Thời Gian May Mắn

Đào Tư Viễn lái về phía trước một đoạn rồi tắt máy, dừng giữa hai ngọn đèn đường cao cao.

Ánh sáng lờ mờ chiếu từ đằng trước lại đây, Tưởng Kha ngửi được mùi cây cỏ như có như không trong xe, có lẽ là đặc biệt chọn vì Đào Tư Trĩ.

Đào Tư Viễn nhìn ngoài cửa sổ xe, tháo kính mắt xuống, cúi đầu day day ấn đường, thấp giọng hỏi Tưởng Kha: “Tưởng Kha, cậu và em trai tôi làm đến bước nào rồi?”

Tưởng Kha không trả lời anh, anh lại gọi Tưởng Kha một tiếng nữa, hỏi tiếp: “Cậu làm gì để khiến Đào Tư Trĩ đồng ý cho cậu làm chuyện đó?”

Đào Tư Viễn quay sang, đối mặt với Tưởng Kha, nói: “Hôm qua tôi trông thấy cậu đến nhà mua kem cho nó, nó rất thích ăn kem. Trước đây nó không muốn đi học, lúc ra ngoài chúng tôi mua cho nó một cái, lúc về lại mua một cái nữa thì nó mới bằng lòng đi học. Thế nhưng dạ dày của nó không khỏe, ăn kem là nôn, sau đó chúng tôi liền cấm nó ăn kem mỗi ngày, nó bị chúng tôi làm tức đến nỗi nghỉ học nửa buổi. Mỗi ngày cậu dẫn nó đi ăn kem, chắc là Đào Tư Trĩ cảm thấy cậu tốt lắm. Cậu rất tốt với nó, có phải không?”

Lúc nói chuyện, mặt Đào Tư Viễn không thay đổi, có lẽ là vì không đeo kính nên ánh mắt hơi không có tiêu cự, giọng điệu của anh không mãnh liệt, nhưng ý sỉ nhục trong câu nói lại nhiều hơn vài phần nghi hoặc.

Anh nói với Tưởng Kha: “Cậu giao lưu với Đào Tư Trĩ như thế nào, có thể dạy tôi không? Kinh nghiệm của cậu có thể dùng để viết tài liệu giảng dạy can thiệp chứng tự kỷ.”

“À đúng rồi, Đào Tư Trĩ có chứng tự kỷ.” Cứ như anh sực nhớ ra điều gì, hỏi Tưởng Kha: “Chắc cậu biết rồi nhỉ.”

Tưởng Kha nhìn anh trong chốc lát, nhưng anh vẫn không nhìn lại Tưởng Kha. Tưởng Kha bảo anh: “Biết.”

“Mẹ cậu nói cho cậu lúc nào?” Anh hỏi.

“Bà ấy không nói cho tôi biết.” Tưởng Kha phủ nhận, dù rằng Đào Tư Viễn có thể sẽ không tin, nhưng vẫn nói cho anh: “Tối hôm qua tôi nhìn thấy lạc khoản đằng sau vé xem phim, viết tên trung tâm can thiệp phả hệ tự kỷ mới đoán ra.”

Đào Tư Viễn ngừng một lát, nói: “Ồ, lúc làm em trai tôi thì không biết, làm xong rồi mới biết. Tưởng Kha, cậu thận trọng như vậy, không phải còn quay video lại chuyện mà em trai tôi đồng ý cho cậu làm đấy chứ?”

Anh không cao giọng, nhưng cảm xúc trở nên rất mãnh liệt, nói chuyện mất hết lí trí.

Tưởng Kha khó mà nói rõ tâm trạng của mình, cảm thấy lồng ngực khô nóng, tự dưng nhớ tới tối hôm qua bàn tay mềm mại của Đào Tư Trĩ nắm lấy tay hắn, nói phải cùng hắn tới Sa Châu, còn có lúc trước Đào Tư Trĩ hôn hắn nói: “Có thể.” Hắn cảm thấy trái tim rất đau, nhưng không biện giải được điều gì, chỉ đơn giản nói: “Em không quay.” Trong xe lại im lặng.


Qua một khoảng thời gian, Tưởng Kha giống như không khống chế nổi bản thân nữa, nói với Đào Tư Viễn: “Cậu ấy nói thích em.”

“Đào Tư Trĩ nói cậu ấy rất thích em, cậu ấy rất thích ôm em. Đào Tư Trĩ sẽ vì em mà phá lệ.”

“Em cũng thích cậu ấy, cho nên chúng ta…” Tưởng Kha nói tới đây, phát hiện hình như so với thuyết phục Đào Tư Viễn, người hắn càng muốn thuyết hơn đó là chính mình.

“Em thật lòng với Đào Tư Trĩ.” Hắn nói với Đào Tư Viễn.

Đào Tư Viễn yên lặng hồi lâu, hạ cửa xe, châm một điếu thuốc.

Mùi thuốc cháy tràn ngập trong xe, anh hút nửa điếu, nói với Tưởng Kha: “Cậu thật sự không phát hiện nó với cậu không giống nhau hay sao?”

“Cậu có nghĩ tới ba mẹ cậu không?” Anh hỏi Tưởng Kha: “Cậu chuẩn bị vĩnh viễn cùng nó ở trong phòng khách nhà tôi, ở trong phòng nó mà làm sao? Cậu mới vài tuổi, cậu đối với nó có thể có bao nhiêu thật lòng? Cậu có thể thật lòng được bao lâu?”

Tưởng Kha nhìn Đào Tư Viễn, không nói gì. Khói thuốc trên tay Đào Tư Viễn lượn lờ, anh không hút nữa, chỉ nhìn Tưởng Kha, đôi mắt đỏ lên.

“Đào Tư Trĩ có thể vì cậu phá cái lệ gì, ngay cả tàu điện ngầm nó cũng không ngồi được.” Anh nói với Tưởng Kha: “Không thể đi xếp hàng chơi trò chơi như học sinh tiểu học. Tới hiệu sách lúc tám giờ toàn là người, nó liền quay đầu bước đi. Trong cửa hàng tiện lợi nhiều người hơn một chút nó cũng đứng đến khi ít người mới bằng lòng đi vào. Một bộ phim bắt đầu xem từ năm mười tuổi, xem cả trăm lần, con mẹ nó tôi đã sắp đập bể màn hình mà nó vẫn còn đang đọc lời thoại. Cả đời Đào Tư Trĩ đều sẽ như thế này, cậu có thật lòng với nó hơn nữa thì vĩnh viễn nó cũng chỉ như vậy. Cậu nói cái gì nó cũng không nghe vào, mãi mãi nghe giây trước quên giây sau. Nó sẽ không cảm nhận được cảm xúc của cậu, hôm nay cậu vui, cậu buồn, phiền phức hay bực dọc, cậu có chuyện gì nó cũng không hiểu, không biết. Cậu mẹ nó còn có thể thật lòng với nó không?”

Đào Tư Viễn hút hết thuốc, anh mở gạt tàn trong xe ra, ném tàn thuốc vào, lúc cất gạt tàn, Đào Tư Viễn dùng sức rất mạnh, phát ra âm thanh lớn giống như giông tố chuẩn bị kéo tới.

“Tưởng Kha.” Anh nói với Tưởng Kha: “Bây giờ cậu có thật lòng thì Đào Tư Trĩ cũng không thể thật lòng thích cậu.”

“Cậu đối với nó mà nói không khác gì món ăn nó thích, thẻ game của nó, bài post trên diễn đàn, thư viện và bài tập. Cậu hiểu chưa?”

Tưởng Kha không trả lời Đào Tư Viễn. Vài giây sau, Đào Tư Viễn đột nhiên cầm lấy điện thoại đang để một bên, vuốt điện thoại, mở loa ngoài.


Trên màn hình có ghi người liên hệ là em trai.

Điện thoại kêu hai tiếng, Đào Tư Trĩ liền nghe, cậu khẽ đáp: “Dạ.”

“Trường học đã tắt đèn rồi.” Cậu bổ sung.

“Em đang làm gì?” Đào Tư Viễn hỏi cậu.

“Chơi game.”

“Bây giờ anh đang ở cùng Tưởng Kha.”

Đào Tư Trĩ không hỏi, cậu “À” lên, sau đó đột nhiên kêu Tưởng Kha: “Tưởng Kha.”

Tưởng Kha “Ừm” một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Em trai.” Đào Tư Viễn nói: “Em thích Tưởng Kha không?”

Đào Tư Trĩ không biết đang thất thần, đang chơi game hay đang suy nghĩ, qua một lát mới đáp: “Thích.”

Giọng nói của cậu rất khờ dại, đột nhiên nói với Đào Tư Viễn: “Tưởng Kha cũng thích em.”

Đào Tư Viễn giật mình, nói: “Vậy em thích anh trai không?”

“Thích.” Đào Tư Trĩ nói.


“Ba thì sao, thích không?”

“Thích.”

“Thế còn mẹ?”

“Thích.”

“Em thích nhiều người như vậy.” Đào Tư Viễn nói: “Những cái thích đó… có gì khác nhau?”

Đào Tư Trĩ im lặng, qua hồi lâu, cậu “A” một tiếng, sau đó không nói nữa.

“Em trai.” Đào Tư Viễn liếc mắt nhìn Tưởng Kha một cái, nói với Đào Tư Trĩ: “Tưởng Kha muốn ra nước ngoài học, sẽ không trở về nữa.”

Đào Tư Trĩ yên lặng, cứ như rất chắc chắn mà nói: “Không đâu. Sang năm Tưởng Kha mới đi học, thời gian học ba năm, sẽ trở về đón sinh nhật với em.”

“Không phải.” Đào Tư Viễn nói: “Cậu ấy đã thay đổi kế hoạch, sẽ không về nữa. Nhưng chúng ta vẫn sẽ đón sinh nhật cùng em.”

“Vì sao?” Đào Tư Trĩ hỏi.

“Trừ khi em đi cùng cậu ấy.” Đào Tư Viễn không trả lời câu hỏi của Đào Tư Trĩ: “Em có muốn đi không?”

Đào Tư Trĩ yên lặng.

“Nếu không đi cùng cậu ấy, em sẽ không được gặp cậu ấy nữa.” Đào Tư Viễn nói tiếp: “Không bằng thế này, em đi cùng cậu ấy, đổi một nơi dừng chân mà thôi, cũng không phải rất khó.”

“Không được.” Đào Tư Trĩ bỗng dưng lo lắng: “Rất khó.”

“Vì sao không được.” Đào Tư Viễn nhìn chằm chằm Tưởng Kha, hỏi em trai: “Rất đơn giản mà.”


“Không đơn giản.” Giọng điệu của Đào Tư Trĩ kích động, cậu gọi tên Tưởng Kha: “Tưởng Kha, Tưởng Kha.”

Tưởng Kha muốn đáp lại Đào Tư Trĩ, nhưng hắn nhìn màn hình đang sáng, không phát ra âm thanh.

“Nếu không thể đi, vậy em chỉ có thể nói tạm biệt với Tưởng Kha thôi.” Đào Tư Viễn nói: “Em tạm biệt Tưởng Kha đi.”

Đào Tư Trĩ ở đầu bên kia thở hổn hển, giống như không thể tiếp nhận tin tức của Đào Tư Viễn, một lát sau, cậu nói như cầu xin tha thứ: “Tưởng Kha, cậu đừng đi.”

Tưởng Kha nghe không vào, muốn cúp điện thoại của Đào Tư Viễn, nhưng vừa khoát tay thì Đào Tư Viễn liền xoay người, dùng lưng chặn hắn lại, thấp giọng thúc giục Đào Tư Trĩ: “Đào Tư Trĩ, không nói tạm biệt với Tưởng Kha thì anh sẽ phải giúp em đi mua vé máy bay. Có gì khó đâu, em trai, em sẽ lựa chọn được mà.”

Đào Tư Trĩ còn đang gọi tên Tưởng Kha, giống như hy vọng Tưởng Kha sẽ phản bác lại Đào Tư Viễn.

“Đào Tư Trĩ.” Đào Tư Viễn lên giọng, gọi cậu: “Bây giờ anh đếm tới ba, nếu em không nói tạm biệt Tưởng Kha, em sẽ phải đi cùng cậu ấy.”

“Một.”

“Hai.”

“Ba.”

“Anh phải đưa em đi rồi.” Đào Tư Viễn bình tĩnh nói.

Sau đó, Tưởng Kha nghe thấy tiếng Đào Tư Trĩ. Cậu nói: “Tưởng Kha, tạm biệt…”

Đào Tư Viễn cúp điện thoại, nói với Tưởng Kha: “Đây là ý nghĩa của sự yêu thích mà Đào Tư Trĩ nói với cậu.”

Điện thoại Tưởng Kha rung lên, Đào Tư Trĩ gọi cho hắn.

Hắn nhìn màn hình điện thoại, Đào Tư Viễn duỗi tay qua, cúp điện thoại của Đào Tư Trĩ cúp, nhìn chằm chằm đôi mắt của Tưởng Kha, gọi đến cửa hàng phục vụ thông tin, báo mất số di động của Đào Tư Trĩ.

“Không cần để tôi biết cậu còn gặp lại em tôi lần nữa.” Anh nói với Tưởng Kha: “Nếu không tôi sẽ giao video theo dõi cho mẹ cậu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui