Chương 20
Nhâm Nhiễm đã tìm được một khách sạn trên đường Hoa Thanh và ở lại đó.
Hạ tuần tháng 8, thành phố Hán Giang nóng nực như những gì còn lưu lại trong ký ức của cô, mùa hạ trải dài trong thành phố, không có dấu hiệu gì cho thấy sắp kết thúc. Mặt trời hắt nắng từ lúc sáng sớm đến lúc hoàng hôn, chiếm lĩnh bầu trời, không khí nóng ran, dường như đã ngừng lưu thông.
Mùa đông năm 16 tuổi, mẹ cô - bà Phương Phi mất, sau khi lo xong hậu sự cho vợ, ông Nhâm Thế Yến đã đưa cô rời thành phố Z và chuyển trường đến thành phố này.
Sau khi xuống tàu, chào đón cô là thời tiết lạnh giá ẩm thấp của mùa xuân, sắc trời xám xịt, gió Bắc lạnh buốt, mưa phùn xen lẫn những bông tuyết nhỏ phả vào mặt, mặt đường nhơm nhớp toàn bùn, tất cả mọi người đều cúi đầu bước đi vội vã, cảnh tượng này thê lương như tâm trạng cô lúc đó.
Tiếp theo đó là mùa xuân ngắn ngủi khiến người ta không kịp cảm nhận, nhiệt độ gia tăng nhanh chóng, sau đó liền bước ngay vào mùa hè dài dằng dặc và ngột ngạt, khí hậu khắc nghiệt như vậy, cộng với nỗi buồn thê lương, nỗi cô đơn không hòa nhập được với bạn bè mới khiến cô lúc nào cũng lặng lẽ, buồn bã. Nếu mùa hạ năm đó Kỳ Gia Tuấn không đăng ký thi đại học ở đây, tạo ột niềm vui bất ngờ, cô nghĩ, chắc là mãi mãi cô sẽ không thể quen được với môi trường ở đây.
Hiện tại lại một lần nữa sống giữa thành phố này, cô không thể không nhớ đến những năm tháng đó. Lúc đầu cô không có ý định đến đây, nhưng cuối cùng lại ở lại giữa cái mùa khí hậu khắc nghiệt nhất này. Cô còn chưa kịp đưa ra kế hoạch gì cụ thể sẽ đi đâu, có lẽ không có nơi nào có thể khiến cô chạy trốn mọi ký ức, chấm dứt mọi nỗi nhớ nhung và bắt đầu lại từ đầu với cuộc sống mới. Việc mà cô cần phải làm chỉ có thể là đối mặt với từng sự việc.
Mang theo suy nghĩ này, sáng hôm sau Nhâm Nhiễm đã dịch xong số tài liệu trong tay, sau khi gửi email cho Thái Hồng Khai, cô đã bước ra khỏi khách sạn mát mẻ.
Đến 4 giờ chiều, mặt trời vẫn rất gay gắt, trên đường hơi nóng bốc lên. Cô đến trường đại học luật kinh tế tài chính mà cô đã từng sống ở đó hai năm, nhưng vừa mới đến cổng trường, cô đã vô cùng sửng sốt, trước mắt đã biến thành khu văn phòng và khu nhà ở, hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng dáng của một ngôi trường nữa, càng không nói đến dãy cửa hàng nhỏ ồn ào nằm cạnh trường chuyên bán hàng cho sinh viên.
Cô hỏi một người đi đường thì biết mấy năm trước, trường đại học luật kinh tế tài chính đã chuyển từ khu vực chật hẹp này đến khu vực dành riêng cho các trường đại học nằm ở ngoại ô.
Dựa vào trí nhớ mang máng, cô đi ra phía sau, ở đây đã được quy hoạch lại, ngọn núi nhỏ trước đây đã được san thành mặt phẳng, chỉ giữ lại một chút nhấp nhô, không thể tìm thấy con đường đi về khu kí túc xá mà ngày trước cô và ba đã từng ở. Đi một vòng, không có sự thay đổi lớn lao, nhưng không còn cái gì có thể trùng khớp với ký ức của cô nữa.
Nhâm Nhiễm rời địa chỉ cũ của trường, đến bên bờ sông, đã hơn 6 giờ tối rồi, mặt trời chếch về phía lầy, nhưng ánh nắng vẫn gay gắt, còn lâu mới đến lúc hoàng hôn.
Sông Trường Giang chia thành phố này thành hai phần Bắc và Nam. Lần đầu tiên Nhâm Nhiễm đến bên bờ sông là đi với Kỳ Gia Tuấn, khi anh vừa mới đặt chân đến thành phố này, vào một buổi chiều hoàng hôn cuối hạ.
Kỳ Gia Tuấn và cô ngồi trên bậc cầu thang bị mặt trời nung nóng, nhìn mặt nước mênh mông trước mặt, vừa lắc đầu vừa nói: "Đúng là vô cùng cuồn cuộn, bao la".
Cô lườm anh một cái: "Anh dùng tính từ gì để miêu tả vậy?"
"Đây là phát biểu cảm tưởng mà. Tiểu Nhiễm, thành phố này cũng không tồi đó chứ, rộng rãi, không tệ như những gì em nói qua điện thoại đâu".
Cô liền lẩm bẩm: "Dù gì thì em cũng không thích ở đây".
"Ngoài thời tiết nóng bức, bạn bè nói mình không hiểu, thức ăn thì cay ra, còn có lý do gì nữa?"
Cô nghĩ một lát, đành phải thừa nhận nguyên nhân khiến cô không thích là do tâm trạng của mình không vui.
"Thôi, từ giờ trở đi, anh sẽ thường xuyên đến chỗ em - giám sát em, em phải vui lên, hứa với anh đi, năm lớp 12 phải học hành cho tốt".
Thành tích học kỳ I của Nhâm Nhiễm rất tệ, đương nhiên là ba không trách cô, nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ tụt hậu trong chuyện học hành nên đành phải cúi đầu. Nhưng Kỳ Gia Tuấn không hề có ý giáo huấn cô, anh vuốt nhẹ mái tóc cô, "Đương nhiên cũng không cần phải quá cố gắng, giống như anh là được, cố gắng một chút thôi, thi đỗ trường đại học luật kinh tế tài chính là được. Ngộ nhỡ cố gắng quá sức lại thi đỗ trường đại học Bắc Kinh hay đại học Thanh Hoa thì gay, anh không theo đến đó được đâu".
Nhìn vẻ mặt trêu chọc, thoải mái của Kỳ Gia Tuấn, tự nhiên cô lại thấy yên tâm, hơn nửa năm sau khi mẹ mất, lần đầu tiên cô cười khúc khích.
"Nào đi, anh đưa em xuống nước chơi".
Kỳ Gia Tuấn kéo tay cô xuống nước, đi đến tận bờ cát bị nước đánh vào.
Lúc đó bờ sông vẫn mang vẻ nguyên thủy, bờ cát lộ ra rất rộng, bên bờ là những con thuyền cũ nát đậu bừa bãi, cỏ dại mọc um tùm, đám lau sậy cao ngang đầu người, nước sông sục lên toàn cát vàng, đục đến nỗi khiến Nhâm Nhiễm không hề muốn lại gần, nhưng nhìn thấy Kỳ Gia Tuấn tháo giày tất ra hào hứng bước xuống nước, tự nhiên cô cũng thấy vui vui.
Hiện tại, bờ sông hiện ra trước mắt Nhâm Nhiễm đã hoàn toàn khác với ngày trước. Dọc bờ sông đã xây dựng lên một công viên bờ cát dài 10 km, trồng đầy các loại cây cổ, các bức tranh điêu khắc, đình đài tô điểm ở giữa, cảnh quan cao thấp lô nhô, các phiến đá granit tạo ra những chỗ đứng để ngắm sông.
Năm nay mùa nước có phần kéo dài, nước sông dâng lên bậc đá không rút xuống, đứng trên bờ đê trên cao nhìn xuống, dường như phía dưới đã trở thành một công viên nghịch nước tự nhiên. Ánh tà dương nhuộm mặt sông thành màu vàng, đầu người nhấp nhô, từng nhóm hai ba người đứng từ bờ kéo dài ra gần giữa sông, vừa có người dân thành phố đưa gia đình đến khu nước nông để hóng mát, đồng thời cũng có không ít người bơi lội ở khu vực nước xiết.
Cảnh tượng náo nhiệt như vậy hoàn toàn nằm ngoài sự tưởng tượng của Nhâm Nhiễm. Cô men theo bậc đá bước xuống dưới, chỉ nhìn thấy một ông bố trẻ đang đứng dưới nước khích lệ cậu con trai của mình: "Nào, vẫn xuống được một bước nữa đấy".
Cậu bé chừng 4-5 tuổi đó sợ hãi đứng giữa dòng nước cao đến rốn, thử thò một chân xuống nước, nước cao đến ngực cậu, cậu lại la lớn vừa mừng vừa sợ: "Ba, con không đứng vững được, con sắp bị trôi rồi".
Nhâm Nhiễm ngồi xuống như mọi người xung quanh, tháo giày ra, nhúng chân xuống nước sông đục ngầu. Nước sông gợn lên những đợt sóng lăn tăn, nhấp nhô dưới bắp chân cô, mát rượi và nhẹ nhàng.
Một quả bóng ướt đột nhiên bay đến trước mặt cô, Nhâm Nhiễm liền đưa tay đón lấy theo phản xạ, nước lập tức bắn hết lên mặt, lên người, chỉ nghe thấy cậu bé đó la lớn: "Bóng của cháu, bóng của cháu, trả cho cháu".
Ông bố trẻ liền vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi em. Ngưu Ngưu, mau xin lỗi cô đi".
Cậu bé lẩm bẩm gì đó, không nghe rõ đang nói gì, cô liền cười nói: "Không có gì đâu anh" rồi ném bóng trả lại, cậu bé đón lấy, vui vẻ nhảy bật lên, sau đó lại một lần nữa tinh nghịch ném quả bóng cho cô.
Họ cứ ném qua ném lại như vậy, không ngờ Nhâm Nhiễm lại không thấy chán, cậu bé đó lại càng đùa nhiệt tình hơn, chơi cho đến khi mẹ cậu mang một que kem đến, cậu mới vỗ tay reo lên, ném quả bóng xuống ôm chặt chân mẹ, cố gắng nhảy lên với que kem.
Nhâm Nhiễm ném quả bóng cho ba cậu, nhìn sang bờ sông bên kia thất thần, mãi cho đến khi cậu bé đưa vào miệng cô que kem đã cắn một miếng to, cô mới quay về với thực tại.
"Cô ơi, cho cô cắn một miếng".
Ba cậu ôm bụng cười vì hành động của cậu con trai, mẹ cậu thì vừa tức vừa buồn cười, chị la lớn: "Ngưu Ngưu, mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được lấy đồ của mình đã ăn để đưa cho người khác, mất lịch sự quá".
Nhâm Nhiễm cũng không nhịn được cười, vừa cười vừa lắc đầu: "Cảm ơn Ngưu Ngưu, cô không ăn".
Mặt trời treo trên bầu trời phía Tây từ từ xuống thấp, mây chiều đỏ rực như ngọn lửa, nửa bên sông ồn ào, nửa bên sông in màu đỏ tươi của mây chiều, rất tráng lệ. Nhâm Nhiễm nhìn cảnh tượng này một cách chăm chú, còn mọi người xung quanh dường như đã coi đó là điều bình thường từ lâu, không có cảm nhận rằng đang có cảnh đẹp xuất hiện lung linh trên bầu ừời.
Không biết lại ngồi thêm bao nhiêu lâu nữa, cuối cùng mặt trời vẫn từ từ chìm xuống dưới đường chân trời, nền trời tối hơn, đèn bên bờ sông được bật sáng, ánh đèn lung linh, mờ ảo dưới mặt nước, lại tạo nên một bức tranh phong cảnh hoàn toàn khác.
Nhưng bên bờ sông không vì thế mà yên tĩnh trở lại, những bãi trống rộng rãi trên bờ được dựng thành các điểm karaoke lộ thiên đơn giản, những bài hát đang thịnh hành thi nhau vọng lại, một số người hát khá hay, còn một số chỉ có thể coi là gào trong micro, khán giả xung quanh người thì huýt sáo, người thì vỗ tay cổ vũ.
Đôi vợ chồng trẻ đó đã đưa cậu con ra về, nhưng số người nghịch nước không giảm đi, thậm chí thỉnh thoảng lại có những đôi trai gái dáng vẻ là dân văn phòng đem cặp xách và bia đến, cởi cúc áo cổ của chiếc áo sơ mi ra, tháo giày tất, xắn ống quần lên, từng đám năm ba người cùng ngồi uống bia nói chuyện, dĩ nhiên nhiều hơn cả vẫn là những đôi tình nhân ngồi dựa vào nhau nói chuyện thầm thì mà không quan tâm đến sự tồn tại của người khác.
Các âm thanh ồn ào vọng vào tai cô.
"Lát nữa đi xem phim nhé, nghe nói…”
"... chế độ sát hạch kiểu này thực sự là phi nhân đạo..."
"... Nếu mỗi tháng phải trả ngân hàng 3.500 NDT thì bọn tôi đành phải hít gió trời để sống thôi. Chi bằng…”
"Nếu em đồng tình vói quyết định của gia đình sang Canada học thì bọn mình rất khó có cơ hội gặp lại nữa…”
"Tổ chức đám cưới vào mùa đông không thích lắm, tháng 12 mặc váy cưới đứng ở cửa khách sạn đón khách sẽ bị đóng băng thành tượng mất. Có lẽ năm sau..."
"Mẹ anh ta vẫn dở hơi như vậy à? Thật không chịu nổi…”
"Em chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc với anh ấy, không thể tiếp tục một cách u u minh minh như thế này được…”
Đột nhiên, Nhâm Nhiễm ý thức ra được rằng, sau hơn một năm xa rời sự ồn ào và sống khép mình, lần đầu tiên cô không cần phải chuẩn bị trước gì về mặt tâm lý, hòa mình vào cộng đồng một cách rất tự nhiên, trong thời gian dài như vậy không rút lui, không lo lắng, không chán nản, dường như cô chưa bao giờ rời xa trần thế ồn ào phồn hoa này.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn mặt sông nước đang cuồn cuộn, một chiếc phà vang lên tiếng còi trầm, đang từ từ chạy sang bờ bên kia, giữa ánh đèn mờ ảo, có thể nhìn thấy hành khách đang dựa vào lan can hóng gió sông. Bên trái cách đó không xa là cầu Trường Giang số 1 đã được xây dựng từ rất lâu, chân cầu khổng lồ đứng sừng sững giữa dòng nước; Đằng xa bên phải là một cây cầu lớn khác, đèn điện trải dài trên cây cầu, kéo dài đến tận bờ sông ồn ào phía bên kia. Nhìn lâu lại thấy có cảm giác hư ảo, dường như ở bờ bên kia là một cuộc sống hoàn toàn khác.
Trong một đêm hè khác của nhiều năm về trước, cô đã từng ngồi xe của một người đàn ông, đi từ cầu Trường Giang số 1 đến phía Bắc của sông, đi qua khu trung tâm ồn ào, qua một cây cầu khác rồi trở về trường, đó là sự khởi đầu chính thức của cô khi rơi vào một tình yêu.
Đối với thành phố này, có thể cô cũng được coi là một kẻ thù, nhưng mang theo nhiều ký ức nặng nề như vậy để quay trở lại, mọi thứ trước mắt đã trở nên xa lạ như vậy, mới mẻ như một bức tranh lần đầu tiên trải ra trước mắt cô.
Mọi người xung quanh đều đang cười nói rôm rả, trút bỏ mọi sự phiền hà do công việc nặng nề, sự đãi ngộ bất công và thời tiết tồi tệ lúc ban ngày, không để tâm đến nhiệt độ nóng bức khiến người ta ngạt thở, tận hưởng thời gian nhàn nhã mà gió sông đem lại.
Điều quan trọng nhất là, cô cũng có thể như họ, thử mỉm cười đón nhận tất cả, cảm nhận được niềm vui trong những khoảnh khắc đời thường, những nỗi u ám chất chứa trong lòng từ bấy lâu nay dường như đã bị quét sạch một cách vô hình, bị xếp vào một xó, đủ để khiến cô niêm phong lại không thèm quan tâm đến nữa.
Chỉ nghĩ đến điều này, Nhâm Nhiễm đã cảm thấy không tin.
Cô quyết tâm thử nghiệm lại một lần nữa xem cảm giác này có chân thực hay không, cô đi giày vào, bước lên bậc đá, đi qua con đường bên sông, dựa vào ký ức mơ hồ, bước về phía con đường đi bộ ở khu thương mại.
Thành phố về đêm đã mát mẻ hơn, đường phố ồn ào náo nhiệt hơn ban ngày. Cô chậm rãi len qua dòng người đông đúc, mua mấy món đồ chơi nhỏ chẳng để làm gì ở cửa hàng nhỏ bên đường, cuối cùng đã xác nhận được rằng, cảm giác mà cô ngồi bên sông không phải là ảo giác.
Chẳng mấy chốc đã sang thượng tuần tháng 9, buổi chiều Nhâm Nhiễm tìm đến khách sạn mà ba cô chuẩn bị ở, máy bay đến muộn, ông Nhâm Thế Yến gọi điện thoại nói với cô rằng ông vừa lên ô tô, bảo cô đợi một lát ở sảnh lớn.
Cô đang mở tờ báo ra đọc giết thời gian thì đột nhiên có người gọi cô.
"Nhâm Nhiễm".
Cô ngẩng đầu lên, hóa ra là Điền Quân Bồi, lần trước sau khi đưa cô đến khách sạn, hai người không liên hệ gì với nhau nữa.
"Chào luật sư Điền, đúng lúc lại được gặp anh ở đây".
Điền Quân Bồi thực sự không biết phải ăn nói thế nào, đây dĩ nhiên không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ như Nhâm Nhiễm nói.
Hôm đó, sau khi đưa Nhâm Nhiễm đến đây anh lại quay về thành phố J ngay, sau đó lại quay về thành phố W ở tỉnh để đi làm. Anh thường xuyên nhớ đến cô, chỉ có điều hai ngườỉ chi mói quen nhau sơ sơ, lúc chia tay anh đã xin số điện thoại di động của cô, nhưng không biết bao giờ gọi mới là phù hợp.
Sau mấy hôm, cuối cùng anh vẫn quyết định gọi điện cho cô để hỏi thăm, nhưng điện thoại tắt máy. Đương nhiên, lúc cho anh số điện thoại, cô cũng nói thêm rằng: "Em rất ít khi mở máy, không gọi được anh cũng đừng ngạc nhiên".
Kể từ khi điện thoại di động trở nên phổ cập, dường như người bình thường ít nhiều đều có phần lệ thuộc vào nó, lúc nào cũng mang theo bên người, thậm chí có rất nhiều người còn chuẩn bị đủ lượng pin cần thiết để mở máy cả ngày, chỉ sợ bị nhỡ liên lạc với người khác. Rất ít khi gặp những người như Nhâm Nhiễm, chỉ khi nào cần gọi điện thoại mới mở máy ra. Hơn nữa cô nói rất tự nhiên, dường như đã quen với trạng thái không chủ động liên lạc với người khác từ lâu, hoàn toàn không để tâm đến việc người ta không tìm được cô.
Anh chán nản nghĩ, anh có ấn tượng sâu sắc với cô, nhưng e rằng cô chỉ coi anh là người xa lạ gặp nhau một lần trên đường, không gặp lại nữa, không liên lạc nữa cũng không có gì là đáng tiếc.
Điền Quân Bồi về nhà ăn cơm, khi mẹ anh lại hỏi một lần nữa rốt cục giữa anh và cô người yêu đã xảy ra chuyện gì, tại sao nói chia tay là chia tay ngay, anh lại càng chán nản hơn.
Mối tình của anh và cô người yêu cũ Trịnh Duyệt Duyệt đã được cả nhà ủng hộ.
Anh xuất thân trong một gia đình tri thức, mẹ anh làm việc ở phòng kỹ thuật của tỉnh, cha anh là tổng biên tập của một nhà xuất bản. Cha mẹ anh đều có những suy nghĩ theo nếp cũ, mong con trai vừa thành đạt trong sự nghiệp vừa có một gia đình ổn định. Cha của Trịnh Duyệt Duyệt từng là đồng nghiệp của cha anh, sau đó từ chức làm kinh doanh, nhưng vẫn làm trong ngành xuất bản, cũng được coi là một thương nhân tri thức.
Sau lần gặp gỡ đầu tiên, nói đến việc của con trai con gái, hai nhà đã rất ủng hộ, vì thế đã tìm mọi cách để vun vào, tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ cho Điền Quân Bồi và Trịnh Duyệt Duyệt. Họ đã không phụ lòng mong mỏi của các bậc tiền bối và bắt đầu yêu nhau.
Cha mẹ Trịnh Duyệt Duyệt rất hài lòng về Điền Quân Bồi, nhưng thực ra mẹ Điền Quân Bồi cũng chưa thực sự ưng lắm, bà cho rằng, Trịnh Duyệt Duyệt rất xinh đẹp, lại lanh lợi hoạt bát, ăn mặc trang điểm rất hợp thời, nhưng trong lời nói, hành động lại thể hiện ra vẻ nũng nịu, tiểu thư, không phải là mẫu người mà bà thích.
Lời phàn nàn này đã bị chồng bà ngăn lại ngay: "Bà đã chuẩn bị lên chức mẹ chồng rồi, luôn nhìn con dâu tương lai bằng con mắt kén chọn. Bà thử nghĩ mà xem, Quân Bồi nhà mình cũng kén chọn lắm, nó hợp được với Duyệt Duyệt, đáng lẽ bà phải mừng mới đúng".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...