Thời Gian May Mắn

Ngày hôm sau, Đào Tư Trĩ dốc hết tâm sức để hoàn thành công việc trong ngày, chập tối sáu giờ tan tầm, cậu xuống nhà ăn ăn tối. Khi bước vào nhà ăn, cậu thấy Tưởng Kha và đồng nghiệp đang ngồi ở bên trong.

Đào Tư Trĩ muốn ăn cơm, nhưng lại không muốn vào trong, cứ bần thần đứng ngoài cửa cả nửa tiếng, mãi đến lúc có đồng nghiệp của Tưởng Kha ngẩng đầu lên mới phát hiện ra cậu.

Có lẽ bọn họ cảm thấy Đào Tư Trĩ  kỳ lạ quá, họ rỉ tai thì thầm với nhau rồi nhìn về phía cậu, Tưởng Kha cũng nhìn thấy. Hoàn cảnh trở nên lúng túng vì hành động lạ lùng của Đào Tư Trĩ.

Đào Tư Trĩ hơi thấy có lỗi nên bước vào, mua cơm, ngồi vào chỗ dành cho một người ở trong góc, cúi đầu ăn.

Ăn được một nửa, điện thoại Đào Tư Trĩ rung rung, cậu cầm lên, thấy Tưởng Kha nhắn hỏi cậu: “Tối nay có muốn đi xem bộ phim mới về người Vulcan của anh không?”

(*) Người Vulcan: Ừm, xem phim Star Trek để biết thêm thông tin chi tiếtJ

Đào Tư Trĩ ngẩng đầu nhìn Tưởng Kha, Tưởng Kha đang chuyện trò với đồng nghiệp, giống như tin nhắn này không phải là hắn gửi vậy. Đào Tư Trĩ đã hẹn với anh cậu đi xem phim vào sáng cuối tuần, vì vậy cậu yên lặng tắt tin nhắn, ăn thêm vài miếng, uống hết nước trái cây, chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.

Vừa khéo là lúc cậu định ra ngoài, Tưởng Kha và đồng nghiệp cũng đã ăn xong đi ra, Đào Tư Trĩ bèn bước chậm lại, đi phía sau bọn họ.

Cậu nghe một người đồng nghiệp nói với Tưởng Kha: “Vé chúng tôi đã mua rồi, tiểu Tưởng tổng nể mặt đi cùng đi.”

“Phim này hot lắm.” một người khác nói, “Hôm nay là ngày công chiếu mà doanh thu phòng vé đã đạt 200 triệu đó.”

Tưởng Kha không đồng ý cũng chẳng từ chối.


Thang máy đã đến, cửa mở ra, không biết vì sao Tưởng Kha không vào mà nói với những người khác: “Các anh đi trước đi, hai người chúng tôi đi lượt sau.”

Có năm người vào thang máy, hai người khác nhất định đòi ở lại, nói muốn đi cùng Tưởng Kha. Một vị đồng nghiệp nam trong đó lại bắt đầu khuyên Tưởng Kha.

Tưởng Kha quay lưng về phía Đào Tư Trĩ, hắn mặc tây trang màu đen, phác họa dáng người cao lớn vô cùng. Hắn không nói một lời, dáng vẻ rất hờ hững, cúi đầu, hình như đang xem điện thoại.

Đào Tư Trĩ cúi xuống nhìn đôi giày thể thao của mình, kéo kéo vạt áo phông, đang định lấy điện thoại ra chơi game thì một thang máy khác chạy tới. Đào Tư Trĩ vốn định chờ đi lượt khác, nhưng Tưởng Kha đã chặn cửa lại và gọi: “Đào Tư Trĩ.” Cậu đành phải bước vào.

Vào thang máy, mọi người chẳng ai nói một lời.

Đồng nghiệp của Tưởng Kha nhấn nút -2, Tưởng Kha quay sang hỏi Đào Tư Trĩ: “Cậu đến tầng mấy”

Đào Tư Trĩ nói “Tầng 1” Tưởng Kha hỏi cậu: “Về ký túc xá à?”

Đào Tư Trĩ đáp “Ừ” Tưởng Kha liền nói: “Tôi đưa cậu về.” Hắn không định để Đào Tư Trĩ ra ở tầng 1.

Đến nhà xe, Đào Tư Trĩ theo Tưởng Kha ra ngoài, đồng nghiệp của Tưởng Kha lại gọi hắn, hỏi: “Tiểu Tưởng tổng, anh không đi xem thật hả?”

Tưởng Kha mặt không biểu tình từ chối, cúi đầu nhìn Đào Tư Trĩ, nói: “Đi thôi.”

Chỗ Tưởng Kha đậu xe cách thang máy rất gần, Đào Tư Trĩ ngồi vào xe, hắn đột nhiên hỏi Đào Tư Trĩ: “Buổi tối cậu không bận gì chứ?”


Đào Tư Trĩ thừa nhận: “Ừ.” Tưởng Kha nói: “Tôi sẽ bao hết một rạp, không có người nào khác. Cậu đi xem với tôi nhé?”

Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha, không lên tiếng, Tưởng Kha nhìn cậu một lúc, rồi nói tiếp: “Tôi sẽ không làm gì cậu đâu. Không phải là cậu thích bộ phim này ư?”

Đào Tư Trĩ không nhịn được cho tay phải vào túi áo khoác, sờ tấm giấy nhỏ đã để trong đó từ sáng, Tưởng Kha kiên nhẫn chờ cậu, cuối cùng Đào Tư Trĩ nói: “Ừ”.

Tưởng Kha lái xe đến một trung tâm thương mại, Đào Tư Trĩ ngồi bên cạnh chơi game.

Cậu không mở nhạc, trong xe cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng phát ra từ game Đào Tư Trĩ đang chơi.

Xe chạy được nửa tiếng, vừa đến trung tâm thương mạ, Đào Tư Trĩ cũng vừa làm xong nhiệm vụ hàng ngày thì bất ngờ nhận được điện thoại của anh cậu. Cậu nghe máy, anh cậu hỏi: “Em trai, em đang ở đâu vậy?”

Âm lượng điện thoại Đào Tư Trĩ có hơi lớn, nên chắc Tưởng Kha cũng nghe được. Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha đang lái xe, nói: “Bên ngoài.”

“Bên ngoài là chỗ nào?” anh cậu lại hỏi: “Đi cùng với ai?”

“Không phải đã nói với em rồi à, muốn đi ra ngoài với ai thì phải nói cho anh chứ.”

Tưởng Kha lái xe xuống gara dưới tầng hầm, có một đoạn không có tín hiệu, điện thoại Đào Tư Trĩ im bặt, nhìn màn hình, cuộc gọi đã kết thúc.

Tưởng Kha quay sang nhìn Đào Tư Trĩ, hỏi: “Anh cậu à?”


Đào Tư Trĩ đáp “Ừ”, Tưởng Kha nói: “Đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn cứ quản nhiều như thế.”

Đào Tư Trĩ im lặng, nhìn Tưởng Kha đưa xe vào chỗ đậu. Điện thoại của cậu lại rung lên, vẫn là anh trai gọi tới.

Tưởng Kha cũng nhìn thấy, tắt xe, hỏi Đào Tư Trĩ: “Có muốn nhận điện thoại rồi mới đi không?”

“Ừ.” Đào Tư Trĩ vừa định nghe máy, Tưởng Kha đột nhiên giơ tay lấy điện thoại của Đào Tư Trĩ đi.

Đào Tư Trĩ ngơ người, nâng mắt nhìn Tưởng Kha, ánh mắt của Tưởng Kha có phần lạnh lẽo, đặt điện thoại của Đào Tư Trĩ sang một bên.

Đào Tư Trĩ chợt cảm thấy hình như hắn không vui cho lắm, ngay sau đó đã nghe hắn nói: “Cậu định nói cho anh ấy biết cậu đang ở bên ngoài với tôi sao?”

“Nếu bây giờ anh ta bắt cậu về nhà, thì cậu có về không?” Tưởng Kha hỏi.

Đào Tư Trĩ há hốc mồm, không biết phải nói gì, Tưởng Kha lại hỏi: “Đào Tư Trĩ, sao cậu lại nghe lời đến thế?”

Dáng vẻ bây giờ của Tưởng Kha khiến Đào Tư Trĩ cảm thấy thật xa lạ và đáng sợ. Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha, mặc dù không nên, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng gọi hắn: “Tưởng Kha” rồi lấy ngón tay chạm vào cằm Tưởng Kha.

Sắc mặt Tưởng Kha thay đổi, hắn bắt lấy cổ tay Đào Tư Trĩ, áp người đến gần cậu. Tay Tưởng Kha rất nóng, hắn đè cổ tay Đào Tư Trĩ lên cửa sổ xe, mặc cho điện thoại của Đào Tư Trĩ vẫn đang rung.

Cửa sổ xe rất lạnh, cũng rất cứng, Đào Tư Trĩ ngửi được mùi hương trên người Tưởng Kha lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt. Tưởng Kha càng lúc càng đến gần, Đào Tư Trĩ nhắm mắt lại, môi Tưởng Kha đè lên.

Lời dặn dò của Đào Tư Viễn cứ liên tục quanh quẩn trong đầu Đào Tư Trĩ: “Không được hôn môi”, “Không thể làm những việc ấy”, “Phải biết từ chối.”


Nhưng tất cả những lời ấy đều mất hiệu lực khi ở đây, trong xe của Tưởng Kha.

Đào Tư Trĩ cảm thấy cuộc sống bây giờ của cậu thật sự quá kỳ lạ, cậu không thể hiểu sao Tưởng Kha lại đột nhiên trở lại bên cậu, không thể hiểu sao Đào Tư Viễn lại ghét Tưởng Kha đến vậy, cũng không thể hiểu chính bản thân mình.

Cậu chỉ biết rằng cậu đã làm Tưởng Kha giận lắm, mu bàn tay của cậu bị Tưởng Kha nắm đến phát đau, môi dưới cũng bị Tưởng Kha cắn rách. Tưởng Kha dùng sức hôn cậu, giống như đang phát tiết ngọn lửa giận vô danh vô cớ trong lòng.

Đào Tư Trĩ cảm thấy có lẽ là mình lại nói sai làm sai cái gì rồi, nhưng lại không biết sai ở đâu. Cậu rất hy vọng mình là một người bình thường, hiểu được những chuyện bất cứ người bình thường nào cũng dễ dàng hiểu được, như thế thì Tưởng Kha cũng sẽ không bỏ cậu mà đi.

Đào Tư Trĩ nhắm mắt lại, không biết đã qua bao lâu, Tưởng Kha rời khỏi môi cậu, ngón tay nhẹ vuốt ve khóe mắt cậu, cứ luôn khẽ nói “Rất xin lỗi”, “Tư Trĩ, cậu đừng sợ”, “Tôi xin lỗi.”

Tầm mắt của Đào Tư Trĩ hơi mơ hồ, cậu nhìn Tưởng Kha áo mũ chỉnh tề trước mặt.

Tưởng Kha đang nhìn cậu. Hắn mặc âu phục, thắt cà vạt, giống hệt như tưởng tượng của Đào Tư Trĩ trước khi chìm vào giấc ngủ trong những đêm khuya nhất, giống hệt những lúc cậu hoảng hốt, hắn sẽ gọi tên cậu.

Nếu như vẫn luôn ở cùng nhau, Đào Tư Trĩ cảm thấy Tưởng Kha của năm hai mươi sáu tuổi nên là dáng vẻ như vậy.

“Tưởng Kha.” Đào Tư Trĩ bao lấy ngón tay Tưởng Kha đang chạm vào gò má cậu, cẩn thận, không tính là ôm dựa gần lại, tì trán lên vai Tưởng Kha, xác nhận Tưởng Kha thực sự tồn tại, gọi tên hắn: “Tưởng Kha.”

“Tưởng Kha.” nước mắt Đào Tư Trĩ chảy ướt âu phục Tưởng Kha, cậu nói với hắn:”Tôi ghét cậu nhất trần đời.”

Cậu nghe tiếng Tưởng Kha dường như truyền tới từ một nơi rất xa, Tưởng Kha ôm trọn bờ vai Đào Tư Trĩ, nói: “Rất xin lỗi” thêm lần nữa.

“Cậu thật sự, rất đáng ghét.” Đào Tư Trĩ nhắm chặt mắt, trách Tưởng Kha.

Nhưng rồi lại không chịu được mà nói rằng “Cậu đừng đi nữa”, “Tôi, rất nhớ cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui