Lâm Phong còn muốn bổ sung nội dung trên Thái Thượng Mỹ Thực Phổ, cho nên mỗi một món ăn, mỗi một loại bánh ngọt đều phải làm một lần mới được.
Mà bánh ngọt mười hai phái rất đa dạng, chủng loại phong phú, nói ra sẽ hù chết rất nhiều người Huyền Cơ Môn.
Sở dĩ hạt hướng dương vang dội như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, tiện mang theo, còn dễ ăn, lại dễ dưỡng thành thói quen cắn hạt hướng dương, tu tiên giả lại không sợ nóng trong người.
Có vài tu sĩ thổ hào càng bá khí, bên trái treo một cái Túi Càn Khôn đựng hạt hướng dương, bên phải treo một cái Túi Càn Khôn đựng vỏ hạt hướng dương, hoàn toàn không cần lo lắng vỏ hạt hướng dương làm ô nhiễm cảnh quan.
Bánh ngọt cũng có chỗ tốt, hàng cao cấp nha, đi thăm bạn thân không mang theo chút ít sẽ thành khinh thường chủ nhân.
Tu Chân giới thiếu thốn món ngon, nói là tích cốc, trên thực tế còn không phải bởi vì lật qua lật lại chỉ có vài thứ tẻ nhạt, ăn trăm năm ngàn năm ai không ngán, nếu thật bày ra một bàn Mãn Hán Toàn Tịch, đoán chừng không có mấy cao nhân tích cốc có thể chống đỡ được dụ hoặc.
Làm xong bánh ngọt thì làm bánh bao, bánh bao hấp của Hoa Hạ thì nổi tiếng thế giới rồi, hương vị không chê vào đâu được.
Giá cả cũng tương đối bình dân, giống như đồ ăn bình thường, bánh bao nhân thịt một viên linh thạch nhất phẩm có thể mua ba lồng, mỗi lồng năm cái.
Đệ tử Luyện Khí kỳ một tháng được phát một viên linh thạch nhị phẩm, có thể đổi thành mười viên linh thạch nhất phẩm, có thể mua ba mươi lồng, vừa vặn một tháng nha, Lâm Phong cảm thấy Nhị sư tỷ định giá thật nham hiểm.
Còn bánh bao cao cấp thì giá tiền càng kinh khủng, nhưng xưa nay không thiếu người mua, Luyện Khí kỳ mua không nổi, không có nghĩa là Linh Đài kỳ, Trúc Cơ kỳ mua không nổi.
Đặc biệt là Kim Đan kỳ, không nói nửa câu, trực tiếp bỏ tiền, một lần mua đều là mười mấy lồng.
Từ khi Thiên Tuyết Phong Thực Quán khai trương, toàn bộ Huyền Cơ Môn nhấc lên sóng to gió lớn, mới đầu chỉ có vài danh phong ở sát bên Huyền Vũ Phong tới mua, càng về sau thì mọi người đều tới.
Có vài danh phong ở vị trí xa nhất, khoảng cách mấy chục vạn cây số, xa đến hù chết người, trong môn phái lại không có pháp bảo như Thông Thiên Kiều, không cách nào nhanh chóng đến Huyền Vũ Phong.
Nhưng Nhị sư tỷ có biện pháp, trực tiếp kéo chân truyền thứ tư đến, bố trí truyền tống trận cỡ nhỏ khắp nơi, trận pháp truyền tống này Lâm Phong đã thể nghiệm qua, nhưng loại trận pháp này là cỡ lớn, tiêu hao rất nhiều, người bình thường dùng không nổi, còn lần này làm chỉ là cỡ nhỏ, chuyên môn dùng để truyền hàng hóa, một viên linh thạch nhất phẩm đủ để tiêu hao nửa ngày, bách phong ở xa nhất, một viên linh thạch cũng có thể sử dụng ba bốn lần.
Từ lúc trận pháp truyền tống cỡ nhỏ ra đời, thì thời đại ship thức ăn cũng xuất hiện, bên kia chuyển đơn đặt hàng và linh thạch, bên này truyền qua hàng hóa, tốc độ nhanh đến không biên giới.
Thiên Tuyết Phong Thực Quán càng làm càng lớn, trong khoảng thời gian ngắn phát triển không tưởng nổi, nghe nói toàn bộ linh thú thành niên trên Huyền Vũ Phong đều sắp bị Nhị sư tỷ bắt sạch, thậm chí nàng còn đi chỗ khác bắt.
Nhưng đám linh thú đều đang ngẩng đầu ngóng trông chờ nàng tới bắt, các phong chủ thì một mắt nhắm một mắt mở, nếu Nhị sư tỷ bắt linh thú về nấu canh uống, nói không chừng bọn hắn còn nhúng tay ngăn cản, nhưng tất cả mọi người đều biết linh thú là đi làm công, trả linh thạch đàng hoàng, đương nhiên sẽ không nhảy ra làm ác nhân.
Nhị sư tỷ là nhị công chúa của Tần quốc, thân phận cao quý không tả nổi, biết đạo lý muốn con ngựa chạy nhanh, trước cần phải cho ăn cỏ, ở phương diện phúc lợi làm hết sức ưu tú, trước kia thanh danh đã đủ vang dội, bây giờ danh khí ở trong linh thú quả thật đến trình độ ngày đêm cúng bái.
Nhưng rất nhiều tu sĩ lại không cho rằng như vậy, nghe nói tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường đều lén gọi Nhị sư tỷ là Liễu lột da, Liễu hắc tâm, Liễu gian thương.
Còn không phải sao, một tháng chỉ có chút thu nhập, lại bị Nhị sư tỷ lột hết, vì mỗi ngày ăn đều là món mới, còn phải ba người tập hợp lại, một ngày mua ba lồng, một người chia một lồng.
Biết rất rõ càng ăn càng nghèo, nhưng lại không quản được miệng, có người thậm chí vừa ăn, vừa mắng, vừa ấm ức.
Lâm Phong vốn tưởng chỉ là chơi đùa, nhưng không nghĩ tới Nhị sư tỷ lại kinh khủng đến trình độ này, chỉ một tháng thời gian đã bị nàng phát triển đến quy mô khổng lồ như vậy.
Vì thế xung quanh còn diễn sinh ra rất nhiều ngành nghề, tỉ như bách phong cách Huyền Vũ Phong khá xa, mỗi ngày đều sử dụng truyền tống trận chuyển từng lần quá phiền phức, thế là Nhị sư tỷ đề nghị mọi người mua tập thể, mấy chục mấy trăm người cùng đặt hàng, như vậy sẽ được ưu đãi.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ Linh Đài kỳ còn đỡ, nhưng các lão gia hỏa Kim Đan kỳ thì không thể mỗi ngày đều đi xếp hàng mua bánh bao bánh ngọt được, kia sẽ mất mặt như thế nào, thế là Nhị sư tỷ tập hợp linh thú phi hành lại, khai phát loại hình phục vụ tận nơi, nhưng cần thu thêm phí.
Lâm Phong nghe nói, không khỏi bị dọa đến run rẩy, đến cùng là mình xuyên việt, hay Nhị sư tỷ xuyên việt, ném Nhị sư tỷ tới kiếp trước, chỉ vài phút sẽ có một tập đoàn kinh tế quật khởi nha.
Càng đáng xấu hổ là, Nhị sư tỷ thông qua hoạt động ưu đãi giá hạt hướng dương, thu mua cao tầng của Huyền Cơ Môn, đối với nàng làm đều một mắt nhắm một mắt mở, dù sao cũng không ảnh hường gì tới lợi ích của tông môn.
Đến cuối cùng, cao tầng Huyền Cơ Môn còn xuất thủ đả thông rất nhiều thông đạo, giúp Huyền Vũ Phong khai thông con đường bán bánh bao.
Không có cách a, toàn bộ Huyền Cơ Môn đều trở nên sinh động, rất nhiều đại lão đều phát hiện tính tích cực của đệ tử mình cao đến hù chết người.
Lúc trước ban bố một nhiệm vụ, thu thập chút ít dược tài, hơn mười ngày cũng không có người tiếp, đa số là ghét tiền thưởng ít, hoặc chê lộ trình xa, mỗi tháng đều có một viên linh thạch nhị phẩm, các phong ăn uống lại không thu phí, chỉ cần duy trì công việc thường ngày là được.
Nhưng bây giờ không giống, tùy tiện ban bố một nhiệm vụ, các đệ tử sẽ liều mạng cướp lấy, làm cho rất nhiều đại lão không còn nhiệm vụ để phát, phải nhao nhao thăm viếng hảo hữu, xem đối phương có nhiệm vụ gì không, mang về cho đệ tử của mình làm, nhưng các phong còn không phải giống nhau.
Nghe nói đã có rất nhiều đệ tử kháng nghị, vì ăn được món ngon đều liều mạng, nhưng liều quy liều, môn phái không có nhiệm vụ, không có nhiệm vụ thì không có thu nhập, không có thu nhập thì chỉ có thể nhìn người khác ăn món ngon, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục nha.
Các phong chủ đều dỡ khóc dỡ cười, trước kia đều là không đủ người nhận nhiệm vụ, hiện tại lại biến thành nhiệm vụ không đủ.
Gần đây Liễu Tiếu Tiếu rất vui vẻ, mỗi lần gặp nàng đều thấy nàng đang cười hắc hắc.
Trạng thái luôn cười ngây ngô, ai cũng sẽ không ghét bỏ nhiều tiền, dù mỗi tháng Huyền Vũ Phong kiếm được còn chưa đủ nàng tiêu xài mấy ngày, nhưng nhìn linh thạch giống như núi nhỏ chất ở trước mặt, cũng sẽ để cho lòng người vui sướng nha.
Một ngày này, Liễu Tiếu Tiếu vừa sải bước đến, đang chuẩn bị giống như thường ngày, từ chỗ Lâm Phong lấy cách làm bánh ngọt mới, lại vừa vặn nhìn thấy Lâm Phong đang ngồi xếp bằng tu luyện, con mắt không khỏi đỏ lên, quơ lấy cái ghế bên người đập tới.
- Lại đột phá Linh Đài ngũ phẩm, ta đập chết tên vương bát đản ngươi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...