Cố Nghiêu đứng dậy, chống hông nhìn về phía đám đông vây xem. Từ Lai và Lục Phương Kỳ cũng nhìn sang. Người đàn ông treo cánh tay đứng trong đám người không có chút gì là chột dạ, dường như đang quan sát gì đấy.
“Được, giao cho tôi.” Cố Nghiêu nói vào bộ đàm rồi quay sang nhìn Lục Phương Kỳ, “Các ông tiếp tục đi, tôi đi xử lý.”
Lục Phương Kỳ gật đầu: “Dính vào thuốc toàn là dân liều mạng, cẩn thận đấy.”
Cố Nghiêu cười sảng khoái: “Ông đây xuất thân là ai chứ, một thằng nghiện bị chó cắn tả tơi thì làm được trò gì?”
“Thưa thủ trưởng Cố, vâng ạ.”
Cố Nghiêu phì cười một tiếng, ánh mắt thình lình đổi sắc, một đôi mắt sắc như dao, như con sói ẩn mình trong màn đêm, mà không cười thì thật đúng là đáng sợ, thái độ đấy là: mẹ mày đừng có chọc vào tao.
Từ Lai thấy Cố Nghiêu đi về phía đám đông, cô rời mắt, tiếp tục nói chuyện với Cận Thời Xuyên qua bộ đàm: “Tình hình quanh chỗ anh thế nào?”
Chân Cận Thời Xuyên bị đè không động cựa được. Anh móc đèn trong túi ra soi, một khối bê tông cốt thép nâng toàn bộ không gian hẹp này, qua một đợt dư chấn mạnh, anh biết rõ mình đang ở trong hoàn cảnh ngặt nghèo thế nào, kết cấu khu vực này không thể chịu được thêm tác động.
“Tàm tạm, không tệ lắm.” Cận Thời Xuyên cố gắng trả lời bằng giọng điệu thoải mái rồi hỏi lại, “Em đang ở trên đống đổ nát à?”
“Vâng, cùng với Lục Phương Kỳ và mọi người ạ.”
“Xuống chỗ an toàn chờ đi, em không phải nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp, đừng để các anh em của anh còn phải chăm sóc thêm em chứ.” Cận Thời Xuyên bỏ bộ đàm dịch ra xa, ho lên khù khụ, mùi máu tanh xộc lên trong cuống họng.
Từ Lai nhìn nhóm Lục Phương Kỳ, mọi người bị mấy tảng đá lớn cản trở, đang dừng lại thảo luận đối sách.
“Em có thể đưa ra đề nghị cứu hộ chuyên nghiệp, em có kinh nghiệm mà.”
“Ngoan, nghe lời nào, đây không phải lĩnh vực của em.”
Mặc dù không muốn rời đi nhưng thấy nhóm Lục Phương Kỳ đang sứt đầu mẻ trán, cân nhắc lời của Cận Thời Xuyên, cô quả thực không muốn mọi người phải phân tâm lo lắng cho an toàn của mình.
“Vâng.” Từ Lai gật đầu, “Em đi đây.”
Cận Thời Xuyên cười nhẹ nhàng: “Ngoan lắm, đưa bộ đàm cho Lục Phương Kỳ đi, để anh nói chuyện với cậu ta.”
“Vâng.” Từ Lai đứng dậy, đi đến chỗ Lục Phương Kỳ, đưa bộ đàm cho anh ta, “Giao cho anh đấy.”
Lục Phương Kỳ giật mình rồi đưa tay ra cầm, đầu gật gật: “Yên tâm đi.”
Từ Lai quay người đi xuống chỗ an toàn gần đó. Cô không đi xa nhưng cô sẽ nghe lời, ở đây chờ các anh em của anh cứu anh ra.
“Đội trưởng Cận à.” Lục Phương Kỳ nói vào bộ đàm.
Cận Thời Xuyên áng chừng thời gian trong đầu rồi mới hỏi: “Từ Lai đi chưa?”
Lục Phương Kỳ liếc qua bóng dáng mảnh dẻ cách đó không xa, gật đầu một cái: “Đến chỗ an toàn rồi.”
“Ừ.” Cận Thời Xuyên thở dài, đụng phải vết thương, lại hít sâu một hơi. Anh hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào?”
“Lối vào duy nhất bị tảng đá lớn bít mất rồi.” Lục Phương Kỳ thuật lại sơ lược tình hình bên ngoài với Cận Thời Xuyên.
Đầu bên kia im lặng chốc lát rồi mới lên tiếng: “Nếu như có dư chấn thêm lần nữa thì các ông cứ kệ tôi, tôi xác định là không sống nổi rồi…”
“Nói vớ vẩn.” Lục Phương Kỳ nóng nảy ngắt lời Cận Thời Xuyên, thấy mọi người bỗng dưng đều nhìn cả vào mình, anh ta quay lưng đi rồi mới nói tiếp: “Ông quên ông đã đồng ý gì với chị dâu rồi à? Ông nhất định phải sống đấy, nghe chưa hả?”
Cận Thời Xuyên cười rồi lại ho: “Người anh em, tôi nói thật với ông nhé, tình hình của tôi không hay lắm đâu, tôi nói thế chỉ để an ủi Từ Lai thôi. Tôi bị thằng cha kia đâm lén một dao, giờ mệt lắm rồi, chân còn đang bị đè nữa, có cứu ra được cũng mất nửa cái mạng, đó là còn chưa nói đến chuyện mấy ông liệu có cách cứu tôi ra hay không.”
Cổ họng Lục Phương Kỳ nghèn nghẹn, bàn tay trái xiết chặt: “Anh ơi, bất kể thế nào, em nhất định sẽ cứu anh ra bằng được.”
“Hành động theo cảm tính.” Cận Thời Xuyên hơi cáu, “Ông là chính trị viên, phải biết phân biệt nặng nhẹ chứ, công tác nhiều năm thế rồi còn không hiểu à?”
“…” Lục Phương Kỳ len lén chùi khóe mắt, không lên tiếng.
Cận Thời Xuyên thở hắt ra, tiếp tục dặn: “Nếu tôi chết, cha mẹ tôi giao cho ông, nói với họ con trai tuy bất hiếu nhưng đã tận trung. Với nữa là, bảo với Từ Lai, tôi rất xin lỗi, bảo cô ấy quên tôi đi, tìm một người đàn ông tốt. Ông liệu liệu giữ mình đấy, không được tán cô ấy, tôi có thể chấp nhận một thằng tôi không biết có được cô ấy nhưng anh em của tôi thì không được…”
Lục Phương Kỳ nghe “lời trăn trối” này xong liền đốp lại: “Ông đây không có nghĩa vụ làm con trai, anh trai gì hết, chuyện của mình thì tự đi mà nói, tự đi mà làm lấy.”
Nói xong, anh ta ra lệnh: “Chèn thêm túi đệm khí vào lối vào, ông đây không tin không làm gì được cái của nợ này, mẹ nó chứ.”
Những đội viên khác tuy không biết chính trị viên Lục tại sao tự dưng lại kích động, thế nhưng, trước mắt, có lẽ cũng không còn cách nào khác.
“Rõ, chính trị viên.” Mọi người đồng tâm hiệp lực, bắt đầu hành động.
Ở đằng kia, Cố Nghiêu yêu cầu cảnh sát khám người gã đàn ông nhưng trên người hắn không có gì cả. Gã ta hùng hùng hổ hổ đòi tố cáo Cố Nghiêu, chửi rất nhiều câu khó nghe.
Từ Lai quan sát thấy tình huống của họ ở đằng đó nên lại hỏi Cố Nghiêu: “Sao thế?”
Cố Nghiêu lắc đầu: “Khám người, không thấy.”
Gã đàn ông kia vẫn đang to họng, Cố Nghiêu nóng tính chỉ muốn xông lên giã hắn một trận, nếu mà là lính của anh ta thì đã ra bã rồi chứ lấy đâu ra có chuyện cho gã còn cơ hội lắm mồm nữa.
“Cận Thời Xuyên nếu đã nói thế thì nhất định là có.” Từ Lai nhìn về phía Cố Nghiêu, “Anh ấy không nói chuyện mình không chắc đâu.”
Cố Nghiêu tán thành: “Đúng thế, anh em của tôi, tôi biết mà, ông ta không đời nào ăn ốc nói mò.”
“Thế thì nó ở đâu nhỉ?”
Từ Lai nhìn Cố Nghiêu, Cố Nghiêu nhìn gã đàn ông trừng trừng. Từ Lai cũng nhìn về phía gã đàn ông. Gã đàn ông bị một cảnh sát ghì chắc không động cựa được. Hai người cùng nhìn gã ta.
“Bác sĩ.” Cả hai đồng thanh.
Gã đàn ông biến sắc, cứng miệng bảo: “Đồ điên, con bà chúng mày đều là lũ điên, con chó kia cũng điên nốt, tao phải kiện chúng mày, kiện chết mẹ chúng mày đi.”
“Xin phép, làm phiền chút.” Một nữ bác sĩ xinh đẹp đeo hòm thuốc xuất hiện trước mặt mọi người.
Gã đàn ông nhìn thấy cô bác sĩ này liền vùng vằng lên tính bỏ chạy. Cố Nghiêu chạy vài bước là tới, giáng cho gã béo đó một cú không hề nương tay rồi xách cổ áo lôi dậy.
Nữ bác sĩ bật cười ha ha, nói với gã đàn ông: “Tôi còn chưa nói, anh chạy gì hả?”
Cô gái để hòm thuốc xuống đất, mở nó ra, tay đeo găng y tế, lấy túi bột màu trắng trong đó ra, nói với mọi người: “Tôi đoán là có thể xét nghiệm dấu vân tay, phải vậy chứ?”
Tất cả đều đã rõ ràng. Gã đàn ông có tật giật mình và Bình An tấn công gã, cho dù ra sức giấu giếm, nhất định gói ma túy vẫn phải để lại dấu vết gì đấy, chỉ cần đem về xét nghiệm thì chắc chắn là hết đường chối cãi.
Từ Lai cảm thấy cô bác sĩ này hơi quen quen, gật đầu cảm ơn người ta rồi nói với mọi người: “Tôi đã nói là chó tìm kiếm cứu nạn sẽ không cắn người mà, hóa ra là do nó đánh hơi được mùi trên người tên kia.”
Vừa rồi, lúc Cố Nghiêu bắt gã đàn ông, có chút lòng riêng nên không hề nương tay, đánh rất sướng. Anh ta cười tươi rói: “May mà thằng oắt Thời Xuyên không lừa ông.”
Gã đàn ông mặt mũi hằm hằm, bỗng nhiên cười phá lên: “Chúng mày chớ có vội mừng, thằng lính chữa cháy kia bị tao đâm một nhát, từ nãy đến giờ rồi, chết là cái chắc, tao đây cũng kéo được đứa chết cùng, ha ha ha ha…”
“Khốn nạn.”
Cố Nghiêu đang chực xông lên thì cô bác sĩ đã nhanh chân đến trước, vung một bạt tai, là người luyện võ, anh ta có thể đánh giá được lực tay của nữ bác sĩ này, rất mạnh mẽ.
“Bác sĩ ơi, cô không thể như thế được.” Viên cảnh sát thấy nữ bác sĩ động tay, vội ngăn lại.
Cô bác sĩ thoải mái đưa tay vuốt tóc mái, cười nhếch mép: “Ờ, thiếu chút nữa thì tôi bị hắn hãm hại tội tàng trữ ma túy rồi, đánh một cái thì đã sao, đang còn nhẹ đấy.”
Vụ việc kết thúc khi cảnh sát áp giải người đi. Từ Lai lặng lẽ đứng một chỗ, không nói tiếng nào, nhìn dãy nhà xưởng hoang tàn, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không biết đau là gì.
“Yên tâm, nhất định sẽ không sao.” Cố Nghiêu an ủi Từ Lai.
Từ Lai im lặng như một pho tượng.
Cận Thời Xuyên, anh lừa em, anh nói anh không sao, anh lừa em…
…
Sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng nhóm Lục Phương Kỳ cũng khai thông được lối vào nhưng nó rất nhỏ, chỉ vừa một người chui lọt, hơn nữa không thể đảm bảo vào rồi có còn mạng ra nữa hay không.
Đây là một vụ đánh bạc, lấy tính mạng ra đặt cược.
Lục Phương Kỳ nhìn Bình An: “Đi cứu đội trưởng Cận với tao không?”
Bình An ngoáy tít đuôi: “Gâu gâu…”
“Chính trị viên, tôi và Tiểu Hổ đi.” Dương Dương nói.
“Có thể sẽ chết trong đó đấy.” Lục Phương Kỳ nhìn về phía Dương Dương.
Dương Dương gật đầu chắc nịch: “Làm việc nghĩa không được chùn bước.”
Lục Phương Kỳ nở nụ cười: “Hay!”
“Tôi cũng đi…”
“Tôi cũng đi…”
“…”
Mọi người đều muốn đi, Lục Phương Kỳ ngăn lại: “Được rồi, tôi với Dương Dương vào, những người khác ở bên ngoài đợi lệnh.”
Lưu Húc mở miệng: “Chính trị viên ơi, nhưng mà…”
Lục Phương Kỳ đanh mặt, giọng sang sảng: “Đây là mệnh lệnh.”
“Rõ.”
Lục Phương Kỳ và Dương Dương đưa mắt nhìn nhau: “Xuất phát.”
Dương Dương làm quân lễ: “Rõ.”
Lưu Húc hô: “Tất cả, nghiêm.”
Các đội viên đứng thẳng tắp người.
Lưu Húc tiếp tục: “Chào.”
Mọi người đưa tay phải lên, chào theo đúng nghi thức.
Lục Phương Kỳ và Dương Dương nâng tay chào lại. Những chú chó tìm kiếm cứu nạn cũng đứng thẳng chào Bình An và Tiểu Hổ, lại còn sủa tập thể nữa.
Cảnh tượng này khiến mọi người đứng xem đều hết sức kính nể và cảm động. Một người vỗ tay, tất cả cùng vỗ tay theo.
Đúng lúc Lục Phương Kỳ và Dương Dương chuẩn bị vào, một giọng nói con gái vang lên sau lưng: “Tôi nghĩ có lẽ các anh còn cần một bác sĩ nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...