, ta sẽ trọng thưởng!
Lời này của hắn giống như quả boom, đám người ở bên cạnh hưng phấn không thôi, liều mạng móc ra đồ vật ném lên.
Đồ vật quá nhiều, dù cho Lâm Phong tương đối bắt bẻ, trong lúc nhất thời cũng hoa mắt, có chút không kịp chọn.
Cũng không phải Lâm Phong hẹp hòi, mấu chốt ở chỗ bộ xương của người ta chỉ có bấy nhiêu, có thể đổi bao nhiêu thứ, đến cuối cùng Lâm Phong chơi trò keo kiệt, một khúc xương chia làm năm đoạn nhỏ ném xuống, đổi được năm đồ vật.
Nhưng đây chỉ là hạt cát trong sa mạc, Lâm Phong cảm thấy xem như chặt sạch bộ xương khô cũng không đủ đổi.
Sắc mặt lão đầu ở phía dưới càng ngày càng cổ quái, sao người phía trên càng ngày càng keo kiệt, một cây xương sườn cũng chia năm đến đổi, nhưng đánh giá xương cốt trong tay, hắn lại hơi hiểu rõ.
Người có thể có bao nhiêu xương cốt, dỡ sạch rồi, còn có thể thừa bao nhiêu chứ?
Hắn nếm thử nối tiếp kinh văn Tiên phẩm, nhưng đáng tiếc, nhiều xương cốt như vậy chỉ sợ ngay cả một phần ba cũng thu thập không đủ, càng thêm phiền phức là thiếu đầu thiếu đuôi, khó có thể bổ sung.
Lão đầu phía dưới khổ não, Lâm Phong cũng nhức đầu, đồ vật càng ngày càng nhiều, lại không có pháp bảo trữ vật, nhìn một đống bảo bối mà bực bội.
Đám ngu ngốc này, cũng không biết ném lên cái Túi Trữ Vật, nếu ai ném lên Túi Trữ Vật, tiểu gia thưởng cho hắn xương bắp chân.
Đến cuối cùng, đồ vật càng ngày càng nhiều, khô lâu bên cạnh đã sắp bị Lâm Phong phân giải sạch, không có xương sườn, không có cánh tay, một bắp chân cũng bị Lâm Phong lấy xuống rồi.
May mắn khô lâu căn bản không để ý tới động tác của Lâm Phong, ở phương diện này ngược lại rất đại khí.
Lâm Phong cũng cảm thấy đủ, lại nhiều sẽ quá hung ác, thời điểm lấy xuống xương bắp chân cuối cùng, hắn cầm Thanh Huyền Kiếm cẩn thận từng li từng tí khắc lên hai chữ trữ vật!
Lúc này mới thuận tay ném xuống, lão giả phía dưới thấy một cục xương lớn, lòng cực kỳ vui mừng, vội vàng xông lên ôm lấy xương bắp chân, lại nhìn thấy phía trên có hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, không khỏi hơi nghi hoặc.
Nhưng lại không nghĩ nhiều, muốn cái gì liền cho cái đó, pháp bảo trữ vật đúng không, lão đầu rất dứt khoát, trực tiếp gọi một đệ tử Kim Đan kỳ tới, lệnh hắn lấy Túi Càn Khôn ném lên.
Hắn có chút kích động xoa tay, đại nhân vật phía trên hẳn sẽ hài lòng, tốt nhất có thể ném mấy cái xương cốt xuống.
Nhưng chờ nửa ngày, lại không thấy đáp lại, khuôn mặt không khỏi méo xệch, có chút không vui.
Hiện tại Lâm Phong không có thời gian quản hắn, trực tiếp mở Túi Trữ Vật ra, phát hiện không gian tương đối lớn, bên trong có chút đan dược Trúc Cơ kỳ, dược thảo tiện nghi một đống lớn, lão nhân kia còn thuận tay cho ít đồ nha.
Lâm Phong vung tay, cất đồ vật mình đổi được vào Túi Càn Khôn, vụng trộm nhìn lão đầu ở phía dưới.
Còn muốn xương cốt? Không có ý tứ, không phải là không có, chỉ là tiểu gia không dám gõ, hơn nữa đồ vật cũng đủ nhiều rồi.
Nửa ngày không thấy đáp lại, canh giờ vừa đến, U Minh Chu khởi động, bắt đầu xuất phát.
Lão đầu ở phía dưới cực kỳ bi thương, kinh văn Tiên phẩm a, lại không có thu thập đủ, căn bản không có tác dụng nha!
Về phần bổ sung, kia đơn giản là đang nói đùa, nếu hắn có thực lực bổ sung kinh văn Tiên phẩm, vậy còn không tự mình khai sáng một quyển kinh văn Tuyệt phẩm cho nhanh.
Nhìn thuyền đi xa, hắn tức giận đến giậm chân, nhưng không có biện pháp, U Minh Chu là tồn tại cực kỳ thần bí trong U Minh Hải, có truyền ngôn nói, trên đó tất cả đều là lịch đại cường giả của U Minh Hải.
Huống chi nếu người sống lên thuyền, hẳn phải chết không nghi ngờ, lui một vạn bước nói, cho dù hắn có thể đi lên, người ta tiện tay cũng có thể chụp chết hắn.
Nhìn một đống xương cốt trong tay, lão đầu khóc không ra nước mắt!
Lâm Phong thì thu thập xong tâm tình, không có đi quản lão đầu kia nữa, mà hiếu kì U Minh Chu sẽ lái tới chỗ nào.
Ngay sau đó lại có hòn đảo dùng phương thức tế tự hấp dẫn U Minh Chu ghé lại, Lâm Phong lập lại chiêu cũ, đổi một chút tài liệu và linh quả quý hiếm.
Lấy được quá dễ dàng, Lâm Phong có cảm giác nhà giàu mới nổi, trên đường đi nếu thấy đói thấy khát, thì cứ lấy linh quả cắn ăn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...