Thời Gian May Mắn

Hiệu suất làm việc sáng thứ bảy của Đào Tư Trĩ giảm sút.

Cậu viết code được một hồi liền không tự giác mở file nhật ký của mình ra. Cậu muốn viết chuyện xảy ra lúc sáng vào, nhưng không hi vọng rằng Tưởng Kha sẽ xuất hiện trong bảng này. Cuối cùng, cậu gõ xuống một câu: “Hôm nay không đi làm một mình.”

Đào Tư Trĩ đọc câu này một lượt, cảm thấy tương đối vừa lòng.

Làm xong công việc buổi sáng thì mưa tạnh, mặt trời xuất hiện. Đào Tư Trĩ nhận được điện thoại từ anh cậu.

“Buổi chiều vẫn đến đón em lúc sáu giờ được không?” Anh cậu hỏi.

Đào Tư Trĩ đáp: “Vâng.” Anh cậu không cúp ngay, anh hỏi giống như nói chuyện phiếm: “Mấy ngày nay có chuyện gì mới không?”

“Không có.” Đào Tư Trĩ phủ định trước, rồi lại đột nhiên lại nhớ tới đối thoại trên xe với Tưởng Kha hồi sáng: “Nhưng mà hôm nay bỗng dưng em phát hiện ra em cực kỳ không muốn học lái xe. Anh có biết em phát hiện ra như thế nào không?”

Đào Tư Viễn lạnh lùng trả lời: “Anh chỉ biết chuyện gì đã đồng ý với người khác thì sẽ làm được.”

Đào Tư Trĩ ra quân chưa thắng thân đà thác, câu nói rất có lý của Tưởng Kha “Rút trúng liền muốn bán trên nền tảng secondhand nghĩa là không muốn học lái xe” không kịp nói ra.

Cúp điện thoại, Đào Tư Trĩ đứng lên đi ăn cơm.

Đào Tư Trĩ ăn cơm ở nhà ăn lầu ba, bởi vì số người ăn cơm ở lầu ba ít nhất, nhiều chỗ ngồi nhất trong phạm vi cho phép của cậu.

Cậu vào nhà ăn, nhìn một lượt thoắt ẩn thoắt hiện. Cậu lấy đồ ăn, xoài và một cốc nước.

Ăn cơm trưa no nê xong, Đào Tư Trĩ ngồi tại chỗ chơi game một lát. Sau khi gom đủ kim cương, còn đang băn khoăn không biết mình nên rút bây giờ hay đến tối nhờ anh rút thì nghe thấy ồn ào ở cửa nhà ăn. Đào Tư Trĩ ngẩng đầu thì nhìn thấy một đám người đi vào, có cả Tưởng Kha.


Tưởng Kha đang nói chuyện với người ta, vốn là không trông thấy Đào Tư Trĩ, nhưng đột nhiên quay đầu một cái. Đúng lúc chạm mắt với Đào Tư Trĩ khiến Tưởng Kha hơi sửng sốt.

Trước khi Tưởng Kha dời mắt, Đào Tư Trĩ đã quay mặt đi làm bộ như không thấy gì, khóa màn hình điện thoại rồi đứng lên bỏ đi.

Đào Tư Trĩ ngồi ở chỗ sát cửa, vì không muốn giáp mặt chính diện nên cậu còn lượn sang phía bên trái, đi vòng qua đám người kia, vì vậy đi nhiều hơn bình thường 54 bước.

Ra khỏi nhà ăn, bước chân của Đào Tư Trĩ chậm lại.

Cậu tới cạnh thang máy, đi đi lại lại một lát rồi quyết định vòng về cửa nhà ăn, trốn đằng sau cửa kính mờ, ló đầu ra nhìn lén một hồi.

Tưởng Kha ngồi trong góc cạnh cửa sổ đang nói chuyện với những người khác, dáng vẻ hắn rất hăng hái lại mặc tây trang, trông cực kỳ trưởng thành. Không biết vì sao những người khác hình như hơi sợ hắn.

Thật ra trước đây Tưởng Kha cũng vậy, hoành hành ngang ngược trong phòng ngủ và trong trường, kéo Đào Tư Trĩ tới rồi lại quăng đi. Đương nhiên là có đôi khi hắn vẫn sẽ thỏa hiệp với cậu, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, hỏi Đào Tư Trĩ rốt cuộc vì sao sẽ như vậy.

Đã nhiều năm Đào Tư Trĩ chưa nhìn thấy Tưởng Kha, bởi vậy cậu cảm thấy Tưởng Kha trước mặt không phải người thật.

Cậu nghĩ rằng Tưởng Kha vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trước mặt cậu lần nữa. Nhìn Tưởng Kha một lúc, Đào Tư Trĩ hơi hơi hi vọng hắn có thể biến thành đồ trang trí bằng nhựa có thể cầm tới cầm lui, bởi vì đồ trang trí không gây ra điều ngoài ý muốn nào, kết cấu của nhựa rất ổn định.

Một lát sau, lại có hai người cùng nhau xuống lầu ăn cơm, ồn ào đi tới cửa. Đào Tư Trĩ nhân dịp bọn họ vào trong liền chuồn đi.

Sáu giờ, Đào Tư Trĩ tan làm.

Cậu ngồi xe điện của khu xưởng để ra ngoài, trông thấy anh cậu cầm áo gió đứng cạnh xe chờ cậu, mặt giống như vừa đi cãi nhau với người ta về.

Ngồi vào xe, Đào Tư Trĩ gọi anh rồi mở giao diện game ra, thuần thục đưa qua.


Anh cậu cầm lấy điện thoại, nhìn cậu, đột nhiên hỏi: “Tuần này rút mấy lần rồi?”

“Chưa rút lần nào.” Đào Tư Trĩ đáp.

“Ồ” Đào Tư Trĩ dùng giọng điệu hơi kỳ quái nói: “Không có đồng nghiệp hoặc là ai khác giúp em rút à?”

“Ai cơ?” Đào Tư Trĩ nhìn ngón tay của anh.

Ngón tay của anh cậu để cạnh màn hình nhưng không chạm vào, Đào Tư Trĩ thò tay qua, ấn tay anh một cái.

“Em cảm thấy có ai?” Đào Tư Viễn trả điện thoại lại cho Đào Tư Trĩ.

Đào Tư Trĩ xem từng tấm thẻ một, không có thẻ mới nào, cậu cảm thấy hơi hụt hẫng.

Đào Tư Viễn khởi động xe, đi về phía đường lớn. Chờ Đào Tư Trĩ cất di động xong, anh gọi cậu một tiếng, nói: “Vừa rồi lúc chờ em, anh thấy Tưởng Kha, ăn mặc nhân khuông cẩu dạng.”

Đào Tư Trĩ còn đang nghĩ đến thẻ của mình, không có hứng thú gì đáp: “Dạ.”

“Nhưng mà lưu manh chính là lưu manh.” Anh cậu còn nói: “Đừng tưởng là mặc quần áo thì anh không nhận ra.”

Trong lòng Đào Tư Trĩ hơi nặng nề liền mở bài post về game năm ngoái cậu viết ra, đổi mới trang chủ: Không rút được thẻ mới.

Tuần này ba mẹ Đào Tư Trĩ ra ngoài du lịch. Khả năng bếp núc của Đào Tư Viễn không tốt nhưng cũng miễn cưỡng nấu được cho Đào Tư Trĩ một bữa ăn phù hợp với yêu cầu của em trai, tuy rằng hơi khó ăn.


Đào Tư Trĩ im lặng ăn lượng thức ăn nhỏ nhất mà mình cần hấp thụ, Đào Tư Viễn ăn không được mấy miếng liền đẩy chén ra xa, vẻ mặt ghét bỏ tiêu chuẩn.

Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau xem phim như thường lệ, chưa xem được bao lâu thì Đào Tư Viễn nhận một cuộc điện thoại công việc, vội vội vàng vàng ra ngoài, Đào Tư Trĩ đành tự xem tiếp.

Không có Đào Tư Viễn giải thích, bộ phim này hơi khó hiểu đối với Đào Tư Trĩ. Cậu nhìn nữ diễn viên đột nhiên cởi quần áo, không hiểu vì sao nên đành tua lại mười phút trước để xem thì đột nhiên điện thoại vang lên.

Tưởng Kha gọi điện thoại cho cậu. Đào Tư Trĩ ấn tạm dừng, nhận cuộc gọi.“Đang làm gì vậy?” Tưởng Kha hỏi cậu.

“Xem phim.”

“Phim gì?”

Đào Tư Trĩ nói tên phim, Tưởng Kha lại hỏi cậu: “Hay không?” Đào Tư Trĩ hàm hồ đáp không nên lời, cũng không cúp điện thoại, ấn nút chiếu lần nữa, tiếp tục xem phim.

Tưởng Kha ở đầu bên kia đợi một lát, cuối cùng cũng ý thức được là Đào Tư Trĩ sẽ không nói nữa, liền hỏi: “Cậu ở nhà một mình à?”

Đào Tư Trĩ “Ừ” một tiếng, Tưởng Kha liền nói tiếp: “Tôi đang ở gần nhà cậu, khách hàng tặng tôi bánh hạt dẻ mà cậu thích ăn, dù sao tôi cũng không ăn, tôi đem cho cậu nhé?”

Đào Tư Trĩ hơi muốn ăn bánh hạt dẻ.

“Tôi uống rượu, không lái xe được, đi bộ tới.” Tưởng Kha còn nói: “Bên ngoài trời mưa, muốn tới nhà cậu trú mưa.”

Đào Tư Trĩ cầm điện thoại đi tới cửa sổ, phát hiện trời mưa thật, hơi do dự đồng ý: “Vậy được thôi.”

Khoảng mười phút sau, dưới lầu có người ấn chuông cửa.

Đào Tư Trĩ ấn mở khóa, ba phút sau cửa nhà bị gõ. Đào Tư Trĩ đi ra mở cửa, thấy Tưởng Kha cầm một cái túi đứng bên ngoài, thoạt nhìn hơi chật vật.

Hắn đưa cái túi cho Đào Tư Trĩ, cởi áo khoác ra treo lên mắc áo ở huyền quan rồi đổi dép lê.


Đào Tư Trĩ ngửi thấy mùi bánh ngọt, không nhịn được liếc mắt nhìn cái túi to, Tưởng Kha nhìn Đào Tư Trĩ, bỗng nhiên cười, nói: “Có thể rót cho tôi cốc nước rồi lại ăn được không?”

Đào Tư Trĩ đáp: “Được.”

Cậu tới bên tường, kiễng chân, lấy cốc nước dành cho khách trong tủ kính treo trên tường ra.

Tủ để đồ trong nhà Đào Tư Trĩ hầu như đều đóng ở trên tường, mấy năm nay mới từ từ mua thêm vài cái tủ thấp.

Nửa học kỳ năm lớp một, Đào Tư Trĩ ở trường rất không ổn, cậu xuất hiện sự suy giảm hành vi và ngôn ngữ một cách trầm trọng. Suốt ngày hoảng hốt tinh thần, lặp lại lời của người khác, chỉ cần có người ngắt lời cậu, cậu sẽ bắt đầu hét ầm lên. Ba mẹ và anh trai đã hoàn toàn không thể giao tiếp với cậu.

Dưới sự kiên trì của Đào Tư Viễn, Đào Tư Trĩ được đưa đi khám ở khoa tinh thần tại bệnh viên nhi đồng thủ đô, được chẩn đoán là rối loạn phổ tự kỷ động kinh.

Chuyên gia can thiệp đề nghị người nhà Đào Tư Trĩ đặt những đồ mà cậu cần lên những nơi cậu không lấy được, điều này để thúc đẩy Đào Tư Trĩ mở miệng nói chuyện với người nhà. Từ đó Đào Tư Viễn và người nhà liền cùng nhau treo rất nhiều ván gỗ và ngăn tủ lên tường.

Chỗ để cốc này không ước lượng đúng độ cao, mẹ Đào Tư Trĩ còn không lấy được.

Nhưng mà như vậy thì bà có thể sai con và chồng đi lấy cốc, không cho Đào Tư Viễn và chồng đóng nữa.

Lần đầu tiên Tưởng Kha tới nhà Đào Tư Trĩ, cảm thấy nhà Đào Tư Trĩ rất kỳ lạ nên hỏi cậu: “Nhà cậu đóng nhiều tấm vậy làm gì?”

Lần đó Đào Tư Trĩ chăm chú lấy cốc, không trả lời. Vừa lấy được cái cốc vào tay thì Tưởng Kha đã tới phía sau cậu từ lúc nào, giữ lấy thắt lưng cậu giống như ôm cậu từ phía sau, nói: “Quần áo của cậu quá ngắn.”Đào Tư Trĩ cảm thấy rất ngứa, cho nên xoay người nở nụ cười, Tưởng Kha liền hôn cậu.

Lần này, Đào Tư Trĩ thuận lợi lấy được cái cốc, tới phòng ăn rót nước cho Tưởng Kha.

Có lẽ là để báo đáp, Tưởng Kha giúp cậu mở bánh ngọt ra, Đào Tư Trĩ vui vẻ ăn.

Ăn một hồi, đột nhiên Tưởng kha đưa tay sờ hai má của Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì?”“Không có.” Tưởng Kha đáp, sau đó bỏ tay xuống.

Tay Tưởng Kha vẫn lạnh, Đào Tư Trĩ cảm thấy kỳ lạ, vừa ăn vừa nghĩ, không biết khi nào tay Tưởng Kha mới nóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui