Chuyện ông nội của Cận Thời Xuyên lén đến Đại học Du Giang xem trộm Từ Lai từ lâu đã không còn là chuyện gì bí mật ở nhà.
Đơn giản là vì ông cụ vừa về đến nhà cái là liền kéo ngay con trai và con dâu lại nói liên tằng tằng, cũng y như lúc này đây, khiến hai vợ chồng Cận Khải Minh và Diêm Nguyệt Hàm vẫn chưa được gặp mặt con dâu tương lai nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Ông cụ thấy hai con hiếu kỳ bèn đưa ảnh cho họ xem. Từ Lai trong ảnh cười dịu dàng, rất xinh đẹp, trông thì có vẻ là một cô gái không tồi.
Lúc Cận Thời Xuyên thông báo chuyện làm đơn xin kết hôn với cha mẹ, hai vợ chồng vốn hiểu rõ tính tình của cậu con trai nhà mình không phải là đứa xốc nổi, cộng thêm những lời khen ngợi nhiệt tình của ông cụ, coi như là đã được đảm bảo nên họ cũng vui vẻ đồng ý.
Chỉ là muốn Cận Thời Xuyên hôm nào nghỉ thì dẫn người về cho cả nhà gặp mặt một cái, làm đăng ký kết hôn đến nơi rồi mà vẫn chưa được thấy con dâu tương lai thì thật khó coi.
Giờ thì, Cận Thời Xuyên trông ông cụ giữ rịt lấy vợ của anh để nói chuyện phiếm, còn thằng cháu mình thì lại chẳng thèm ngó ngàng, anh cười bó tay rồi đi vào bếp.
“Mẹ ơi, cho con giúp với.”
“Bóc vỏ tôm đi.” Diêm Nguyệt Hàm đang nhặt rau, liếc nhìn Cận Thời Xuyên một cái rồi sai việc luôn.
Cận Thời Xuyên vừa xắn cao tay áo vừa đáp: “Vâng, thưa cô giáo Diêm.”
Diêm Nguyệt Hàm cười khẽ: “Sao không ngồi đó nói chuyện tiếp?”
“Bị ông nội chiếm mất rồi.” Cận Thời Xuyên giả bộ thở dài, ra chiều đáng thương lắm chứ thực ra đang lén cười trộm trong bụng.
“Ồ…” Diêm Nguyệt Hàm nói với giọng hơi mỉa mai, “Mẹ cứ bảo sao ngoan thế nào mà không thấy vào giúp mẹ một tay, hóa ra là vậy.”
Cận Thời Xuyên chạy lại vòng một tay ôm mẹ, cười và nói: “Ồ, mẹ của con ghen tị với vợ con đấy à?”
Diêm Nguyệt Hàm vỗ bàn tay vắt ngang trước mắt, vừa nói vừa đuổi: “Xê cái tay ra, tanh ngóm.”
“Không xê.” Cận Thời Xuyên cười, “Mẹ nói trước xem mẹ còn hài lòng với vợ con không nào?”
“Thế mẹ mà nói không hài lòng thì anh tính sao hả?”
“Còn sao nữa chứ? Mẹ mới quan trọng, vợ thì từ từ lại kiếm.”
Diêm Nguyệt Hàm phì cười: “Sắp lên đầu ba rồi mà vẫn như con nít ấy, nói năng chẳng suy nghĩ gì cả.”
Cận Thời Xuyên cũng cười: “Con trai mẹ lúc ở bên cạnh mẹ thì mãi mãi là một đứa trẻ ngoan, có sao nói đó ạ.”
“Thôi, thôi.” Diêm Nguyệt Hàm gạt tay Cận Thời Xuyên ra, lườm anh, “Làm gì thì làm đi, còn nghịch nữa mẹ đuổi cổ ra ngoài đấy.”
Cận Thời Xuyên vui vẻ quay về vị trí làm việc, tiếp tục bóc tôm, nghe thấy mẹ bảo: “Chứ định lúc nào mới đi lấy giấy thế?”
“Hai đứa con thì sao cũng được hết, chờ thẩm tra chính trị xong thì lúc nào cũng được, chỉ xem xem nhà mình có muốn chọn ngày hay không thôi.”
Diêm Nguyệt Hàm thực ra cũng không phải người truyền thống lắm, có điều nhà còn có ông nội nữa: “Hỏi ý ông thử xem.”
Cận Thời Xuyên gật đầu: “Con cũng nghĩ vậy.”
“Cô bé Lai Lai này được đấy, đối xử với người ta cho tốt vào.”
“Con trai của mẹ cũng được lắm, là cô bé đấy gặp may chứ.”
Diêm Nguyệt Hàm quay lại gõ đầu Cận Thời Xuyên: “Bớt vênh váo đi cái.”
…
Cận Thời Xuyên hoàn thành nhiệm vụ làm chân sai vặt, cuối cùng bị Diêm Nguyệt Hàm đuổi ra ngoài.
Anh đành phải quay về phòng khách, thấy ông nội vẫn đang còn nói chuyện phiếm với Từ Lai, bèn sán lại hỏi: “Nói chuyện gì thế?”
“Weibo.” Từ Lai ngẩng đầu trả lời Cận Thời Xuyên, “Ông nội bảo nhất định phải follow weibo của em.”
“Ông nội còn chơi cả weibo cơ ạ?” Cận Thời Xuyên ngồi xuống cạnh Từ Lai, châu đầu vào nhìn.
Cận Học Nghĩa cốc đầu Cận Thời Xuyên một cái: “Sao, xem thường ông nội cháu hả?”
Cận Thời Xuyên xoa xoa cái trán, lắc đầu nguầy nguậy: “Báo cáo, không dám ạ.”
Từ Lai phát hiện Cận Thời Xuyên hễ cứ ở trước mặt ông nội là chẳng còn chút dáng vẻ anh đội trưởng oai phong nào hết, đại vương hổ hóa thành con mèo nhỏ. May nhờ ông nội mà mới có thể thấy được dáng vẻ ngoan ngoãn khác hẳn ngày thường này của anh.
Trước mặt anh em thì nghiêm túc, biết quan tâm, trước mặt lãnh đạo thì chính trực, khiêm tốn, có quy củ, trước mặt cha cô thì lễ phép, thông minh, nhanh nhạy, vững vàng, trước mặt người nhà mình thì cười nói hồn nhiên, không có gì giấu giếm, còn trước mặt cô thì dịu dàng, chu đáo lại cả chuyên quyền, ngang ngạnh, không đứng đắn.
Nghĩ tới những điều này, Từ Lai không nhịn được cười. Cận Thời Xuyên nhà cô thật là tốt, tốt cực kỳ.
“Ông nội hiện đại lắm đấy, ngoài weibo, còn chơi cả Wechat, vừa mới thêm em làm bạn bè xong đấy.” Cô kể cho Cận Thời Xuyên biết.
“Ông nội siêu quá nhỉ!”
“Lại còn phải nói.”
Diêm Nguyệt Hàm đi sang gọi mọi người: “Được rồi, đừng chơi nữa, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
“Bác à, để cháu giúp.” Từ Lai nở nụ cười với ông và Cận Thời Xuyên rồi đứng dậy.
Ngay từ đầu cô đã muốn đi giúp rồi, không ngờ lại bị ông giữ lại nói hết cái nọ đến cái kia, Cận Thời Xuyên cũng bảo cô đừng vào phá rối nên cô mới không vào. Giờ đến lúc dọn cơm thì chắc chắn là cô biết làm rồi.
Diêm Nguyệt Hàm thấy Từ Lai nhiệt tình giúp dọn cơm thì rất vui vẻ.
Lúc ăn cơm, mọi người nhắc đến chuyện để hai nhà gặp mặt, bàn chuyện hôn sự rồi hỏi xem Cận Thời Xuyên và Từ Lai quen nhau như thế nào. Sau khi biết được nguồn cơn từ mười năm trước và biết chuyện Từ Lai từng đi nước ngoài, hai vợ chồng đều bảo là con nhà mình có phúc, chờ được một cô gái tốt như thế, khiến cho Từ Lai thẹn đỏ cả má.
Bữa cơm kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, mất hơn nửa tiếng chỉ để nói chuyện phiếm, tiếng cười không lúc nào ngớt.
Ăn cơm xong, Cận Thời Xuyên dẫn Từ Lai ra ngoài đi tản bộ. Các khu tập thể của quân đội thực ra đều na ná như nhau, chỉ có cái khác là đây là nơi anh lớn lên nên mới thấy khác.
Mỗi khi ngang qua một góc nào đó, anh sẽ kể cho cô nghe mấy chuyện thú vị từng xảy ra ở đó. Từ Lai nghiêm túc lắng nghe anh kể, còn quay lại trêu ghẹo, cười đùa.
Hễ gặp người trong khu tập thể, Cận Thời Xuyên liền chào hỏi người đó và giới thiệu Từ Lai cho họ làm quen, câu giới thiệu luôn luôn là: “Từ Lai, vợ sắp cưới của cháu.”
Người nào thân thân thì sẽ trêu rằng là: “Ôi, Thời Xuyên kiếm được cô gái đáng yêu thế này ở đâu thế?”
Anh dịu dàng nhìn Từ Lai một cái rồi mỉm cười đáp lại là: “Đào được trong đống đá đấy ạ.”
Sau khi chào người ta đi rồi, Từ Lai vỗ người Cận Thời Xuyên: “Đào trong đống đá ra là cái gì hả?”
“Mười năm trước, không phải anh đã đào được cô nàng đáng yêu này ở dưới đống đổ nát sao?”
Từ Lai hờn dỗi cười một tiếng: “Cận Thời Xuyên, mời anh diễn tiếp đi.”
“…”
Cận Thời Xuyên cười vui vẻ, ôm Từ Lai đi dạo tiếp.
Quay về nhà họ Cận, ông cụ và thủ trưởng Cận đang luyện viết bút lông ở trong phòng sách. Ba đời nhà này, ai cũng rất giỏi viết thư pháp.
Ông cụ thấy hai người vào bèn gọi Từ Lai: “Cháu dâu, lại đây viết đi.”
Trước đây, Từ Lai đã từng tập viết nhưng lâu lắm rồi không sờ tới, cảm thấy bị ngượng tay nên đành xua tay chối: “Không cần đâu ông ạ, cháu viết xấu lắm.”
“Không sao, cứ thử đi.”
Từ Lai không chối được nữa, đành phải thể hiện tài năng. Trước đây cô luyện chữ thư pháp của Vương Hi Chi, giờ tuy đã quên gần sạch nhưng chữ viết ra cũng vẫn còn tạm chấp nhận được.
Cận Học Nghĩa xem xong bèn bật cười ha hả: “Tiểu Xuyên à, cháu dâu còn phải được dạy nhiều!”
Cận Thời Xuyên vui vẻ đáp: “Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cháu lại viết một bức đi, ông xem xem có thụt lùi tí nào không nào.”
“Vâng.” Cận Thời Xuyên thoải mái bước tới, Từ Lai đứng dịch sang bên xem.
Bàn tay dài và cứng cáp của anh khi cầm bút lông trông rất đẹp, một nét đưa bút đều hết sức nho nhã.
Đúng thế đấy, giữa bốn bề giấy mực, Cận Thời Xuyên quả thực có một vẻ nho nhã, ôn hòa, không giống anh bất cứ lúc nào trước đây.
Chẳng hiểu sao, cô bỗng nhiên lại nghĩ đến câu: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song”.
…
Thời gian không còn sớm, buổi tối Cận Thời Xuyên còn phải về đơn vị nên cũng đã đến lúc phải đi rồi.
Trước khi đi, ông cụ đưa cho Từ Lai một cái vòng ngọc và dặn: “Đây là của bà của Tiểu Xuyên, trước khi đi, bà dặn ông là nhất định phải tự tay giao nó lại cho cháu dâu tương lai.”
Từ Lai không hiểu về ngọc nhưng nhìn chiếc vòng màu xanh biếc trong suốt thì cũng áng chừng được giá trị quý báu của nó. Cô đành chối: “Ông ơi, cái này cháu không nhận được đâu, quý giá quá ạ.”
“Có cái gì mà quý, đây là đồ bà cho, nhất định phải nhận, không lúc xuống đó ông làm sao mà ăn nói với bà nó được.” Cận Học Nghĩa nhét lại vào tay Từ Lai, “Đừng có làm ông phải giận!”
Từ Lai khó xử ngẩng đầu nhìn Cận Thời Xuyên, thấy anh cũng gật đầu, cô đành phải cầm lấy: “Cảm ơn ông ạ.”
Cận Học Nghĩa cười ha ha: “Mau đo thử ông xem cái nào.”
Từ Lai lồng vòng vào cổ tay. Da Từ Lai trắng, đeo rất hợp.
“Được đấy. Được đấy.” Ông nội gật gù, cười tủm tỉm.
“Vậy chúng con đi đây ạ.” Cận Thời Xuyên kéo người Từ Lai, nói với cả nhà.
“Ừ, đi đi.”
Chào mọi người xong, hai người ra khỏi cửa nhà.
Lúc lên xe, Diêm Nguyệt Hàm còn dặn dò: “Thời Xuyên à, lái xe chầm chậm thôi con nhé! Lai Lai ơi, rảnh thì đến dùng cơm với mọi người, biết chưa?”
Từ Lai vui vẻ gật đầu: “Thưa bác, vâng ạ. Bên ngoài lạnh lắm, bác vào đi ạ.”
“Ừ, bái bai.”
“Bái bai.”
“Con đi đây mẹ ạ.”
Trên đường đi, Từ Lai hỏi Cận Thời Xuyên: “Lúc nãy, ở phòng sách, em thấy anh có chụp một bức tranh chữ, em không kịp nhìn rõ, là gì thế ạ?”
“Ông nội bảo để dành nó treo trong phòng cưới của bọn mình.” Cận Thời Xuyên đáp.
“Là sao ạ?” Càng nói Từ Lai càng thấy tò mò, định mò tìm điện thoại của Cận Thời Xuyên, “Mau cho em xem thử tí đi, điện thoại đâu rồi?”
Cận Thời Xuyên thấy Từ Lai hiếu kỳ, ngoài cười ra chẳng thể làm gì khác, cảnh cáo một câu: “Đừng có vớ vẩn nhé, túi quần của anh đấy, đàng hoàng chút coi.”
Từ Lai quả thực không móc ra được, đành chớp chớp mắt, khum khum hai tay, nịnh nọt một chút: “Cận ca ca, cho em xem một chút đi mà.”
Tiếng gọi “Cận ca ca” khiến tay Cận Thời Xuyên run lên, xương cốt đều nổi rõ. Anh nhướn mày cười một tiếng: “Gọi lại lần nữa xem.”
“Cận… ca ca.” Từ Lai cố ý ngân thật dài, nũng na nũng nịu, khiến cho tâm trí người nào đó khó bề yên nổi.
Cận Thời Xuyên móc di động ra đưa cho Từ Lai. Trong lòng thầm thề, lần tới nhất định phải tính sổ đầy đủ trên giường, cái nàng yêu tinh này, thật là giỏi giày vò người ta.
Từ Lai thành công lấy được đồ, hoàn toàn không biết những suy nghĩ lưu manh trong đầu Cận Thời Xuyên, mở điện thoại lên tìm tấm ảnh, phóng lên nhìn, đôi môi nở nụ cười ngọt ngào.
“Chữ ông nội đẹp thật đó.”
Cận Thời Xuyên cong môi cười: “Mấy chữ này ông viết cũng đẹp hơn hẳn.”
Từ Lai gật đầu tán thành: “Vâng ạ.”
“Tên anh là ông nội đặt cho đấy.” Cận Thời Xuyên giải thích.
“Khéo thế, tên em và anh trai cũng là do ông nội đặt.” Từ Lai nở nụ cười.
Cận Thời Xuyên xoa tóc cô, cười bảo: “Xem ra duyên này là do các ông định rồi.”
Từ Lai chỉ cười suông, cúi đầu ngắm thêm lượt nữa.
Trong tấm ảnh, chữ ông nội cứng cáp, nét chữ nét người, từng con chữ đến từ tấm lòng, sưởi ấm trái tim.
Thanh phong từ lai bất chỉ
Thời quang xuyên lưu bất tức
Chú thích:
*Thủ tục kết hôn với vợ hoặc chồng là quân nhân ở Trung Quốc: link. Tóm tắt: sau khi nộp mẫu đơn xin kết hôn đã điền ở chương trước lên ban chính trị thì họ sẽ cho người về địa phương đi điều tra, xác minh thông tin, gọi là thẩm tra chính trị, nếu ổn thì sau đó họ sẽ cấp cho 1 tờ giấy giới thiệu để đi đăng ký kết hôn. Tuổi kết hôn với người trong quân đội được khuyến khích là nam từ 25 tuổi, nữ từ 23 tuổi, sẽ được nghỉ phép kết hôn nhận nguyên lương nhiều hơn 7 ngày so với quy định chỉ 3 ngày, không kết hôn trong thời gian đang học hoặc đang làm nhiệm vụ.
*Vương Hi Chi là một bậc thầy về thư pháp của Trung Quốc, gọi là Thư thánh, sống ở thời Đông Tấn, chữ của ông được ca ngợi là “hùng dật như rồng múa ở Thiên Môn, như hổ chầu ở Phượng khuyết, vì vậy là bảo vật của muôn đời, mãi mãi là mẫu mực để người đời học tập”. Đọc thêm: Wikipedia.
*Câu “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song” (chữ Hán: 陌上人如玉,公子世无双) nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.
*Câu đối: “Thanh phong từ lai bất chỉ, thời quang xuyên lưu bất tức” nghĩa là gió thổi hây hây chẳng dừng, dòng sông thời gian chảy mãi không dứt. Cụm “thanh phong từ lai” lấy từ bài phú của Tô Đông Pha đã chú thích ở mục lục, cụm “xuyên lưu bất tức” lấy từ một câu của Khổng Tử. Câu đầu có lồng tên Từ Lai, vế đối lại có lồng tên của Thời Xuyên. Đây có thể coi như một câu chúc hai vợ chồng Từ Lai, Thời Xuyên luôn luôn bên nhau không chia lìa, mãi mãi êm đềm như ngọn gió mát lành.