Thời Gian Quay Lại Cho Anh Ở Bên Em
Nói chuyện với Lâm Hiểu Phong một lúc Vương Ý Vân cảm thấy cơ thể hơi khó chịu, cô xoay sang nhìn người đàn ông đang lúi cúi lấy thức ăn ra từ trong ngăn tủ nói:
- Hiểu Phong, em thấy cơ thể hơi khó chịu. Anh khoan hãy lấy thức ăn ra cho em để em đi tắm rồi ra ăn luôn một thể.
Lâm Hiểu Phong đang định dở nắp gầu mênh nghe Vương Ý Vân nói thì ngừng lại, anh xoay sang nhìn cô nói:
- Em vừa mới sinh xong, bác sĩ dặn là em không được tắm.
- Không được tắm sao? Nhưng em thấy khó chịu khi cơ thể bẩn lắm. Em tắm qua một cái thôi, khoảng 5 phút thôi cũng không được sao?
Lâm Hiểu Phong nhìn biểu cảm bất mãn và ánh mắt đáng thương của vợ thì cũng đành chịu. Anh tiến lại gần ngồi xuống cạnh Vương Ý Vân, khẽ xoa nhẹ đầu cô anh nói:
- Ngoan! Anh biết em thích cơ thể sạch sẽ nhưng em vừa mới sinh con xong cơ thể còn yếu tắm sẽ không tốt. Bác sĩ đã dặn như vậy rồi anh cũng không còn cách nào khác. Đợi vài hôm nữa anh sẽ nói với bác sĩ để hỏi thử ý kiến của họ nha.
Nghe vậy mặt Vương Ý Vân sụ xuống, vậy là mong muốn nhỏ nhoi của cô bị từ chối một cách thẳng thừng. Sao lại khổ thế không biết? Lúc trước muốn tắm khi nào thì tắm, nhiều khi một ngày cô tắm tận 3 lần vẫn chẳng có vấn đề gì thế mà vừa sinh con xong liền mấy ngày không được đi tắm. Huống hồ Vương Ý Vân nghe nói sau khi sinh con cơ thể sẽ rất bất tiện về mặt vệ sinh, máu huyết còn sót lại sẽ ra nhiều chẳng những vậy còn tiết sữa. Nói tới lại làm Vương Ý Vân thấy sợ, cô vốn muốn nhân lúc sữa mẹ chưa về tắm rửa sạch sẽ cho thoải mái thế mà cũng không được.
Nhìn gương mặt ủ dột của vợ Lâm Hiểu Phong vừa buồn cười lại vừa thấy thương, anh đưa tay nhéo nhéo chiếc má đang phồng lên của cô sẵn tiện hôn lên đôi môi đang hơi chu ra kia an ủi:
- Anh biết em rất muốn tắm nhưng vì cơ thể và sức khỏe nên thôi ráng nhịn nha.
- Nhưng mấy ngày không tắm sao em chịu được? Vài bữa nữa sữa về thì cơ thể lại càng ẩm ướt khó chịu.
- Hay là như vầy đi, anh lấy khắn lau qua người cho em có được không? Như vậy vừa không tắm vừa vẫn sạch.
Vương Ý Vân suy nghĩ một hồi thì thấy lời chồng mình nói thật ra rất có lý, tắm vừa dễ bệnh vừa không tốt cho sức khỏe mẹ sau sinh nếu vậy lau người đỡ cũng được. Nghĩ rồi Vương Ý Vân gật đầu, cô mỉm cười vui vẻ nói:
- Vậy anh giúp em lau người đi, nếu thật sự mấy ngày không tắm chắc em không chịu nổi mất.
- Được! Vậy bây giờ em ăn trước chút cháo đi, trong thời gian đó anh vào giúp em chuẩn bị nước ấm.
- Dạ được!
Vương Ý Vân được thỏa mãn thì vui lắm, cô khúc khích cười rồi cầm bát cháo lúc nãy Lâm Hiểu Phong đã múc sẵn lên ăn ngon lành. Cháo Vương Ý Vân ăn là cháo hải sản do đích thân mẹ chồng cô chuẩn bị. Khi nấu Tuyết Cầm đã chú ý hạn chế hết mức có thể dầu mỡ và gia vị chỉ cho chút ít để giúp món ăn thanh đạm hơn, tốt cho mẹ sau sinh hơn. Có lẽ cũng vì cảm nhận được tình thương của mẹ chồng nên dù không đậm đà bằng món ăn thường ngày nhưng cô gái nhỏ vẫn ăn rất ngon miệng.
Vương Ý Vân ăn xong bát cháo đã là 15 phút sau, vì bát cháo hơi lớn nên cô chỉ ăn một nửa còn đâu nửa còn lại thì vẫn nằm nguyên trong bát. Vương Ý Vân ăn xong cũng là lúc Lâm Hiểu Phong chuẩn bị nước xong và bước ra từ phòng tắm. Anh tiến lại gần bàn thấy Vương Ý Vân chỉ ăn được một nửa bát cháo thì liền cau mày nói:
- Sao em ăn ít vậy? Còn thừa tận nửa bát.
Vương Ý Vân nghe xong thì xoay đầu nhìn chồng mình bằng ánh mắt cún con, cô biết anh lo lắng nên rất khó khăn trong việc cô ăn uống. Chính vì lẽ đó thừa nửa bát cháo là quá nhiều, nhưng biết làm sao được cô thật sự đã ăn quá no không thể ăn tiếp nữa. Nghĩ vậy Vương Ý Vân xuống giọng nũng nịu:
- Ông xã, em no rồi thật sự không thể ăn được nữa.
Lâm Hiểu Phong vừa nhìn thấy ánh mắt ấy thì liền giãn cơ mặt, thú thật anh đúng là không có cách nào chịu đựng được trước vẻ nũng nịu ấy. Thấy vậy Lâm Hiểu Phong lặng lẽ thở dài một cái, anh nhìn cô gái nhỏ với ánh mắt bảy phần nuông chiều ba phần bất lực rồi nói:
- Thôi được, không ăn nữa thì thôi nhưng nếu lát nữa đói phải ăn thêm đấy.
- Em biết rồi! Vậy giờ có thể lau người chưa? Em thật sự chịu hết nổi rồi.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của vợ mình Lâm Hiểu Phong cảm thấy đáng yêu vô cùng, anh đưa tay nựng nhẹ chiếc má mềm mại của cô một cái rồi nói:
- Nước đã chuẩn bị xong rồi, có thể lau người rồi.
Nghe được câu nói này Vương Ý Vân chỉ muốn nhảy cẫng lên, thật sự cô đã chờ câu nói và khoảng khắc này rất lâu rồi. Chưa bao giờ Vương Ý Vân thấy được tắm lại là một việc sung sướng đến thế, nghĩ rồi cô nhanh chóng trèo xuống giường rồi lon ton chạy vào bên trong phòng tắm.
Lâm Hiểu Phong phía sau thấy vậy thì không nhịn được nhoẻn miệng cười, anh lắc đầu trước sự đáng yêu của vợ mình sau đó nhanh chóng lấy quần áo đi theo cô vào trong phòng tắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...