Thang Hi Hàn lau mồ hôi, cái chị này, chị nói chuyện tài quá nhỉ! Anh nhìn Tiểu Viên, ánh mắt ra hiệu, hỏi xem anh có nên trả lời hay không? Tiểu Viên tức tối đau khổ, bây giờ anh mà trả lời thì càng mất mặt, mất mặt, hiểu không hả?
“Nếu cậu rỗi thì đến nhà ăn bệnh viện chúng tôi mà ăn, ở đấy tôi quen, người nhà tôi làm việc ở đấy, để tôi nói với họ giúp cho.”
“Không cần, không cần đâu ạ.” Tiểu Viên vội vã nói.
“Cũng ngon lắm ạ.” Thang Hi Hàn nói đỡ theo.
Chị bác sĩ tiếp lời: “Ngon mà ăn vào lại đau bụng thế à?”
“Không phải, không phải, cũng gần đây mới ăn thôi, về sau chắc là sẽ không bị đau nữa đâu ạ.” Thang Hi Hàn thở dài, phản biện bảo vệ luận án cũng không đến nỗi mất nhiều công sức thế này. Phụ nữ tri thức Trung Quốc đúng là không phải tầm thường.
Tiểu Viên kéo tay anh, vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng bước đi. Có một lúc thế mà anh nói nhăng nói cuội cũng đã đủ nhiều rồi.
Ăn uống no nê, bệnh cũng đã khám xong. Tiểu Viên cảm thấy bản thân cũng tích đủ công đức rồi.
Cử chỉ khó chịu, thái độ không hài lòng, lúc nào cũng giữ khoảng cách trên một mét với mình, Thang Hi Hàn cảm thấy sắp không chịu đựng nổi nữa. Rõ ràng là sau ngày hôm đấy về nhà mọi chuyện vẫn ổn, sao bỗng nhiên coi anh như thứ đồ nguy hiểm, hiện vật cấm sờ vậy? Thở sâu, bình tĩnh! Thang Hi Hàn cảm thấy có chút hối hận, rõ ràng là không nên tỏ ra coi thường người khác như thế. Diệp Thụ Thần có bày cho anh vài kế sách để đối phó, nhưng anh chẳng thèm quan tâm, xem ra lúc này, đúng là càng đọc nhiều càng thấy mình đọc ít.
Thang Hi Hàn do không biết tình hình của địch ra sao nên lòng dạ rối bời, bỗng Tiểu Viên lên tiếng: “Này, tôi không tiễn anh nữa nhé! Nhớ uống thuốc và ăn cơm đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, chắc sẽ không sao đâu. Ừm, tôi về trước nhé, có gì liên lạc sau.”
“Viên Viên!”
“Dạ?” Cô ngẩng lên nhìn anh. Lẽ nào có vài điều chú ý thế mà anh cũng không nhớ nổi, phải để tôi ghi ra giấy rồi đưa cho mấy hồng nhan tri kỷ của anh?
“Cô không có gì muốn nói với tôi nữa sao?”
“À, phải rồi, mẹ tôi bảo khi nào rỗi tới nhà chơi.”
“Chu Tiểu Viên!” Thang Hi Hàn cảm thấy sự hiểu nhầm ngày càng lớn, anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cách đối xử không công bằng này đáng lẽ không phải dành cho anh chứ? Anh bực mình rồi đấy.
Đi thẳng vào vấn đề, anh hắng giọng, lên tiếng ra vẻ dò hỏi: “Mấy ngày nay cô cố tình không nghe điện thoại à?”
Tiểu Viên ngẩn ra, nước mắt chỉ chực tuôn ra, nghĩ bụng sao con người này lại lợi hại đến vậy, suốt cả buổi tối chẳng nói gì, hóa ra là biết cả rồi. Vài tiếng cười ngượng nghịu phát ra: “Không có gì đâu, chỉ là công việc bận rộn thôi.”
Trả lời xong cô mới nghĩ chẳng khác nào mình đã thừa nhận rồi.
Thang Hi Hàn tức tối, gằn giọng nói: “Chu Tiểu Viên! Cô trốn tôi có phải không?”
“Hả?” Tiểu Viên ngớ ra, sao lại nổi nóng rồi. Mỗi lần Thang Hi Hàn lớn tiếng là Tiểu Viên lại run bắn lên. Lần này cũng vậy, ngớ ra một lúc vẫn chưa biết nên trả lời ra sao.
Thang Hi Hàn cố gắng giữ bình tĩnh: “Tại sao lại tránh mặt tôi?”
Tiểu Viên nghĩ một lúc lâu nhưng cũng chẳng biết nên nói gì. Nói là tôi biết anh có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, là tôi đã nhìn thấy những hồng nhan của anh, ai ai cũng rất xinh đẹp, là đứa bạn thân và mẹ tôi đều nói rằng tôi không xứng với anh, chỉ có thể làm bạn bình thường, nhưng tôi lại không chỉ muốn làm bạn bình thường với anh, nhìn thấy mà không ăn được, không có hứng nên không thèm để ý đến anh nữa… Nói thế à? Nói như thế có được không?
Thang Hi Hàn nhìn cô ấp úng mãi không nói được gì, cuối cùng không nhịn được, anh lại nói: “Cô nói đi chứ?”
Chu Tiểu Viên cúi xuống, chân di di trên đấy, vừa di chân vừa nghĩ xem nên nói gì, bỗng nghe thấy giọng nói của anh thì giật bắn người. Chu Tiểu Viên sợ Thang Hi Hàn thật, nhưng cô không sợ Mã Quân Quân, không nhìn anh, anh lại trở về là Mã Quân Quân.
Thế là Tiểu Viên cũng nhắm mắt lại, gào lên: “Anh quát cái gì mà quát? Cứ kêu như con lừa vậy, ngứa miệng thì tìm bờ tường nào đấy mà hét!”
Tiểu Viên mắng xong, chẳng nghe thấy anh nói gì nữa. Một lúc lâu sau cũng không thấy nói gì.
Đúng là tò mò hại chết mèo! Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn Thang Hi Hàn. Ánh mắt hai người im lặng nhìn nhau hơn một phút trong cái gió lạnh căm căm. Tiểu Viên chợt cảm thấy mình sai rồi. Ánh mắt anh chứa đầy sự thất vọng, anh chỉ nhìn cô không nói, làm cho Tiểu Viên cảm thấy mình như một tên tội đồ hết sức đáng khinh bỉ. Ánh mắt đó, đáng lẽ ra Tiểu Viên nên sớm biết rằng, hồi năm tuổi, khi đứng trước cửa nhà cô thì anh đã có thể dung ánh mắt này vô cùng thành thục rồi.
Mãi một lúc lâu sau, xe đến rồi lại đi. Thang Hi Hàn cứ nhìn cô như vậy, không nói gì cũng chẳng bước đi. Tiểu Viên cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa, anh nhìn cô với mắt mắt của những người đang khiển trách “bè lũ bốn tên” [1]. Khóe miệng Tiểu Viên càng lúc càng méo đi, dần dần chuyển sang hình trăng khuyết, nước mắt chực trào ra…
[1] Bè lũ bốn tên (hay còn gọi là Tứ nhân bang): là cụm từ để chỉ một nhóm lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc bị nhà cầm quyền nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa cho là cấu kết với nhau lộng quyền và để sát hại những đảng viên không theo phe cánh từ Đại hội X Đảng Cộng sản Trung Quốc, nhưng sau đó đã bị bắt và xét xử năm 1976, sau khi Mao Trách Đông mất. “Bè lũ bốn tên” bao gồm: Giang Thanh, Trương Xuân Kiều, Diêu Văn Nguyên và Vương Hồn Văn.
Thang Hi Hàn đưa ra mệnh lệnh: “Chu Tiểu Viên! Không được làm vậy!”
Khóe miệng Chu Tiểu Viên hơi méo đi.
“Chu Tiểu Viên, không được làm thế, nghe thấy chưa hả?”
Khóe miệng Tiểu Viên cuối cùng cũng trở lại bình thường. Thang Hi Hàn cũng cố gắng dùng giọng bình thường nói với cô: “Tôi không lớn tiếng nữa, không cáu gắt với cô nữa, cô cứ nghĩ đi, nghĩ xong thì trả lời tôi, tôi đợi.”
Tiểu Viên khó khăn lắm mới nói thành câu: “Anh đáng sợ quá, lúc nào cũng chỉ nói tôi, lại còn lớn tiếng! Cứ cho là hồi bé tôi bắt nạt anh đi nữa thì bây giờ anh cũng không được bắt nạt tôi. Vả lại, ừm, tôi đâu phải là bạn gái anh, sao tôi lại phải nghe điện thoại của anh chứ?”
Tiểu Viên lấy hết sức bình sinh nói một tràng, rồi lén liếc nhìn Thang Hi Hàn. Anh chàng chẳng hề tỏ ra không vui, vẻ thất vọng cũng theo đó mà biến mất, khuôn mặt bừng sáng rạng ngời.
Tiểu Viên lại cảm thấy thất vọng. Anh chẳng tỏ ra có chút gì gọi là bị tổn thương hay thất vọng, vẻ mặt còn rất tự đắc. Điều đó lại khiến Tiểu Viên cảm thấy buồn bã, chính vì buồn bã, đầu Tiểu Viên càng lúc càng cúi thấp, cảm giác như sắp chạm vào mấy cái nút áo. Chợt cô nghe thấy tiếng hắng giọng của Thang Hi Hàn: “Chu Tiểu Viên, em có thể làm bạn gái anh không?”
Cái mũi vẫn chưa chạm tới mấy chiếc cúc áo thì ngay lập tức như bị rụng xuống luôn.
“Hả?” Tiểu Viên ngơ ngác nhìn Thang Hi Hàn.
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Ánh mắt long lanh như đại dương mênh mông dưới bầu trời đêm, lấp lánh như những vì tinh tú: “Em trả lời câu hỏi của anh đi, trả lời xong thì câu hỏi của em cũng sẽ có câu trả lời, đúng không?”
“Anh không trách em hồi nhỏ bắt nạt anh? Không giận em à?”
“Sao em ngốc vậy! Không sao đâu, khi em bắt anh phải lấy hết nhân thịt ra cho em, em có bao giờ nghĩ anh thích ăn gì không?” Thang Hi Hàn lắc lắc đầu vẻ bất lực, khẽ cười, khóe mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
“Là sao cơ ạ?”
“Ý anh là, anh không cảm thấy đó là em bắt nạt anh, anh không thích ăn nhân còn em lại thích ăn, vì thế anh rất sung sướng và dồn hết cho em ăn.”
“Hả?”
“Chu Tiểu Viên, nếu em làm bạn gái anh, thì đừng nói “hả” ngốc nghếch vậy được không? Đừng có há miệng lớn như vậy có được không?”
Thang Hi Hàn nhìn bộ dạng như thất thần của Chu Tiểu Viên, bất chợt hai hàng lông mày lại nhếch lên.
“Nếu anh muốn em là bạn gái anh, thì anh đừng có lúc nào cũng mắng em ngốc nghếch thế được không?” Bản năng của Chu Tiểu Viên bắt cô phải phản kháng lại.
Thang Hi Hàn cười: “Anh không mắng em là ngốc nữa, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Khuôn mặt Tiểu Viên đỏ bừng, sau một hồi suy nghĩ, cô lớn tiếng trả lời: “Không thèm!”
“Em…!” Thang Hi Hàn cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi, cắn môi đến trắng nhợt ra, cố gắng kiềm chế không mắng cô là đồ ngốc, ngoại trừ răng không đau, dường như toàn thân đã bị cô làm cho đau đớn. Cố gắng lấy lại tinh thần, anh nhìn cô im lặng: “Nếu em không muốn thì thôi vậy.”
Thang Hi Hàn quay người định bước đi, động tác của anh quá nhanh, không để cho Tiểu Viên kịp nghĩ ngợi. Là một người đã xem rất nhiều phim bộ Đài Loan, Hàn Quốc, lại còn là một cô nàng đã từng đọc rất nhiều truyện ngôn tình, lúc này, Tiểu Viên chẳng kịp nghĩ gì cả, vươn tay níu lấy anh. Bởi trong phim truyền hình diễn viên đều làm như vậy, trong truyện cũng đều viết như vậy. Mình đang làm cái gì thế này? Tay nhanh hơn não, Tiểu Viên khẽ than lên một tiếng.
Thang Hi Hàn nói với giọng có vẻ uy hiếp: “Chu Tiểu Viên, anh hỏi một lần nữa, em có muốn làm bạn gái anh không? Nếu không thì bỏ cái móng heo của em ra.”
“Anh đáng sợ thật đấy, lại còn nói móng tay em là móng heo? Không thèm không thèm không thèm! Em bỏ ra rồi đấy, anh muốn thế nào? Anh đi đi còn đợi gì nữa. Em đảm bảo không kéo anh lại, em mà kéo thì em đi đầu xuống đất.”
“Muộn rồi, Chu Tiểu Viên. Em vừa mới kéo tay anh lại, vì vậy, bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi.”
“Anh… Sao anh có thể như thế được? Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà em lại là bạn gái anh chứ?”
“Dựa vào việc ngày bé em đã từng quấy rối anh. Anh hỏi em, có phải hồi bé em đã từng nói anh là người của em không?”
Tiểu Viên ngẫm nghĩ, hình như là có. “Nhưng lúc đó chẳng phải anh bị thằng béo ở nhà sau đè trên đất, suýt nữa thì bị nhét bùn vào miệng sao? Chỉ có em mới được bắt nạt anh, đương nhiên em không để người khác bắt nạt người của em rồi, vì thế em mới nói vậy. Đấy sao có thể gọi là quấy rối?”
“Đây rõ ràng không phải là quấy rối, đây là bày tỏ thái độ. Quấy rối là việc em thơm anh kia.”
“Em thơm anh lúc nào?”
“Mỗi lần ăn bánh bao xong, em đều nói sao anh lại ăn sạch sẽ, trên miệng chẳng dính chút mỡ nào là gì?”
Trời đất đang gào thét, sông Hoàng Hà đang cuồn cuộn chảy! Tiểu Viên mơ màng nhớ lại. Trong ký ức mờ ảo, cô bé Tiểu Viên sau khi đã ăn bánh bao no nê, nhìn Mã Quân Quân rất không hài lòng, cong môi lên nói: “Sao cậu ăn sạch sẽ thế, trên miệng chẳng có chút mỡ nào? Lần trước mẹ tớ nói, cùng nhau ăn mà cậu ăn sạch sẽ hơn tớ. Lại đây, để tớ bôi lên một ít mỡ.”
Thì ra là thế, cô kéo Mã Quân Quân lại, rồi bôi bôi lên miệng cậu. Đây là thơm sao? Đây cũng gọi là thơm sao?
“Không hiểu thì thôi, đừng nghĩ nữa. Anh lừa em làm gì? Đã xấu thế lại còn cau mày cái gì mà cau mày?” Thang Hi Hàn nhẹ nhàng dùng tay di di vào hai hàng lông mày của Tiểu Viên: “Lớn rồi, sao em lại thành ra thế này cơ chứ? Cô bé ngày trước đứng sau ống khói ô tô còn cười toe toét được, một lát cà chua rán cũng có thể nhấm nháp cả ngày bây giờ đâu rồi? Sao bây giờ em lại trở nên khó chịu như vậy?”
Thật à? Cô của ngày trước như vậy sao? Cô chẳng nhớ gì cả. Hóa ra vẫn có người từng chút, từng chút giúp cô ghi nhớ những điều mà cô đã quên. Chuyến xe cuối cùng chắc hẳn đã đi rồi, đã rất lâu chẳng có chiếc xe nào chạy qua bến xe nơi anh và cô đang đứng. Trên con phố vắng lặng không bóng người, chỉ có tiếng gió thổi ù ù, mỗi nhịp thở đều mang theo một làn hơi mờ ảo. Đây có phải là một khung cảnh rất lãng mạn không? Tiểu Viên nghĩ bụng, chắc là không phải, thế nhưng sao cô lại cảm thấy ngọt ngào và lãng mạn đến thế? Tại sao sự lãng mạn của cô lại bị anh nói là khó chịu chứ?
“Trời lạnh quá, lại còn không mang theo găng tay, em xem, tai đỏ ửng lên rồi này, tay cũng đỏ nữa, sắp cứng đơ hết rồi! Em đã nghĩ xong chưa vậy?”
Đây có phải là dịu dàng không? Tiểu Viên hơi ngẩn ra, ánh mắt mơ màng, cô lắc đầu.
“Thôi được rồi, anh không mắng em nữa. Dung lượng bộ não em như vậy, để nghĩ được thông suốt chắc cũng không dễ dàng gì. Em cứ nghĩ đi, anh đợi. Đứng dịch ra đây, tay sắp đông cứng lại rồi, cho vào túi áo anh này, em muốn biến thành Đôrêmon à? Để anh xoa tai cho, có thấy ấm hơn không? Mà không được, thế này thì anh nói em nghe sao được? Nhưng mà không nghe thấy cũng không sao, vì anh có nói cũng bằng không nói, em nghe đâu có hiểu.”
Tay Tiểu Viên ấm dần lên, tai cũng ấm dần lên, trái tim càng cảm thấy ấm áp. Khung cảnh trong mơ như thế này có thể nào có một bầu trời đầy pháo hoa, hay trước một đại dương mênh mông, hay ít nhất cũng vây quanh là toàn hoa tươi không nhỉ? Lúc này những thứ ấy chẳng hề có, nhưng Tiểu Viên lại có một cảm giác vô cùng ấm áp.
Tiểu Viên cúi mặt, không dám nhìn anh. Một ngọn lửa nhỏ đang cháy bập bùng, tai cô chợt nóng ran.
“Anh chỉ hy vọng chúng ta một lần nữa tìm hiểu nhau một cách nghiêm túc, bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc thử xem sao, có được không?” Giọng anh bay bay trên đỉnh đầu cô.
Sao những lúc anh dịu dàng lại có sức hút ghê gớm đến vậy? Tiểu Viên gật đầu, chẳng kịp suy nghĩ gì, trả lời như bị thôi miên: “Vâng.”
Một tiếng “vâng”rơi tõm vào không gian. Hai người im lặng nhìn nhau, không gian quanh đây dường như cũng trở nên ngọt ngào đến kỳ lạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...