Thời gian đẹp nhất là khi yêu em

Thư Cầm thấy hắn không chịu nói, cũng không còn truy vấn, làm mì sợi cho hắn. Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Anh đi tắm.” Tay của hắn không thể thấm nước, Thư Cầm giúp hắn dùng ni-lon bọc thức ăn trùm lên, cho nên thời điểm tắm rửa đặc biệt bất tiện, cũng đặc biệt chậm, rửa đến một nửa, Thư Cầm ở bên ngoài gọi hắn, “Điện thoại di động của anh lại có người gọi đến.”
“Ai gọi điện thoại tới vậy?”
 “Không biết, không có hiện tên người điện tới mà chỉ có dãy số thôi. Em bấm cho anh nghe nhé?”
Tất cả đồng nghiệp ở bệnh viện, bạn bè quan trọng hắn đều có đem số điện thoại của bọn họ lưu trong sổ địa chỉ, đoán chừng là người nhà bệnh nhân, hắn mới không có ghi lại số điện thoại, báo cho hắn nghe hắn cũng không biết, vì vậy hắn mới nói, “Không cần, giúp anh nói một chút, nếu là có việc gấp thì  nói cho người ta biết là 15 phút sau anh sẽ gọi lại cho họ.”
“Được.”
Hắn tắm rửa xong đi ra, trước tiên là cầm bọc ni-lon đang bao tay kia xé rách, còn chưa kịp sấy tóc, tùy tiện cầm khăn lông lau lau. Nhìn mì đã nấu xong, trong đó Thư Cầm còn đập vào cho hắn hai quả trứng, hắn tay trái cầm đũa khơi mào sợi mì, tay phải cầm lấy điện thoại di động, hỏi Thư Cầm, “Vừa rồi ai gọi điện thoại?”
“Một người nhà bệnh nhân, nói có chuyện gấp tìm anh, em liền nói anh đang tắm, mười lăm phút sau trở về sẽ gọi lại cho cô ấy.”
Nhiếp Vũ Thịnh điều tra thông tin ghi chép, người cuối cùng trò chuyện quả nhiên biểu hiện là một dãy số mà không phải tên người, cái số kia đã từng gọi điện thoại cho hắn, hắn không muốn mà cũng không cần phải lưu vào sổ địa chỉ, cũng đã nhớ rõ – - bởi vì người đó là Đàm Tĩnh.
“Làm sao vậy?” Thư Cầm xem sắc mặt hắn trắng bệch, vì vậy lại hỏi, “Bệnh nhân quan trọng à? Cô gái kia ở trong điện thoại sắp khóc , anh vội vàng đưa người ta trở về đi nhanh đi.”
Nhiếp Vũ Thịnh đặt chiếc đũa xuống, đi đến trên ban công trả lời điện thoại. Thanh âm từ di động Đàm Tĩnh chỉ là những âm đô đô đơ điệu, làm cho hắn cảm thấy dài dằng dặc mà lo nghĩ… Hắn bất an đi lại, tản bộ, sân thượng rộng rãi bởi vì có vườn hoa được sửa sang lại rất sáng. Rất nhiều nhà đã đem phong cảnh sân thượng thành nơi che chắn ánh nắng mặt trởi, hắn bởi vì làm một người ở nên không cần nơi lớn như vậy, cho nên dứt khoát không có gió, tùy ý công ty thiết kế nên làm thành vườn hoa. Đến gần lan can một bên trồng gậy trúc, thỉnh thoảng ở trong gió chập chờn, làm cho hắn càng thêm cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Đàm Tĩnh rốt cục cũng nghe điện thoại, giọng của cô thật bình tĩnh, nhưng Thư Cầm vừa rồi còn nói cô đang khóc. Hắn hỏi, “Chuyện gì?”
“Tôi đến bệnh viện xem Bình Bình, bọn họ nói từ chối phẫu thuật vô kỳ hạn…”

“Phẫu thuật hủy bỏ.”
“Nhưng…”
“Tôi không phải là đã đáp ứng cho cô tiền sao? Cô lấy tiền làm phẫu thuật bình thường là được rồi! Nguy hiểm nhỏ hơn, hệ số bảo hiểm càng lớn, cô còn muốn thế nào?”
Ống nghe đầu kia trở nên im lặng, yên lặng đến cơ hồ ngay cả hô hấp của cô đều nghe được, qua đã lâu, hắn rốt cục cũng nghe được cô nói, “Thực xin lỗi, bác sĩ Nhiếp, quấy rầy anh.”
Cô không có nói hẹn gặp gại, liền cắt đứt điện thoại .
Nhiếp Vũ Thịnh tắt điện thoại di động, phục ở trên lan can nhìn phía xa trời xanh mây trắng, đột nhiên lại muốn hút một điếu thuốc. Chính mình cũng không hiểu vì cái gì mà thấp thỏm phập phồng. Vừa rồi Thư Cầm nghe điện thoại, Đàm Tĩnh nhất định sẽ lầm biết cái gì. Nhưng vì cái gì hắn không muốn cô hiểu lầm? Rõ ràng càng không có tư cách nói tới chính là tình cảm dành cho cô. Cô còn chưa có ly hôn, cô còn mang theo một đứa bé, cô còn muốn thế nào? Chẳng lẽ cô thật sự trông cậy vào hắn cùng cô gương vỡ lại lành sao?
Nhiếp Vũ Thịnh liên tục không có nghĩ qua sau khi cho Đàm Tĩnh hai mươi vạn thì làm sao bây giờ, hắn cho cô tiền, cũng chỉ là không muốn cô hỏi mượn người đàn ông khác. Cô đã hai bàn tay trắng, có lẽ bức cô nóng nảy thì cô sẽ bán đứng chính mình. Đó là hắn không muốn nghĩ đến, cho nên hắn cho cô tiền, còn làm cho cô ly hôn. Chồng của cô quả thực chính là cái hố lửa, hắn không muốn cô lại ở trong hố lửa đợi.
Nhưng là sau khi đem cô từ trong hố lửa vơ vét đi ra thì sao?
Hắn thật không có nghĩ tới.
Thư Cầm đứng sát cửa sổ nhìn xem Nhiếp Vũ Thịnh, hắn đã nói xong điện thoại, nhưng là đứng ở trên lan can không hề động, từ sau lưng xem rõ ràng một người đàn ông khác, lại cô độc giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ. Không biết vì cái gì, trực giác nói cho cô biết, giờ khắc này, hắn nhất định là lại nghĩ tới bạn gái trước kia , bởi vì cô biết rõ chỉ có nghĩ đến người kia, bóng lưng của hắn mới trở nên có vẻ như thế tiêu điều, tịch mịch như thế.
Đàm Tĩnh cầm di động trở lại phòng bệnh, Vương Vũ Linh hỏi cô, “Bác sĩ Nhiếp nói như thế nào?”
“Hắn nói phẫu thuật hủy bỏ, để cho chúng ta làm phẫu thuật bình thường.”

“Ai nha.” Vương Vũ Linh căng nhíu chặt mày, “Nhất định là ngày hôm qua Tôn Chí Quân đến gây chuyện, cho nên bệnh viện tức giận, không chịu cho Bình Binh làm phẫu thuật .”
“Không phải vậy.” Đàm Tĩnh chỉ nói ba chữ này, liền im lặng, bởi vì Tôn Bình đã tỉnh. Tối ngày hôm qua Đàm Tĩnh không có trực bên giường, Tôn Bình lại hoàn toàn tỉnh lại, sáng sớm hôm nay cô đến thăm xem sao, thật sự là ngạc nhiên mừng rỡ. Tinh thần của Tôn Bình đã khá hơn nhiều, còn ồn ào muốn ăn canh trứng gà. Vương Vũ Linh phải đi căn tin mua canh trứng gà cho cậu bé ăn, kiểm tra phòng, y tá trưởng cũng nói Tôn Bình đã khôi phục được xem ra tình huống trước khi phẫu thuật ổn định, gọi bọn họ nắm chặt thời gian làm phẫu thuật.
Đàm Tĩnh bị cảm, đeo khẩu trang, chỉ lưu lại đến thời gian thăm hỏi kết thúc. Vương Vũ Linh lưu lại cùng Tôn Bình, Tôn Bình mặc dù không bỏ được Đàm Tĩnh, nhưng cũng không có khóc rống. Đến lúc xế chiều, Tôn Bình rốt cục nhịn không được, hỏi, “Dì Vương, cháu muốn về nhà, cháu muốn cùng mẹ cùng nhau về nhà.”
Rốt cuộc là cậu bé ở trên giường bệnh nằm vài ngày đã trở nên hư. Vương Vũ Linh an ủi hắn, “Ngoan ngoãn, bác sĩ nói chúng ta bây giờ còn không thể về nhà, còn phải nằm viện quan sát một chút.”
“Nhưng cháu nhớ mẹ…”
Tôn Bình đạp đầu kéo xuống, lúc này ông lão ở giường bên cạnh chen lời,”Cậu bé nhìn rất đáng thương, nếu không dẫn cậu ta đi câu đến khu cho trẻ em chơi đuà một chút, chỗ đó đều là bạn bè cùng trang lứa, nói không chừng cậu bé sẽ thích.”
Vương Vũ Linh vừa nghe, cảm thấy chủ ý này rất tốt, lập tức đi ngay hỏi y tá trưởng, y tá trưởng nói, “Vậy cô dẫn cậu bé đi chơi đi, nhưng để cho cậu bé ngồi ở một bên, xem một chút phim hoạt hình hay cái gì đó, nhưng không được làm bất kỳ vận động nào, càng không thể chạy không thể nhảy.”
“Vâng.”
Vương Vũ Linh ôm Tôn Bình đi thang máy đến khoa nhi, chỗ đó có câu lạc bộ nhi đồng lớn nhất, bệnh nhân nhi khoa tình huống không nghiêm trọng , vào lúc xế chiều cũng sẽ đi chỗ đó chơi. Còn có một bạn nhỏ bị gãy xương đang còn phải kiểm tra, cho nên có mười mấy đứa trẻ cũng rất náo nhiệt.
Tôn Bình ngồi ở chỗ kia, xem phim hoạt hình trong chốc lát, liền biết nhiều đứa trẻ có tuổi tương tự cậu bé. Một đứa bé trai mạnh Tiểu Tròn đang ở tại khoa nhi, hắn là do chơi roller skating nên cánh tay mới bị gãy, bây giờ còn bó thạch cao. Một cô gái nhỏ Kỳ Kỳ tại khoa máu, người nhà rất khẩn trương, liên tục một tấc cũng theo sát không rời. Còn có một đứa bé trai gọi là Phong Phong, tất cả mọi người đều thích cậu bé , cậu bé trước đó không lâu mới từ ICU chuyển tới phòng bệnh nhi khoa bình thường, mỗi lần đều được xe lăn đẩy tới, bác sĩ nói cậu bé vẫn không thể đi được.
“Ông của Phong Phong rất tốt, mỗi ngày đều đến thăm cậu bé, mang đến cho cậu ấy rất nhiều món đồ chơi.”

“Nơi này cậu bé là bạn, ông của cậu bé cũng sẽ tặng món đồ chơi, chúng ta đều thích ông của cậu ấy.”
“Đó không phải là ông của cậu bé đâu! Là bố nuôi của cậu bé. Ông nội của cậu ấy đã sớm không có ở đây, cái này là người ông đã cứu mạng cậu ấy, cũng được xem như ông nội vậy.” Kỳ kỳ dù sao cũng là bé gái, nói chuyện mồm miệng lanh lợi, đạo lý rõ ràng, cùng hay nói dường như.
“Xem! Ông của Phong Phong lại đến đây.”
Vương Vũ Linh căn bản liền không biết Nhiếp Đông Viễn, Nhiếp Đông Viễn mỗi ngày đều sẽ đi qua câu lạc bộ nhi đồng. Hôm nay theo thường lệ  đem theo nhiều món đồ chơi, thật cao hứng làm hộ cho việc chính mình đi chia đồ chơi cho mấy đứa trẻ, “Đến đây, mỗi người một cái, Transformers mới nhất.”
Các bé gái đều không chịu, “Ông thiên vị! Chúng ta không thích Transformers!”
Nhiếp Đông Viễn cười tủm tỉm, “Biết rõ các cháu không thích, đó là cho bọn con trai , đến đây, cho các cháu con thỏ nhỏ.” Món đồ chơi bằng nhung trắng hồng kia làm cho các bé gái hoan hô một hồi, mỗi người ôm một cái, chạy quá chạy lại quanh người ông.
Nhiếp Đông Viễn ngồi xuống, xem mấy cậu bé đều chen chúc đi qua lấy Transformers, mỗi người đều cao hứng bừng bừng, hắn cùng Phong Phong nói vài lời rồi thôi, Phong Phong thật cao hứng, muốn đem phần cơm mình ăn phân cho hắn một nửa. Nhiếp Đông Viễn cười hơ hớ cự tuyệt, nói, “Ông có bệnh, bác sĩ không để cho ông ăn cái này đâu.” Hắn ngồi ở trong góc vừa quay đầu lại thì vừa nhìn thấy Tôn Bình, vì vậy nói, “Ơ, hôm nay lại có bệnh nhi mới a? Tên gọi là gì? Năm nay mấy tuổi?”
Tôn Bình vốn là không thích nói chuyện, trừng cặp mắt to đen nhánh nhìn Nhiếp Đông Viễn một cái, lại nhìn Vương Vũ Linh một chút. Vương Vũ Linh cảm thấy Nhiếp Đông Viễn người này rất thân thiện, thứ nhất là tặng bọn nhỏ món đồ chơi, nhìn Phong Phong gọi hắn là ông, phỏng đoán hắn là người nhà của tiểu quỷ nhỏ này, vì vậy nói, “Bình Bình, phải có lễ phép, Lời ông hỏi thì cháu phải trả lời đi.”
Tôn Bình lúc này mới sợ hãi nhìn Nhiếp Đông Viễn một cái, giọng nói nhỏ, “Cháu gọi là Tôn Bình, năm nay sáu tuổi.”
Nhiếp Đông Viễn nghe hắn lời nói nhỏ nhẹ , nhã nhặn giống như con gái, vì vậy cười nói, “Đi lấy một món đồ chơi đi, Đại Hoàng Phong, có thích hay không?”
Nhưng Tôn Bình không có cử động, lắc đầu, nói nhẹ, “Mẹ nói, không thể nhận món đồ chơi người khác cho.”
“Ơ, rất có chí khí. Không có việc gì, nơi này bệnh nhi nào cũng đều có, ông chuyên môn mua nhiều để đưa cho mọi người .”
Tôn Bình lại nhìn Vương Vũ Linh một cái, Vương Vũ Linh gật gật đầu, hắn lúc này mới từ từ đi tới, từ trong tay đưa một món đồ chơi, nói “Cảm ơn “, đi về tới rồi hướng Nhiếp Đông Viễn nói, “Cảm ơn” .
“Đứa nhỏ này thực ngoan ngoãn.” Nhiếp Đông Viễn đưa tay nghĩ sờ đầu Tôn Bình một cái, không nghĩ tới hắn lại lập tức nghiêng đầu qua, làm cho Nhiếp Đông Viễn sờ soạng một cái vô ích. Hắn sửng sốt một chút, cười rút tay về, hỏi Vương Vũ Linh, “Cháu là mẹ cậu bé?”

“Không phải là tôi, tôi là dì của nó. Mẹ của thằng bé bị cảm, sợ lây bệnh, không có ở bệnh viện chăm sóc.”
“Đứa nhỏ này thực rất giống con bác khi còn bé, ngay cả sờ đều không thích người khác sờ nó.” Nhiếp Đông Viễn dường như rất sầu não ,”Khi đó con bác cũng mới lớn như hắn như vậy, một người có tính tình bướng bỉnh, chỉ chớp mắt, hơn hai mươi năm cũng đã qua. Thật sự là mau…” Hắn cẩn thận đánh giá Tôn Bình một chút, cười nói, “Đứa nhỏ này còn cùng con bác khi còn bé thật giống, mắt to, lông mi dày. Khi thằng con bác còn bé bác liền nói, chỗ nào cũng giống như bác, duy chỉ có con mắt lông mày là như mẹ của nó, như con gái, bộ dạng lông mi giống như chiếc bút uốn cong. Bác vừa nói nó lớn lên giống bác, nó liền chỉ vào lông mi của mình hỏi ngược lại bác, ‘ ba có lông mi dài như vậy sao? ’ Bác trêu chọc nó nói lông mi dài có ích lợi gì, hắn đã nói, ‘mắt đẹp a! Có thể ngăn bụi a!  “
Vương Vũ Linh nghe hắn nói liên miên, nghĩ thầm đây cũng là ông già cô đơn, tĩnh mịch. Tôn Bình lại nghe được nhoẻn miệng cười lên, đặc biệt là thời điểm nói đến lông mi có thể ngăn bụi, hắn cười đến con mắt đều cong lên, càng tỏ ra có vẻ ngây thơ đáng yêu. Nhiếp Đông Viễn trong lòng một hồi im lặng, nhớ tới thời điểm Nhiếp Vũ Thịnh lớn như vậy, nhưng là thời điểm ỷ lại vào ông nhiều nhất. Mỗi ngày về nhà một lần, là hắn có thể đến bổ nhào vào trong lòng ngực của mình, ôm cổ của mình, mềm lời mềm giọng hỏi: “Cha, cha có thể không không đi làm không a?”
Sự ỷ lại cùng tín nhiệm toàn tâm toàn ý như vậy, cha con trong lúc đó thân mật khăng khít như vậy, tình cảm cũng không khác biệt mấy như hồi trước. Hắn không tự chủ được lại  thở dài, lại nhìn một chút sự ngây thơ của Tôn Bình, hỏi Vương Vũ Linh, “Bác có thể ôm cậu bé một cái không?”
“Có thể.”
Nhiếp Đông Viễn ôm lấy Tôn Bình, Tôn Bình gầy cho nên cũng không còn khí chất gì mà mạnh mẽ nữa. Tôn Bình một tay cầm món đồ chơi là xe Đại Hoàng Phong, một tay ôm cổ hắn. Khi ngón tay mềm mại non nớt của Tôn Bình ôm tới, Nhiếp Đông Viễn chỉ cảm thấy liền như nhiều năm trước Nhiếp Vũ Thịnh khi còn nhỏ nhào vào trong lòng ngực của mình chỉ trong tích tắc , quả thực làm cho lòng hắn đều nhanh muốn tan ra . Hắn nhìn xem Tôn Bình mắt to đen nhánh, trong lòng không biết vì cái gì đã cảm thấy đau lòng, hỏi Vương Vũ Linh, “Đứa nhỏ này bệnh gì?”
“Bệnh tim bẩm sinh.”
“A? Tim sao? Con bác làm ở khoa tim đó, để cho hắn cho xem một chút, hắn là bác sĩ trẻ tuổi có kỹ thuật tốt nhất ở khoa tim của bệnh viện này. Bác sĩ phụ trách  đứa nhỏ này là ai?”
“Bác sĩ Nhiếp, Nhiếp Vũ Thịnh.”
“Ai da, đó chính là con bác, cháu yên tâm đi, hắn có khả năng lắm.” Nhiếp Đông Viễn rất đắc ý nói,
Đang nói chuyện, Phong Phong lại mất hứng, “Ông, cháu cũng muốn ông ôm.”
“Thật tốt, đều ôm hết.” Nhiếp Đông Viễn mười phần vui vẻ, trùng hợp lúc này Nhiếp Vũ Thịnh đến đây. Thư Cầm đi rồi, hắn nghĩ cần phải đến bệnh viện xem Nhiếp Đông Viễn một chút, ai biết đến phòng bệnh là vô ích, nói là đến nhi khoa cùng mấy đứa bé đi chơi, vì vậy hắn lại tìm đường đến câu lạc bộ nhi đồng bên này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui