Thời gian trôi mãi

Chương 31
 
Hiếm khi Điền Quân Bồi được rảnh rỗi như chiều hôm nay, anh lái xe đưa Nhâm Nhiễm đến khách sạn Ven Hồ để thi phỏng vấn cho công viêc dịch cabin ột diễn đàn thảo luận về chính sách tiền tệ và tỉ giá ngoại tệ quốc tế.
 
Công việc này là do Tiểu Lưu - trợ lý của Điền Quân Bồi giới thiệu cho cô. Cô gái đó đã lấy số điện thoại của cô qua Điền Quân Bồi và nói với cô rằng, diễn đàn này do hội Liên hiệp các tỉnh miền Trung tổ chức, rất quy mô, khách mời quan trọng nhất là một nhà kinh tế học đã đạt giải Nobel, ngoài ra, còn có rất nhiều chuyên gia, học giả và ngân hàng của nước ngoài đến, rất cần một nhóm phiên dịch viên có trình độ.
 
“Dịch viết thì không có vấn đề gì, nhưng chị chưa bao giờ dịch cabin cả”. Cô hơi băn khoăn, "Hơn nữa hiện tại chị đã nhận dịch một cuốn sách, cũng không có nhiều thời gian”.
 
Tiểu Lưu cổ vũ cho cô rất nhiệt tình, “Em đã từng làm rồi, không phức tạp như chị tưởng tượng đâu, Hơn nữa họ không chỉ yêu cầu mỗi dịch cabin không đâu. Thầy của em trong ban tổ chức, gọi điện thoại bắt em phải đến làm, nhưng hiện tại văn phòng quá bận, em không thể đi được, đành phải hứa với thầy là sẽ tìm hộ một phiên dịch thạo về mảng tiền tệ hoặc kinh tế học. Chị Nhâm Nhiễm, trình độ tiếng Anh của chị rất ổn, hơn nữa lại thạo ngành tiền tệ, chị vẫn nên đến đó thử xem sao, tất cả chỉ có 8 ngày thôi, không mất nhiều thời gian của chị đâu, thù lao dịch cũng rất cao”.
 
Nhâm Nhiễm ngẫm nghĩ một lát, cũng muốn thử khả năng dịch nói của mình và thế là cô đã đồng ý.
 
Sau khi đến đó, cô đến phòng ghi biển là tổ phục vụ hội thảo, phát hiện thấy trong căn phòng rộng đó người ta đi đi lại lại, rất ồn ào. Cô tìm đến thầy Tưởng - người phụ trách công tác tổ chức, đưa một bản sơ yếu lí lịch và bằng tốt nghiệp của mình. Xem xong tài liệu, thầy Tưởng không hàn huyên gì mà hỏi cô một loạt câu hỏi bằng tiếng Anh, dĩ nhiên với cô, những câu hỏi này không có gì là khó. Sau khi dịch xong một đoạn văn ngắn do ông chỉ định, ông liền nói ngay về chuyện thù lao: “Renee, nếu mức thù lao này em chấp phận được thì ngày mai em bắt đầu đi làm, tham gia việc tiếp đón, dịch cho diễn đàn, nhớ mang hành lý đến, chắc là 8 ngày đó đều phải ở đây".
 
Sau khi đi ra, Nhâm Nhiễm kể sơ qua về quá trình thi phỏng vấn này cho Điền Quân Bồi nghe, anh cũng thấy buồn cười.
 
"Đã đến đây rồi thì bọn mình đến nhà hàng hương vị cơm nhà nông trước mặt ăn cơm nhé”.
 
“Lại là Dĩ An giới thiệu hả anh?'
 

“Đúng vậy. Theo như lời anh ấy thì nét đặc sắc lớn nhất của nhà hàng này là các loại rau dại có một món là muối lá liễu non, làm thành món nguội, ăn rất thú vị. Còn các loại rau như Du Tiền, Hoa Hòe, Tâm Giá ... thì càng khỏi phải nói”.
 
Nhà hàng đó nằm ở góc hồ bên kia, cách đây mấy km, bài trí theo phong cách đồng quê. Khi họ đến đó, thời gian vẫn còn sớm, vì thế sau khi đỗ xe và đặt chỗ xong, họ liền đi dạo bên hồ.
 
Hồ nước này khá lớn, thường là nơi để các đội đua thuyền của tỉnh luyện tập, đằng xa từng đoàn canoeing đang lướt nhanh bên mặt nước, vượt qua tầm nhìn của họ, loáng thoáng có tiếng còi của huấn luyện viên nhắc nhở, nhưng cũng không ồn ào. Ven hồ là hàng liễu rủ, mùa xuân ở thành phố Hán Giang đến rất vội vã, dường như chỉ cách mấy ngày, rặng liễu đã đâm ra những lá non mơn mởn, bao trùm cành cây trơ trụi. Gió mơn man thổi tới, không còn lạnh nữa. Trước cảnh đẹp và thời tiết dễ chịu như vậy, cả hai đều thấy tâm trạng thoải mái hơn.
 
"Thành phố này chỉ có đặc điểm này là lý tưởng, trong trung tâm thành phố vừa có sông, vừa có hồ, nhiều khi khiến người ta phải đặt dấu hỏi đây có phải là một thành phố công nghiệp hay không".
 
"Sau khi mẹ em mất, ba em được điều động công tác và đưa em đến đây, sợ em buồn nên ông đưa em đi chơi khắp nơi, ông cũng đã từng nói với em như vậy".
 
“Năm đó em bao nhiêu tuổi?"
 
“16 tuổi".
 
Điền Quân Bồi nắm chặt tay cô với vẻ xót xa, "Chắc chắn trước đây em là một cô bé yếu đuối, nhạy cảm".
 
"Vâng, đúng vậy, nhạy cảm, yếu đuối, ta đây, ngang ngạnh, cố chấp, sợ cô đơn... Tóm lại là một cô gái rất khó chơi. Hiện giờ nhìn lại, có lúc thực sự cảm thấy kinh ngạc, dường như em và cô ta là hai người hoàn toàn khác nhau".
 
"Thay đổi lớn như vậy ư?", Điền Quân Bồi cũng tỏ ra ngạc nhiên. Bất chợt anh thầm nghĩ, Nhâm Nhiễm đã gặp anh chàng Trần Hoa chín chắn như thế ở độ tuổi đó. Mối tình ngắn ngủi với anh ta đã làm thay đổi cô hay thời gian đã điêu khắc cô thành diện mạo như bây giờ?

 
Nhâm Nhiễm thờ ơ nhìn về phía trước, "Đúng vậy, thay đổi quá lớn. Đừng nói mãi về em nữa, trước đây anh như thế nào, ý em nói là trước tuổi thành niên ấy?"
 
Điền Quân Bồi nhún vai, "Hình như anh vẫn như thế này, không có gì thay đổi. Cuộc sống quá thuận lợi, được học trường cấp một cấp hai, cấp ba, đại học tốt nhất, nghe nói những người lúc nào cũng được sống trong hoàn cảnh thuận lợi thường rất vô vị, anh đoán hình ảnh anh trong mắt người khác chính là như thế".
 
Nhâm Nhiễm chợt cười, "Dường như là anh đang phê bình mình, nhưng em lại nghe ra được vẻ tự phụ".
 
"Vậy ư? Mọi người đều nói anh khiêm tốn lắm mà".
 
"Mọi ngôn từ, cử chỉ của anh đều nhã nhặn, lịch sự, nhưng khí chất vẫn toát lên vẻ cao ngạo".
 
Lời đánh giá này khiến Điền Quân Bồi cùng bật cười. Từ nhỏ đến lớn, giáo dục trong gia đình anh rất nghiêm, cha mẹ anh là người có học thức, luôn luôn nhắc nhở anh phải khiêm tốn, nho nhã, yêu cầu anh trong bất cứ tình huống nào cũng không được ngông cuồng, xốc nổi. Anh cũng thường xuyên nhắc nhở mình rằng, không nên khoe khoang tự hào vì sự vượt trội về mặt trí tuệ, nhưng phẩm chất vẫn là phẩm chất, cá tính vẫn là cá tính, đương nhiên anh là người biết rõ nhất vẻ tự phụ tiềm ẩn trong con người mình.
 
"Hy vọng là anh không tự cao tự đại đến mức bị mọi người ghét".
 
Nhâm Nhiễm mỉm cười, lắc đầu.
 
Điền Quân Bồi dừng chân lại, vuốt mái tóc bị gió thổi hơi bồng bềnh của cô, ngón tay anh len vào tóc cô, động tác nhẹ nhàng như gió. Cô đưa mắt nhìn xuống, giữa lúc xế chiều, khuôn mặt cô trắng mịn như một món đồ sứ được chế tạo từ xương, khóe mép hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong. Bất giác anh ôm chặt cô, cô đỏ bừng mặt, né tránh làn môi của anh, nói nhỏ: "Bên cạnh có nhiều người lắm".

 
Đúng là phía không xa có mấy người đang xếp hàng ngang ngồi câu cá, nhưng họ đều chăm chú nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, không ai nhìn về phía họ. Điền Quân Bồi vẫn ôm cô, "Tiểu Nhiễm, anh...”. Cô chợt ngước mắt lên, ngắt câu nói tình cảm mà anh chuẩn bị nói ra, "Em xin lỗi, Quân Bồi, em cảm thấy có một số chuyện bọn mình nên nói cho rõ ràng thì hơn".
 
Lòng anh chùng xuống, dường như đã linh cảm được cô chuẩn bị nói gì, tuy nhiên trong đầu anh cũng đầy thắc mắc, rất cần một cái “nói cho rõ ràng" để trút bày.
 
"Em không biết yêu một người thì phải như thế nào. Em thích anh ở bên em, nhưng em không biết em có yêu anh hay không?"
 
"Ít nhất là em muốn ở bên một người thì mới có thể nói đến chuyện yêu".
 
"Em nghĩ đi nghĩ lại, như thế vẫn không công bằng với anh".
 
Điền Quân Bồi nhìn cô với vẻ hơi bực bội, "Em cứ muốn anh phải thừa nhận đi thừa nhận lại rằng anh sẵn sàng chấp nhận sự bất công này ư?”
 
"Quân Bồi, vừa nãy em đã nói rồi, năm mười mấy tuổi, em là một cô gái rất khó chơi, sau đó mọi thứ đã thay đổi rất nhiều, không phải là em đã sửa được hết những khuyết điểm đó. Em chỉ... nhu nhược đi, không còn hung hăng hùng hổ như trước đây nữa thôi, tưởng rằng những việc mà mình làm không có liên quan gì đến người khác, càng không thể ngang nhiên tận hưởng một mối tình mà có thể mình không đáp lại được gì".
 
"Cái gọi là nói cho rõ ràng mà anh chờ đợi không phải là như vậy. Không, Tiểu Nhiễm, bọn mình đang yêu nhau chứ không phải đang giao kèo với nhau, làm rõ hai bên có bao nhiêu nghĩ vụ, bao nhiêu quyền lực, phải bỏ ra bao nhiêu, thu về bao nhiêu. Anh thích em, bây giờ thấy em nói rằng em cũng thích ở bên anh là anh cảm thấy vui lắm rồi. Nếu một ngày nào đó, anh không thỏa mãn với việc em không biết rõ là có yêu anh hay không thì anh sẽ nói với em”.
 
Giọng anh dứt khoát, logic rõ ràng, Nhâm Nhiễm lại một lần nữa cảm thấy bí từ, cô đành phải nói: "Vâng, Quân Bồi, em không biết phải nói những gì mới có thể được coi là nói cho rõ ràng về quá khứ của em. Hay là thế này vậy, nếu anh cảm thấy có điều gì đáng nghi ngờ thì anh cứ hỏi em, em sẽ cố gắng trả lời thẳng thắn".
 
Lời đề nghị này khiến Điền Quân Bồi khóc dở mếu dở, "Anh sẽ rất vui nếu một ngày nào đó em chịu chia sẻ quá khứ của em với anh. Nhưng anh không có ý định chơi trò hỏi đáp này với em đâu, đây không phải là chia sẻ, mà là sự khai báo thành thật, anh không cần. Điều duy nhất mà anh muốn hỏi là, em có muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ với anh nữa không?"
 
Nhâm Nhiễm im lặng hồi lâu, trong lúc Điền Quân Bồi gần như không thể kiên nhẫn thêm được nữa, cô lại sà vào vòng tay của anh, áp sát mặt vào ngực anh, khẽ nói: "Quân Bồi, em rất mâu thuẫn, em sợ mình làm như thế này là quá ích kỷ".

 
Đây vẫn không phải là câu trả lời mà Điền Quần Bồi muốn được nghe, nhưng ôm cô trong lòng, anh nghĩ mình không có sự lựa chọn nào khác.
 
Sáng sớm hôm sau, Nhâm Nhiễm liền xách túi hành lý đơn giản đến trung tâm phục vụ hội nghị để đăng ký. Cô được cử làm công tác đón tiếp, khách mời trong nước và nước ngoài bắt đầu lục tục kéo đến, cô lấy danh sách từ trung tâm phục vụ hội nghị rồi theo lái xe ra sân bay; cầm biển ghi tên khách để đón khách, dẫn họ lên xe và đưa họ trở về khách sạn, sắp xếp phòng cho họ, sau đó lại phải tiếp tục xuất phát ngay lập tức, ngày hôm đó sau khi đón đoàn khách ở chuyến bay muộn giờ cuối cùng, về đến khách sạn đã là nửa đêm, cô mệt rã rời, chỉ tắm qua loa một cái rồi lên giường ngủ thiếp đi,
 
Công việc của ngày hôm sau vẫn như vậy, khách mời đến tập trung hơn, người nào cũng bận bù đầu, đi lại vội vã. Sau khi nhận danh sách khách mời phải tiếp đón trong ngày, Nhâm Nhiễm rất bất ngờ, vị khách đứng thứ ba là giáo sư Hunter - thầy giáo dạy môn đầu tư tiền tệ của cô hồi cô học ở trường đại học Monash tại Australia. Khi vừa từ cửa bước ra, ông Hunter với thân hình cao to cũng đã nhận ngay ra cô.
 
"Chào em Renee, được gặp học sinh cũ của mình ở đây thật sự là một niềm vui bất ngờ".
 
Cô ôm thầy, "Thầy Hunter, thầy càng ngày càng trẻ ra”. Đây không phải là một câu nói khách sáo, cô thấy ông Hunter đen hơn vì rám nắng, điều quan trọng hơn là ông không còn to bụng như hồi dạy cô nữa, nhìn rất khỏe mạnh, "Nhiệt liệt chào mừng thầy đã đến Trung Quốc".
 
Sau khi lên xe, cô ngồi cạnh ông Hunter. Ông nói với cô rằng, hiện tại mối liên hệ về kinh tế giữa Australia và châu Á ngày càng mật thiết, hai năm trước ông đã bắt đầu chủ trì một dự án nghiên cứu phát triển tiền tệ đương đại của Trung Quốc, thường xuyên đến Trung Quốc, nhưng đây là lần đầu tiên ông đến với thành phố này. Cô giới thiệu cảnh vật hai bên đường với ông, ông nghe rất hào hứng. Cô đưa ông về khách sạn, bố trí phòng cho ông, xin lỗi ông rằng mình vẫn phải có nhiệm vụ đón khách ở sân bây, hiện tại không thể hàn huyên với ông được, sau đó cô lại quay trở lại sân bay ngay.
 
Buổi tối cô phải đón hai chuyên gia ngân hàng đến từ Mỹ, lúc bước vào sảnh lớn ở khách sạn làm thủ tục nhập phòng, đột nhiên có người gọi tên cô: "Nhâm Nhiễm, chào em".
 
Cô ngoái đầu lại, Lữ Duy Vi đang đứng ở vị trí cách cô không xa, mặc bộ đồ thể thao, cười tươi nhìn cô, cô nghĩ chủ đề của diễn đàn này là tiền tệ và tỉ giá ngoại tệ, không ngờ chuyên gia mậu dịch quốc tế như Lữ Duy Vi cũng tham gia, chỉ có thể nói là trái đất tròn chỗ nào con người cũng có thể gặp nhau.
 
"Chào tiến sĩ Lữ, chào mừng chị đến dự hội nghị".
 
"Không ngờ lại gặp em ở đây, Nhâm Nhiễm em đến đây để làm tình nguyện viên à? vất vả quá".
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui