Thời Gian Quay Lại Cho Anh Ở Bên Em

Thấy Vương Ý Vân nhìn mà không nói gì khiến Tĩnh phu nhân có chút chột dạ, bà ta nhìn sang con gái mình phát hiện cô ta đang nhìn Lâm Hiểu Phong từ xa thì liền nhíu mày huých tay Tĩnh Vy một cái. Cái huých tay của Tĩnh phu nhân quả thật rất công hiệu, thành công kéo Tình Vy từ ánh mắt mê muội trở về với trạng thái bình thường.

Nhìn cảnh này Vương Ý Vân liền biết hai mẹ con Tĩnh phu nhân và Tĩnh Vy chẳng co ý định gì tốt. Ẩn sau gương mặt nói cười và quan tâm kia hẳn là một cái kế hoạch kinh hoàng đang chờ cô đến. Vốn Vương Ý Vân chẳng nghĩ mợ và em họ của mình lại dám làm những chuyện ác độc như thế nhưng sau sự kiện bắt cóc kia cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Con người trên đời dù là người lạ người quen hay ngay cả người trong nhà đều có thể rắp tâm hại nhau để đạt được mục đích.

Tĩnh phu nhân thấy Vương Ý Vân vẫn im lặng không nói gì liền lập tức nở nụ cười giả tạo rồi kéo tay Tĩnh Vy lại trước mặt cô nói:

- Ý Vân, Vy Vy còn nhỏ không sánh được bằng con, mong con đừng trách em vô lễ. Với lại vài ngày trước con bé vừa được tuyển vào công ty Lâm Thị, mợ hi vọng con có thể mở lời đánh tiếng với cháu rể để nó chiếu cố Vy Vy một chút.

Vương Ý Vân nghe vậy thì mỉm cười, thật ra trong lòng cô sớm biết nụ cười kia vốn chẳng có ý gì tốt. Nói đi nói lại cả buổi thì ra là muốn để con gái dùng quan hệ leo lên vị trí cao. Mẹ thì dùng nhan sắc để leo lên giường người khác bắt người ta chịu trách nhiệm, con gái lại dùng mưu hèn kế bẩn để cướp chồng chị họ. Mẹ con nhà này sao lại giống nhau thế không biết. Hôm nay muốn chức vụ cao trong công ty, muốn được sếp chú ý ngày mai có khi nào lại muốn chiếm luôn vị trí thiếu phu nhân Lâm Gia của cô không?


Dù đang tức giận nhưng Vương Ý Vân vẫn khéo léo che giấu không để mẹ con hai người nào đó biết được. Cô vẫn giữ nụ cười trên môi ấy niềm nở đáp:

- Mợ không phải lo đâu! Tĩnh Vy xinh đẹp lại tài giỏi, nhất định sẽ làm tốt công việc. Với cả cháu là chị, từ nhỏ đã nhìn con bé lớn lên sao lại trách cứ chút lễ nghi tầm thường ấy.

Tĩnh phu nhân nghe vậy thì hớn hở ra mặt, bà ta cười lớn vài cái rồi nói:

- Vẫn là Ý Vân hiểu chuyện! Vậy trăm sự nhờ con.

Đang nói chuyện thì từ phía xa Lâm Hiểu Phong đi lại, anh nhìn thấy Tĩnh Vy và Tĩnh phu nhân thì biết chẳng có chuyện gì tốt lành, sợ Vương Ý Vân bị bắt nạt nên anh vội vàng chạy tới. Vừa nhìn thấy Lâm Hiểu Phong từ xa hai mắt Tĩnh Vy lại lập tức sáng lên như sao, cô ta xoay hẳn về hướng Lâm Hiểu Phong đang đi tới. Chưa kịp đợi anh hay Vương Ý Vân nói gì cô ta đã lập tức mở lời trước:

- Anh rể, anh đến rồi! Em nghe nói hôm nay anh sẽ đại diện cho hai tập đoàn lên phát biểu. Anh rể giỏi thật đó! Ước gì sau này em cũng lấy được người đàn ông xuất sắc như anh rể.

Lâm Hiểu Phong nghe vậy thì nhìn sang Vương Ý Vân, anh sợ cô sẽ cảm thấy không vui nên định lên tiếng qua loa sang chuyện khác. Nhưng ngoài tưởng tượng của Lâm Hiểu Phong, hôm nay cô gái nhỏ của anh lại bình tĩnh đến lạ. Cô cười nhẹ rồi lên tiếng:

- Em cứ yên tâm! Em xinh đẹp lại tài giỏi như vậy nhất định sau này sẽ tìm được người phù hợp. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông xuất sắc như chồng chị không phải muốn là có được đâu.


Lời này của Vương Ý Vân vừa thốt ra lập tức khiến gương mặt của Tĩnh Vy đỏ lên vì giận, nhìn biểu cảm của cô ta lúc này khỏi phải nói cũng biết có lẽ là đang bốc hỏa trên đầu rồi. Cảm giác hạ gục được kẻ thù khiến Vương Ý Vân vô cùng hào hứng, dám tơ tưởng nhòm nhó đến chồng cô thì việc mất mặt là cái giá phải trả.

Nói rồi Vương Ý Vân xoay sang nắm lấy tay Lâm Hiểu Phong, cô lay lay tay anh ra vẻ nũng nịu:

- Hiểu Phong, em mệt rồi cũng đói nữa. Anh xem đứa bé cứ đạp hoài làm em mệt quá! Chúng ta mau tìm chỗ nghỉ ngơi đi.

Nghe vậy Lâm Hiểu Phong lập tức đưa tay qua ôm lấy eo Vương Ý Vân, anh dùng tay đỡ lưng cô giúp cô đỡ mệt rồi dịu giọng nói:

- Là do anh không chú ý, em mệt rồi thì chúng ta sang bàn bên kia ngồi nhé? Anh lấy sẵn thức ăn rồi, chúng ta đi thôi!

- Vâng!


Nói rồi Lâm Hiểu Phong nhìn Tĩnh phu nhân và Tĩnh Vy lúc này đã xám mặt nói:

- Mợ và em cứ thong thả thưởng thức bữa tiệc, Ý Vân không khỏe nên chúng con xun phép đi trước.

Tĩnh phu nhân dù cay cú lắm nhưng vẫn phải ráng nhịn, bà ta miệng cười nhưng lòng dường như đang chửi rủa. Thấy Lâm Hiểu Phong đang nhìn Tĩnh phu nhân liền nói:

- Ta xin lỗi, ta quên mất Ý Vân còn đang mang thai. Con mau đưa con bé đi nghỉ ngơi đi đừng để nó quá sức không tốt cho em bé.

- Vậy con xin phép đu trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui