Chương 1 : Động tâm giống như lúc trước.
Đàm Tĩnh vào ca làm buổi chiều, đúng là không thể nghỉ ngơi, loay hay chân không chạm đất, cuối cùng đến thời điểm đóng cửa phát hiện ra thu một 100 tệ tiền giả. Nhận được tiền giả là một chuyển vô cùng ảo não. Đàm Tĩnh từ trước đến nay luôn thận trọng, trước kia chưa có bao giờ phạm qua lỗi sai như vây, hôm nay cũng là do bận đến váng đầu.
Vương Vũ Linh vừa vặn cùng cô làm ca chiều liền nói “Nếu không cậu hãy cho Lương Nguyên An biết.” Lương Nguyên An mặc dù từ trước đến nay luôn hi hi ha ha không có chú ý đến hình tượng của mình, nhưng là rất chiếu cố đến những người phụ nữ trọng cửa hàng này. Quả nhiên có người nhận được tiền giả, giao cho Lương Nguyên An, không quá hai ngày hắn đem đến một mớ tiền lẻ còn nói “ừ, còn có 15 tệ ta mua thuốc rồi a.” Mặc dù thiếu 15 tệ nhưng là mọi người đều luôn vô cùng cao hứng, miệng chỉ có thể nói ngọt “Cảm ơn anh Lương.”
Đàm Tĩnh có cảm giác không được khá cho lắm, mặc dù Lương Nguyên An cầm đi cũng tiêu hết nhưng nếu như người ta cũng làm ăn nhỏ mà nhận được tiền giả thì khẳng định là khó chịu giống nhau.
Lương Vũ Linh lại không cho là đúng “Cậu là đầu gỗ.”
Đàm Tĩnh không có cách nào khác đành cười “Thôi, đừng có đứng đó mà giáo huấn tớ nữa.”
Kỳ thật là rất đau lòng, một tháng tiền lương tính cả tiền làm thêm giờ cũng bất quá chỉ hơn 2000 tệ thế mà đã mất 100 tệ, đương nhiên là phải ảo não rồi. Vùi đầu tiếp tục làm sổ sách, đột nhiên nghe được tiếng tiếng chuông phong linh reo, Vương Vũ Linh nói “Thực xin lỗi, cửa hàng chúng tôi đã đóng cửa.”
“Tôi nghĩ vào đây mua một chiếc bánh ngọt.”
Một giọng nam trầm thấp dễ nghe, phảng phất có từ tính, nghe vào trong tai làm người ta chấn động.
Đàm Tĩnh không khỏi ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn qua cổ áo, đến vạt áo, không hề có caravat, hai nút ảo trên cùng mở, bộ dáng có vẻ rất tùy ý,trên khuỷu tay còn là một bộ tây phục. Từ quầy thu ngân bên này nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy gò má của khách hàng, mặc dù chỉ là gò má nhưng đúng là một khuôn mặt trong sáng, là một người đàn ông tuấn duật khó thấy.
Đàm Tĩnh cảm thấy rất thất thố, cúi đầu xuống tiếp tục kiểm tiền, trong tai vẫn nghe được Vương Vũ Linh luôn miệng ôn nhu nói “Nếu không như vậy đi, nếu như anh không vội mà muốn mua bánh. Hôm nay anh chọn anh chọn trước hình dáng của cái bánh ngọt, ngày mai anh quay tới đây lấy?”
Người đàn ông đó khẽ trầm ngâm hai giây rồi nói “Thôi.”
Nhìn thấy hắn xoay người hướng bên ngoài cửa hàng mà đi, Vương Vũ Linh đột nhiên linh cơ nhất động gọi hắn lại “Rất làm phiền cho anh, chỗ chúng tôi còn vị sư phụ ở gần đây, nếu không tôi kêu hắn đến đây làm thêm ngoài giờ cho anh cái bánh ngọt anh cần?”
Lương Nguyên An kỳ thật đã tan việc, nhưng lúc Vương Vũ Linh gọi điện thoại cho hắn thì hắn vừa vặn còn chưa đi đến trạm xe lửa, rất sảng khoái đã trở lại, rửa tay thay đổi y phục đi làm bánh.
Người đàn ông phi thường kia có lễ phép nói cảm tạ, sau đó đã chọn một hình dáng bánh ngọt mà mình muốn. Đoán chứng là đưa cho bạn gái, bởi vì chọn hình dạng trái tim lại tất cả đều là hình vẽ hoa hồng. Loại bánh ngọt ở cửa hàng này bán chạy nhất, phù hợp với tình yêu, rất tinh tế, có thể thấy là tình yêu bình thường chưa từng có như thế làm sao mà không tinh tế cho được.
Vương Vũ Linh vẫn còn ở đó kiên nhãn hỏi thăm trên bánh ngọt có muốn viết chữ hay không, có muốn dùng kem chocolate hay không, có muốn phủ lên lớp ngoài một ít đường hay không nhưng bất ngờ người đàn ông kia đã nói “Cho tôi một thẻ đi.”
Trong tiệm bánh ngọt tặng kèm kịch tính với người đàn ông phi thường này, người đó dường như nhớ tới cái gì “Tôi đi xe nên không cầm bút.” Vương Vũ Linh gấp rút quay đầu lại gọi “Đàm Tĩnh, đem bút tới đây đi.”
Đàm Tĩnh chỉ đành phải đem bút đưa qua, cách gần đó ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt trên người đàn ông đó. Tựa hồ là bạc hà mát lạnh, lại phảng phất hơi thở trà xanh, thuần túy mà sạch sẽ.
“Cảm ơn.”
Người đàn ông đó quay lại viết chữ, vì cúi nửa đầu nên Đàm Tĩnh có thể thấy được ngón tay của hắn, phi thường thon dài.
Đàm Tĩnh mau đi trở về quầy thu ngân, tập trung chú ý vào các phiếu thu trong ngày. Khi người đàn ông đó đến giao tiền, lòng của cô còn nhảy thẳng lên, tựa như lần đầu tiên gặp Nhiếp Vũ Thịnh.
Khi đó cô vừa mới thi vào cao trung. Việc học nặng, đường lại xa, một tuần lễ mới về nhà được một lần. Mỗi lần về nhà đều là vào thứ 7, mẹ luôn làm trước chút đồ ăn gì đó cho cô, nói với cô không được mấy câu lại liền vội vội vàng vàng đi. Khi đó mẹ lợi dụng thời gian nghỉ để dạy Piano, mỗi học sinh cũng không ở gần, tới tới lui lui đổi nhau vài chuyến xe bus công cộng, nhưng tiền học phí thu vào vẫn tương đối không nhiều. Đàm Tĩnh biết rõ mẹ kiếm tiền không dễ, cho tới bây giờ cũng rất nhu thuận.
Thời điểm mẹ lần đầu tiên phát bệnh là khi Đàm Tĩnh còn ở trường học đi học. Chủ nhiệm lớp kêu cô ra ngoài phòng học, nói cho cô biết mẹ cô vào bệnh viện. Đàm Tĩnh hốt hoảng đuổi tới bệnh viện, tới khoa cấp cứu không có tìm thấy mẹ, cô đang lo lắng hỏi y tá chợt nghe phía sau lưng có người hỏi “Em là con gái của cô giáo Tạ.”
Một giọng nam trầm thấp dễ nghe, phảng phất như có từ tính nhưng khi nghe vào trong tai lại làm người ta chấn động. Đàm Tĩnh xoay người, đầu tiên nhìn qua cổ áo, đó là cổ áo T-shirt với đường viền màu lam nhạt, với phong cách rất nhẹ nhàng khoan khoái của một đại nam sinh.
Đàm Tĩnh khi đó hồ đồ, chỉ biết hỏi “Mẹ của tôi ở nơi nào?”
“Đã chuyển tới phòng quan sát, bác sĩ nói ở khu nội trú tạm thời không có giường, chờ dọn giường được rồi thì lại chuyển tới khu nội trú đi.” Hắn hơi dừng một chút rồi nói “Anh đưa em đi.”
Đàm Tĩnh đi theo hắn xuyên qua một hành lang dài của bệnh viện, lại rẽ qua một chỗ ngoặt, mới đi tới trung tâm của phòng quan sát. Mẹ cô đang nằm ở trên giường, trên người còn cắm mấy cái ống cùng dụng cụ, đang đắp chăn mền của bệnh viện, sắc mặt trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng vậy. Đàm Tĩnh kêu lên một tiếng “mẹ” nghẹn ở trong cổ họng, nước mắt lập tức chảy xuống.
Hắn liền an ủi cô “Bác sĩ nói đã không sao. Em không cần phải quá lo lắng.”
Đàm Tĩnh chưa bao giờ biết rõ trong lòng mẹ nghĩ gì, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau đã nhiều năm nhưng hôm nay bỗng nhiên nghe nói tới mẹ bị như thế này, lập tức cảm thấy như suy sụp, hoang mang lo sợ. Thật may là có người nam sinh kia mặc dù so với cô không lớn hơn mấy tuổi, làm việc ngược lại rất trầm ổn. Hắn đã nói cho cô từng cái rõ ràng mọi việc, Đàm Tĩnh mới biết được thì ra hắn gọi là Nhiếp Vũ Thịnh. Hôm nay mẹ đi tới nhà hắn dạy Piano, không nghĩ tới mới lên lớp được một nửa thời gian thì bị ngất đi. Thật may là đưa tới bệnh viện kịp thời, sau khi trải qua ca cấp cứu khẩn cấp thì không đáng lo ngại nữa.
Đàm Tĩnh tự nhiên là cảm kích hắn vạn phần, hướng hắn cảm ơn. Nhưng ngược lại hắn lại xin lỗi “Em đừng khách khí như vậy, đừng nói là cô giáo Tạ, ngay cả một người xa lạ gặp gỡ việc này cũng có thể đưa đến bệnh viện.” Sau đó còn bồi thêm một câu “Cô giáo Tạ bình thường đối với anh cũng rất tốt.”
Về sau Đàm Tĩnh mới biết được, Nhiếp Vũ Thịnh còn ứng ra cho bệnh viện 5000 tệ thế chấp. Mẹ nằm tại bệnh viện hơn nửa tháng, sau khi xuất viện mới đi ngân hàng rút tiền. Bởi vì bác sĩ liên tục dặn dò phải nằm trên giường tĩnh dưỡng nên đành phải do Đàm Tĩnh cầm tiền trả lại cho Nhiếp Vũ Thịnh.
Nhà của Nhiếp Vũ Thịnh ở một cư xá trên đỉnh núi, sau lưng là núi trước mặt là biển, phong cảnh phá lệ rất là đẹp. Khi đó đúng vào thời điểm hoa phượng hoàng nở, hai bên đều tất cả đều là những cây phương hoàng cao lớn, trùng trùng cây với hàng vạn đóa hoa diễm lệ, nhìn từ xa lại giống như là có vô số bươm bướm lửa vậy. Đường Kiều Mộc dài rộng, thấp thoáng màu đen nhựa đường liên tục kéo dài đến đỉnh núi. Đường núi quanh co nhiều uốn khúc, Đàm Tĩnh ngồi vào xe bus đi tới trạm cuối cùng. Trên chiếc xe bus to như vậy chỉ còn lại một người hành khách, chính là cô.
Bảo vệ ở cửa không cho cô đi vào, Đàm Tĩnh mượn máy riêng của bảo vệ gọi điện thoại cho Nhiếp Vũ Thịnh, liền đứng ngoài cổng ở dưới tàng cây chờ. Lối đi bộ bên cạnh rơi xuống một tầng hoa hồng bừa bãi, càng giống như là một hồi mưa hoa vậy. Đàm Tĩnh đứng trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy có đồ vật gì đó rơi đập xuống trên đỉnh đầu của cô, đưa tay sờ sờ trên đầu, mới biết được thì ra là một bông hoa rơi xuống. Vừa rồi đem hoa vướng vào tóc ở trên đầu gỡ xuống, đã nghe đến phía sau có tiếng bước chân.
Đàm Tĩnh xoay người, quả nhiên là Nhiếp Vũ Thịnh. Hắn một thân T-shirt trắng quần trắng, đi trên những cánh hoa rơi màu đỏ mà đi tới, đối với cô mỉm cười “Đợi lâu rồi sao?”
Đàm Tĩnh lần này mới nhìn rõ ràng bộ dạng của Nhiếp Vũ Thịnh, mặt mày trong sáng, là một nam sinh tuấn dật khó tìm. Đàm Tĩnh xưa nay hướng nội, ở trong trường học cũng không quá quan tâm đến việc cùng nam sinh nói chuyện cho nên còn chưa mở miệng thì ngược lại mặt đã đỏ trước “Không có.” Lấy lại bình tĩnh, đem phong thư trong tay giao cho hắn “Đây là mẹ tôi bảo đưa lại cho anh. Còn có, cảm ơn anh.”
Nhiếp Vũ Thịnh không có đón phong thư lại hỏi trước “Cô giáo Tạ khá hơn chút nào không?”
Đàm Tĩnh nói “Khá hơn nhiều. Cảm ơn anh.”
Nhiếp Vũ Thịnh lại nói “Thật là ngại, mấy tháng học phí này còn chưa có đưa cho cô giáo Tạ. 5000 tê này trước là trả học phí đi còn có hơn 1000 tệ nữa thì chờ hai ngày nữa anh sẽ đưa thêm cho cô, có thể chứ?”
Hắn nói rất khách khí, Đàm Tĩnh cũng không rõ ràng lắm. Mẹ không có nói tình huống cụ thể, chỉ là mẹ cố ý đi ngân hàng lấy tiền rồi gọi mình đưa tới cho nên nhỏ giọng nói “Nếu không anh hãy cầm lấy trước đi. Học phí đến lúc đó hãy đưa cho mẹ của tôi đi.”
Nhiếp Vũ Thịnh không khỏi cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng bóng “Em làm sao có thể vặn lại như vậy chứ?”
Vốn là một câu nói rất tầm thường nhưng trong lòng Đàm Tĩnh lại đập bịch bịch, giống như là ở trường học vừa mới trải qua cuộc thi chạy 800m vậy, bộ dạng chạy trốn đã lâu ngay cả một lòng đều nhanh muốn nhảy ra.
Một lúc sau trời tối, khi đó cô cùng với người làm cùng ca Vương Vũ Linh nhất thời nhàm chán, thuê mấy DVD, CD điện ảnh trở về xem, trong đó có một bộ phim tên là “Động tâm”. Đàm Tĩnh đang giặt quần áo, một cái chậu lớn chưa đầy quần áo cùng chăn đơn, dùng cái bàn chải chà xát khiến hai cánh tay mỏi nhừ, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn một cái màn hình TV. Phim điện ảnh đương nhiên được lấy từ tư duy lãng mạn, thì ra toàn bộ thế giới thiếu nam thiếu nữ đều có cảm giác động tâm. Đều là như thế này đi, tốt như vậy làm cho người ta phiền muộn vạn phần.
Sau khi người khách cầm cái bánh ngọt đi, Lương Nguyên An rửa tay thay đổi quần áo đi ra, cười hì hì hỏi “Cùng nhau đi ăn khuya?”
Vương Vũ Linh miệng đầy đáp ưng nhưng Đàm Tĩnh lại nói “Em còn muốn trở về giặt quần áo…”
“Mấy bộ quần áo kia lập tức sẽ được giặt sạch.” Vương Vũ Linh ngắt lời cô “Sớm đã bảo cậu mua đại đi một cái máy giặt, câu lại luôn không đồng ý.”
Đàm Tĩnh không có lên tiếng, tiền thuê nhà tiền điện nước mỗi tháng, mọi thứ chi tiêu đều phải rõ ràng không được hơn kém vài tệ bao giờ. Vương Vũ Linh đã buông lỏng cô “Đi thôi, đi thôi. Chúng ta về nhà xem tivi.”
Thuận tiện rẽ ngang vào một nơi, trong hẻm nhó có quán barbeque. Làm vừa ăn, thịt hun khói.Lương Nguyên An rõ ràng cho thấy là khách quen, rất tùy tiện cùng chủ quán chào hỏi, kkhoong nói lời gì nhưng sau đó một đống đồ ăn được mang lên. Sau đó còn gọi thêm 3 chén uống rượu. Đàm Tĩnh vội nói “Em sẽ không uống rượu.”
Vương Vũ Linh đem một ít rượu trong chén giao cho Lương Nguyên An nói “Đàm Tĩnh già nhất đất, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không dám.” Lại nghĩ tới đến chuyện tiền giả ở trong cửa hàng bèn nói cho Lương Nguyên An nghe “Anh nói cô ấy có phải là đầu gỗ hay không?”
Đàm Tĩnh tốt tính cười cười, Lương Nguyên An hỏi “Tiền giả đâu? Đưa cho anh xem một chút được chưa?”
Đàm Tĩnh cúi đầu tìm từ trong túi xách tìm ra, Lương Nguyên An cầm tờ tiền trong tay lăn qua lộn lại xem xét rồi nói “Cái này giống tiền thật quá, không trách được em lại không nhận ra được.”
Đàm Tĩnh nói “Đều tại em bận đến váng đầu, cần phải kiểm qua máy một chút, kết quả em lại quên.”
Lương Nguyên An lại đem tiền thu lại “Anh giúp em tiêu đi, anh hiểu được em là không có can đảm dùng nó đi.”
“Cái này không tốt lắm đâu.”
Vương Vũ Linh cười phốc một tiếng “Thấy không, cô ấy chính là thành thật như thế.”
Đàm Tĩnh ngượng ngùng, lại không cứng rắn để tìm Lương Nguyên An đem tiền đưa trở về. Nhưng lúc này họ đã đưa thịt nướng tới, Lương Nguyên An mời “Đến đây, lạnh ăn cái này mới ngon.” Hắn và Vương Vũ Linh vừa nói cười, sẽ đem việc của cô lẫn vào trong đó mà qua đi.
Vương Vũ Linh hiện tại thuận đường cùng thuê phòng ở chỗ Lương Nguyên An, hai người cùng nhau lên tàu điện ngầm đi. Đàm Tĩnh bắt xe bus đi về nhà, trên xe không có mấy khách, liêu xiêu vài hành khách đều lộ ra vẻ mặt hết sức mệt mỏi. Ánh đèn quang ở dọc đường nhảy dựng tiến đến, giống như là một bản phim điện ảnh chân chính, chiếu lên trong buồng xe lúc sáng lúc tối. Cô đem cánh tay đặt ở trên cửa kính xe, ban đem gió thổi có cảm giác mát, chỉ có muộn giờ tan việc thì xe bus mới có chỗ ngồi. Bởi vì cô tan tầm bình thường đều rất khuya. Cũng chỉ có lúc này, cô mới có thể nghĩ chút gì đó…. Kỳ thật cái gì cũng không có nghĩ. Đối với cuộc sống, kỳ thật đã sớm chết lặng, chỉ là trong đầu mặc dù trống rỗng nhưng cả người lại không cách nào trầm tĩnh lại được.
Xuống xe bus còn phải đi chừng 10 phút đồng hồ, ở đây đa số đều là những người dân sống lâu năm nên hai bên đường có không ít các quán cơm nhỏ. Lúc này có vài nhà còn mở cửa, trong cửa hàng ngọn đèn giống như là cái bóng, một đạo rồi một đạo chiếu trên đường cái chật hẹp. Khi đi ngang qua tiệm trái cây Đàm Tĩnh dừng lại, mua hai cân đào. Mùa này quả đào rất nhiều, cũng rất ngọt. Khi lấy tiền lẻ có một đồng tiền rơi xuống đất, cô tìm tới tìm lui mà vẫn tìm không được. Cuối cùng vẫn là chủ tiệm nhặt lên cho cô.
Nhưng là túi nilon đựng đào lại mỏng lại nhỏ, tuy chỉ có 5 hay 6 quả đào nhưng dù sao cũng nhét đến tràn đầy, chỉ chốc lát sau liền siết tay phải của cô đến đau.Cô thay đổi ngón tay xách túi to nhưng thời điểm đi đến cửa khu nhà ở, đúng lúc có ánh đèn đường hắt đên. Trước cánh cửa sắt là bóng dáng của một người in lên một mảnh dài hẹp của hàng rào trên mặt đất, cô nghĩ một lát rồi xoay người lại.
Xe không có mở lớn đèn, cũng không có một động tĩnh đã dừng lại. Trong nháy mắt cô cảm thấy giống như là đang mơ, bởi vì chỉ có trong mơ cô mới có thể người này. Cô có điểm vô lực cười cười, giống như là đang cười nhạo chính mình không biết tự lượng sức mình, nhưng lập tức cô cũng biế đó cũng không phải là mơ. Bởi vì Nhiếp Vũ Thịnh xuống xe, hắn không chỉ có xuống xe mà còn đi đến trước mặt cô.
Đàm Tĩnh không có nhúc nhích, gió đêm man mác thổi làn váy cô, giống như là cánh bồ câu mềm nhẹ vỗ vào da thịt của cô. Mà quả đào trong tay cô giống như nặng trịch ngàn cần, sít tay phải của cô đến đỏ lên thấy đâu, cô có điểm hối hận vì đã mua mấy quả đào này. Nếu tay không thì cô có thể thoát được nhanh hơn nhưng cô vô ý thức đứng thẳng eo lên, trốn? Không cô cũng không cần lại trốn tránh. Chuyện cách đây nhiều năm, cô vẫn cảm thấy cính mình so với trước càng mềm yếu rồi nhưng đến hôm nay cô đột nhiên mới cảm thấy, thì ra cuộc sống thô lệ này cũng không có làm cho cô mềm yếu được, ngược lại làm cho cô kiến cố mạnh hơn.
Nhiếp Vũ Thịnh đi thẳng đến trước mặt cô, thân hình hắn cao lớn ở dưới ánh đến đường phóng ra giống như bóng ma bao phủ lấy cô. Cô từ từ ngẩng đùa lên nhìn xem hắn, trong mắt chỉ là một sự bình tĩnh vô ba.
Vừa rồi trong cửa hàng bánh ngọt, hắn cũng đã nhận ra cô nếu không hắn sẽ không ở lại chọn cái bánh ngọt kia nhưng nhớ lại năm xưa khi cô hung hắn cho hắn một cái tát thì giữa bọn họ cũng sớm đã thỏa thuận xong, ai cũng không hề nợ ai. Cách nhiều năm dài đằng đẵng như vậy, khi gặp lại nhau lần nữa cô phát hiện mình rõ ràng tuyệt đối không còn oán hận. Những thống khổ cùng khó xử từ trước thực ra rất là ghê ghớm nhưng theo thời gian cũng dần phai nhạt mà thậm chí là quên lãng.
Trên vẻ mặt Nhiếp Vũ Thịnh cũng không có gì, chỉ là không sóng không gió mà nhìn cô. Đàm Tĩnh cảm giác mình cần phải nói chút gì đó, cũng không phải bị khí thế của hắn áp bách mà là cô tất phải nói cái gì đó. Hắn tại sao phải đi theo cô về đến nhà này? Là hiếu kỳ sao? Không, Nhiếp Vũ Thịnh chưa bao giờ hiếu kỳ, hắn cũng chưa bao giờ làm chuyện gì mà không có lợi ích cho mình. Cô cảm giác mình không thể không mở miệng, người con gái năm đó đạp trên những cánh hoa mà đến với thiếu niên áo trắng đã chết đi, mà hôm nay gặp nhau chỉ là người quỷ khác đường nhau mà thôi.
Cô thậm chí cười cười “Đã lâu không gặp.”
Hắn nhìn nhìn ngôi nhà lầu cũ phía sau cô, nhàn nhạt hỏi “Em ở nơi này?”
“Đúng vậy.” Cô như gặp lại người bạn cũ, giọng nói bình tĩnh vô ba “Anh có muốn đi lên ngồi một chút hay không?”
Hắn giương cao nửa bên lông mày, người đàn ông này vẫn anh tuấn như vậy, mọi cử động lộ ra tài trí bất phàm, thanh âm trầm thấp như cũ giống như mang theo từ tính, chỉ là trong câu chữ lại không giấu được sự lạnh lùng dường như đến cay nghiệt “Em thường xuyên muốn mời đàn ông đi lên ngồi một chút sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Cô nói rất nhanh “Tôi không có ý tứ gì khác. Chồng tôi đến giờ tan tầm cũng đã trở lại, nếu như anh không ngại thì có thể đi lên uống chén trà cũng tốt.”
Hắn cười cười, nói “Không cần”
Hắn lái xe đi theo cô đến nơi này, là mắt thấy qua cô sống không được khá, hắn sẽ mới cảm thấy an tâm. Cô cười cười nói ra “Muốn hay không đi lên uống chút nước trái cây, em nhớ được anh thích ăn nhất là đào.”
Có một lần hắn nóng rần lên phải đi bệnh viện, ngồi ở trong phòng truyền dịch cô đem quả đào cắt thành từng miếng nhỏ rồi đút cho hắn ăn, vừa vui vừa đau lòng bởi vì hắn ốm đến ngay cả con mắt đều hồng hồng, đáy mắt hiện ra một điểm máu thật nhỏ. Khi đó hắn gọi cô là vợ, khi đó cô còn cho rằng bọn họ nhất định sẽ kết hôn, khi đó ngốc biết bao nhiều cứ cho rằng tất cả đều là thật.
“Cảm ơn, hay là để lần sau đi.” Hắn vẫn nho nhã lễ độ như cũ, giống như đối đãi với người xa lạ.
Cô nhẹ nhàng cười nói “Vậy em lên trước. Hẹn gặp lại.”
Hắn không có nói với cô hẹn gặp lại, hẹn gặp lại, không, trọn đời không gặp. Một mặt của ngày hôm nay cho là dư thừa nhưng đời này kiếp này cô cũng không muốn gặp lại hắn mà chắc hẳn hắn cũng như thế.
Cô đi thẳng đến trong hành lang mới phát giác được trong lòng bàn tay mình là nước, trong áo lót mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Cô ôm túi đào kia như là ôm lấy bảo bối, trong hành lang tối om này cô từng bước một cô gắng mà đi trong nước, dường như e sợ sẽ đánh thức cái gì đó.
Thì ra là.. thì ra là đã bảy năm.
Cô sống cũng không tốt, đúng như ý của hắn. Cô cũng không có nói dối, bất quá vừa rồi khi cô mời hắn đi lên trong lòng thật là có chút sợ hắn sẽ đi lên thật. Khi đó cô có thể không biết nên thu thập tàn cuộc như thế nào…Khi cô lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa thì nghe trong phòng khách vang lên một hồi rào rào, không biết là vật gì rơi xuống. Cô bước một bước vào trong bóng tôi, Tôn Chí Quân quả nhiên hết giờ tan tầm đã trở về, bất quá cũng như thường ngày, uống đến say không còn biết gì. Không có mở đèn cô cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối của rượu và thuốc trên người hắn. Cô đi đến đó ngừng một lát, giống như tích súc một chút khí lực, đưa tay lục lọi chốt mở đèn.
Tôn Chí Quân nôn ra một phòng, cô đem cửa sổ mở ra hóng mát, đi đến phòng bếp xúc xẻng than đá bụi đến quét dọn. Vốn là từng nhà đều đốt khí thiên nhiên nhưng cô ở tầng dưới của nhà nên chị Vương đòi không ít than đá, ổ than với đá bụi. Chị Vương sẽ để xe đậu ở nơi khác trong phòng, có không khí thiên nhiên cuộc sống trôi qua thập phần tiết kiệm, bình thường còn có thể đốt than tổ ong. Cô thật uể oải vì mỗi lần Tôn Chí Quân uống rượu say liền ói đầy đất. Đàm Tĩnh rất lưu loát thu thập xong phòng, sau đó lấy một chậu nước ấm vội tới lau mặt cho Tôn Chí Quân, khăn lông vừa mới chạm trên mặt của hắn thì hắn liền quơ một cánh tay đến, cùi chỏ đúng lúc đâm vào trên sống mũi của cô, đụng phải cả đầu cô, cả người đều ngửa về phía sau, ngược lại ngồi trên mặt đất.
Mũi bắt đầu chảy máu, cô tiện tay cầm lấy cuộn giấy, lấy một đoạn giấy cuốn thành một đoán ngắn rồi nhét vào trong mũi sau đó tiếp tục lau mặt, lau tay cho Tôn Chí Quân. Máu nóng từ mũi từ từ thấm vào cuộn giấy, khi cô cúi đầu vặn khăn lông, một giọt rồi một giọt liền đã rơi vào trong chậu nước rửa mặt. Tia máu giống như mảnh sợi dâng trào, không đầy một lát liền tan vào trong nước, lại không thấy. Khi cô đi thay đổi một chậu đến thì lúc này ngược lại Tôn Chí Quân đã ngoan ngoãn đứng lên, như một đứa trẻ để cô tùy tiện làm gì thì làm. Cô giúp hắn lau xong, lại thay hắn cởi giày trên chân xuống, thay đổi khăn lông thay hắn lau chân. Nhìn hắn vượt qua người cô nằm trên ghế sa lôn, biết mình không có biện pháp đem hắn đi đến bên giường. Vì vậy từ phòng ngủ cầm ra một chiếc chăn phủ giường đi ra, khỏi làm cho hắn liên lụy, làm cho hắn ngủ thật tốt.
Hết bận những thứ này, trên người đổ đầy mồ hôi, tóc dán chặt ở trên trán. Cô cầm đồ ngủ đi tắm rửa, tắm rửa xong lại đi ra giặt quần áo. Quần Jean của Tôn Chí Quân vừa dày vừa nặng, chỉ có thể dùng bàn chải mà xoát, cô chỉ làm gấp rút cho đến khi ra một thân mồ hôi, cuối cùng bưng chậu quần áo đi lên sân thượng. Trên ban công gió đem hết sức mát mẻ, cô nhịn không được liền đứng trong chốc lát.
Chỉ một lát như vậy cũng đủ để nhớ tới rất nhiều chuyện, khi con người ta đang mệt nhọc cực đồ cùng khốn đốn cực độ thì luôn sẽ nhớ lại thời gian hạnh phúc tốt đẹp nhất của chính mình. Loại cảm xúc nhớ lại này quá xa xỉ, cô ngồi tựa ở trên cửa, xa gần đều là người ta, lốm đa lốm đốm ngọn đèn dầu từ các nhà, xa xôi tiếng xe truyền đến giống như là một cái thế giới khác. Hôm nay Nhiếp Vũ Thịnh xuất hiện đã làm rối loạn tâm tư của cô. Cô vẫn cảm thấy tâm mình đã chết như nước nhưng hắn vì cái gì còn muốn chém tận giết tuyệt?
Thật may là cô đã kết hôn, cô chưa từng có qua may mắn như vậy nhưng thật sâu trong nội tâm có một thanh âm sợ hãi nho nhỏ. Kỳ thật không có kết hôn thì làm được gì đây? Giữa bọn họ với nhau thì oán độc đã khắc sâu tận xương, Nhiếp Vũ Thịnh đã nói qua, Đàm Tĩnh cô cho rằng đến đây coi như là xong sao? Sớm quá đấy, không để cho cô thân bại danh liêt, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.
Thân bại danh liệt có là cái gì, so với thân bại danh liệt thì sự thống khổ gấp một ngần lần, một vạn lần cô cũng đã chịu qua. Ngay cả chính cô cũng không biết cuối cùng làm như thế nào mà sống đến được bây giờ, thật may là tất cả đều đã đi qua.
Sáng thứ hai khi cô thức dậy, Tôn Chí Quân đã tỉnh rượu. Hắn đã đi làm. Cô có khi tan ca sớm có khi tan ca muộn nhưng hắn cũng có lúc làm ca sáng có lúc thì ca đêm, hai người thường xuyên không có gặp mặt, thấy cũng nói không đến mấy câu. Tôn Chí Quân vừa tan tầm cùng với đồng nghiệp đi ăn uống rượu, không say đến túy lúy tuyệt đối sẽ không về nhà. Mới đầu cô còn khuyên, dù sao uống rượu hại thân. Về sau có một lần cô khuyên hắn mấy điều, hắn một đấm đã thẳng tới, đem chén canh giải rượu trong tay cô hất đổ trên mặt đất, chén sứ rơi nát bấy, súp tung tóe đầy đất. Từ đó về sau cô lại càng không khuyên hắn nữa.
Cô không phải đi làm, ngược lại là được một ngày nghỉ ngơi, hôm nay cả ngày đều không cần đi đến cửa hàng. Cô thu thập một chút phải đi chợ mua rau và thức ăn. Làm thịt bò nạm cách thủy với cà chua hầm, còn có cả bánh trôi. Thịt bò tăng giá cao gay gắt, cũng phải cố lên gắng làm xong thức ăn cho hai người. Cô liền giả bộ đựng cơm vào trong hộp,vốn là đã cầm hộp cơm dự định ra cửa, về sau suy nghĩ một lát thì lại ngồi xuống. Hôm nay chỗ nào cô cũng không muốn đi, kể cả chỗ của bà Trần.
Bằng lý do vô cớ đó cả ngày cô không bước chân ra khỏi cửa, cô đem ra giương chăn đẹp trong nhà cái gì đều giặt sạch. Lại đem khói dầu tích tụ trên gạch men sứ trong nhà bếp tẩy rửa đi một lần, cuối cùng là dọn rửa nhà cầu. Bên trong bên ngoài thu thập xong, khắp nơi lại sáng sủa sạch sẽ, cô mới cởi cái bao tay cao su, nhấp một hớp trà lạnh trên bệ cửa sổ. Uống trà trong chốc lát, tinh thần cô bất định, lại đứng lên cầm cái chìa khó mở ngăn kéo, đem cuốn sổ tiết kiếm giấu ở đó lấy ra. Tôn Chí Quân đã có hai năm chưa đưa cho cô một phân tiền, đồng tiền lương ít ỏi kia không đủ uống rượu đánh bài. Điện nước, khí than trong nhà mọi thứ cũng phải chi tiêu, cô đành phải tận lực tiết kiệm. Nhưng là tiết kiệm như thế nào cũng không tiết kiệm ra được bao nhiêu, nhiều năm như vậy mà số tiền tiết kiệm trên sổ tiết kiệm cũng chỉ hơn 1 vạn, đây là số tiền cô che giấu hắn tiết kiệm lại. Cách mỗi một hồi cô liền lấy ra xem một chút, chỉ là càng xem càng bận tâm. Cô nếm có đau khổ không có tiền, mẹ cuối cùng bị bệnh tình nguy kịch nằm ở trong bệnh viện, chờ tiền cứu mạng nhưng cô một ít biện pháp cũng không nghĩ ra được. Từ lúc đó trở đi cô liền rơi xuống tâm bệnh, cứ vài ngày dù sao vẫn đem sổ tiết kiệm lấy ra xem một chút nhưng dù xem thế nào, phía sau cnxg sẽ không nhiều thêm ra một con số.
Cô ấm ức mà đem sổ tiết kiệp thu thấp khóa kỹ, ánh mắt rơi xuống ngay mấy quả đào mua ngày hôm qua. Lông mềm như nhung, đào giống như là thiếu nữ tuổi dậy thì, mang theo hơi thở tươi mát ngọt ngào. Kỳ thật cô sớm sẽ không ăn đào nhưng là ngày hôm qua ma xui quỷ khiến thế nào lại mua hai cân đào. Từ trước khi gặp Nhiếp Vũ Thịnh cô luôn bị ma quỷ ám ảnh mà cho tới hôm nay cô vừa nhìn thấy hắn lại là hồn bay phách lạc.
“Mau nhìn kìa. Là Nhiếp Vũ Thịnh.”
Thời điểm Nhiếp Vũ Thịnh đi vào cửa bệnh viện, mấy cô tiểu hộ sĩ bên cạnh vừa thấy, thật nhanh đẩy cánh tay các vị y tá khác giống như là đam mê thần tượng điện ảnh vậy. Có vài vị y tá xoay đầu lại, đồng loạt nhìn chăm chú lấy hắn. Hắn kỳ thật cũng không có chú ý tới người đang đứng đó nhìn hắn, trực tiếp đi vào trong thang máy. Một đám tiểu hộ sĩ lúc này mới buông lỏng tâm tư mạnh mẽ nói “Đều nói rằng bác sĩ Nhiếp là bác sĩ đẹp trai nhất của bệnh viện ta, quả nhiên là sự thật.” Một người khác nói “Là bác sĩ độc thân đẹp trai nhất a, đáng tiếc bác sĩ Thường đã kết hôn, kỳ thật bác sĩ Thường so với bác sĩ Nhiếp còn suất hơn.”
“Tôi lại cảm thấy bác sĩ Thường không có suất bằng bác sĩ Nhiếp, hơn nữa bác sĩ Nhiếp vẫn cao hơn so với bác sĩ Thường. Người đàn ông học rộng tài cao như thế gọi là ngọc thụ lâm phong a. Nhưng mà bác sĩ Thường lớn lên giống Lục Nghị, cười một cái thì rất đẹp trai nha. Bác sĩ Nhiếp không thể nào nói chuyện tình yêu, suốt ngày nghiêm mặt, tôi không phải là có cô bạn học làm ở khoa tim sao? Cô ấy nói rõ ràng cho tới bây giờ không thấy được bác sĩ Nhiếp cười qua, cũng không biết có phải là sự thật hay không?”
“Cô có bạn học làm ở khoa tim sao? Vậy sao nói cô ấy lợi dụng khoảng cách gần mà tiến tới một chút. Bác sĩ Nhiếp vẫn chưa có bạn gái, gọi cô ấy cố gắng cố gắng thu phục Vương tử kim cương lâu năm này. Thật tốt mà.”
“Khoảng cách gần thì có lợi ích gì. Toàn bộ bệnh viện cũng đều biết cha của bác sĩ Nhiếp là Nhiếp Viễn Đông. Mà Nhiếp Viễn Đông cô có biết là ai không? Là chủ tịch công ty Thường Thị, mỗi ngày kiếm không biết bao nhiêu là tiền, đếm không hết. Nghe nói nhà bọn họ có ngay cả máy bay tư nhân, là một kim cương vương tử già dặn, cara đến quá lớn, người bình thường lấy ai xứng đôi đây. Chúng ta chỉ cần nhìn cũng đủ rồi.”
Thang máy đến lầu bốn dừng lại, khoa tim cùng khoa lồng ngực thuộc khoa ngoại đều nằm cùng một tầng. Trong đai sảnh rất nhiều bệnh nhân kêu tên, các con số điện tử bình thường không ngừng nhảy, báo trình tự đăng ký. So với khu nội trú, nơi này luôn huyên náo hơn rất nhiều. Nhiếp Vũ Thịnh rất ít khi đến phòng khám bệnh, vốn alf theo như lệ cũ của bệnh viện thì bác sĩ nào mỗi tháng cũng phải có ba ngày tại phòng khám bệnh, chỉ có chủ nhiệm khoa hoặc phó chủ nhiệm khoa là có thể ngoại lệ. Bất quá Nhiếp Vũ Thịnh lại có rất nhiều cuộc giải phẫu, sắp xếp quá vẹn toàn, chủ nhiệm khoa đã nói “Không cần phải cho Tiểu Nhiếp trực ở phòng khám bệnh mà phải xếp hàng ấy.”
Ngược lại trong khoa cũng không có người nói xấu, dù sao giải phẫu so với trực ở phòng khám bệnh cũng mệt mỏi hơn nhiều. Thời điểm hắn vừa tới bệnh viện, mặc dù đồng nghiệp đứng đợi hắn rất khách khí nhưng trong sự khách khí này có biết bao nhiêu điểm xa cách. Một công tử giàu có, du học từ Mỹ trở về, lấy được học vị bác sĩ, hết lần này tới lần khác cố ý đến bệnh viện công lập đi làm. Mặc dù bọn họ là một trong hai bệnh viện lớn nhất cả nước nhưng đại đa số đồng nghiệp trong lòng đều không vui, kể cả Phương chủ nhiệm nghe nói còn cùng viện trưởng lớn tiếng cũng không muốn hắn vào đây làm. Nhưng sau một thời gian dài, mọi người biết lẫn nhau đối với Nhiếp Vũ Thịnh thì rất tốt. Dù hắn có kỹ thuật tinh xảo, đối với bệnh nhân vừa tỉ mỉ, một chút tính tình của công tử nhà giàu cũng không có. Có một người cha là kẻ có tiền lại là chủ tịch không phải là lỗi của hắn cho nên phần lớn đồng nghiệp ở khoa tim đều đối với hắn có ấn tượng rất tốt. Phương chủ nhiệm đối với hắn lại càng có phần coi trọng, mỗi lần hội chẩn đều tự mình mang hắn theo, người người đều nói ngay cả người tính tình cổ quái như Phương chủ nhiệm cũng thích hắn. Nhiếp Vũ Thịnh quả nhiên được nhiều người thích.
Bất quá thích hắn nhất có lẽ là nhóm tiểu hộ sĩ của bệnh viện này, mặc dù hắn không bao giờ nói chuyện tình yêu, cũng rất ít khi tham dự hoạt động tập thể của bệnh viện nhưng khí chất con người hắn khiến hắn liên tục xếp hạng nhất trong các bảng xếp hạng kỳ quái của bệnh viện, ngay cả bác sĩ Thường thuộc khoa nội- khoa tiêu hóa khiến người cho người khác cảm thấy dễ gần gũi cùng đành phải xếp phía dưới. Các tiểu hộ sĩ thường xuyên nghiên cứu đến giày của Nhiếp Vũ Thịnh, bởi vì áo bác sĩ che toàn thâm chỉ có giày lộ ra bên ngoài, nghe nói còn có người chuyên môn dùng di động chụp ảnh giày của hắn, phát hiện từ trong BBS đi ra.
Bác sĩ đang xem ảnh chụp phim, thấy hán tiến đến cùng hắn gật gật đầu chào hỏi “Tôi lấy không được chuẩn cho nên anh tới xem một chút.”
Cuộn phim kia rõ ràng không phải là bản của bệnh viện, cũng thường có bệnh nhân mang cuộc phim từ bệnh viện khác tới bệnh viện này xem bệnh cho nên Nhiếp Vũ Thịnh cũng không có nghĩ nhiều, nhìn kỹ cuộn phim một chút rồi nhìn lại một lần nữa mới nói “Hãy để cho bệnh nhân chụp lại một lần nữa đi. Nếu như có gì thì còn có thể sắp xếp để giải phẫu.”
Bác sĩ Lý nói “Gia đình bệnh nhân nghe nói chụp chỗ chúng ta cao hơn so với bệnh viện kia tới 1000 nên có điểm không vui lòng.”
Nhiếp Vũ Thịnh lại đưa mắt nhìn cuộn phim, rõ ràng là trái tim của một đứa trẻ, bây giờ người thân đối với hài tử đều hận không thể vào nơi nước sôi lửa bỏng, loại người thân này ngược lại rất hiếm thấy. Vì vậy hỏi “Bệnh nhân đâu?”
“Ở bên ngoài phòng chờ, tôi cho y tá gọi họ vào đây.”
Đàm Tĩnh có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh, trong khoảng thời gian ngắn đều đứng ngây ngốc ra. Nhiếp Vũ Thịnh cũng không nghĩ tớ cho nên cũng ngơ ngác một chút. Đàm Tĩnh có điểm hoảng loạn ngồi xuống, đổi tay để cho con trai ngồi trên đầu gối của mình. Nhiếp Vũ Thịnh nhìn nhìn bệnh án, trên bìa bệnh án có tên, tuổi cái gì cũng đều là do bệnh nhân viết, hắn nhận ra chữ viết của Đàm Tĩnh rất đẹp. Trên đó viết tên là Tôn Chí Bình, 6 tuổi, nam. Nói là đứa trẻ sáu tuổi nhưng bởi vì quá gầy yếu, nhìn qua nhiều lắm là bộ dạng của trẻ 5 tuổi. Trên đầu tóc thưa thớt, lại vàng dễ gãy cho nên cạo cực kỳ ngắn. Nhưng bộ dạng cùng Đàm Tĩnh rất giống nhau, hai người chỉ cần nhìn một chút cũng có thể thấy là mẹ con. Đứa trẻ này ước chừng không cung cấp đủ máu cho sự hoạt động của tim cho nên đôi môi màu đen tím, sự thể hiện rõ ràng của bệnh tình. Nhưng con ngươi ngăm đen, dường như là một đôi bảo thạch, có điểm sợ hãi khi ở trước mặt người xa lạ, chỉ chốc lát sau liền quay mặt sang nhỏ giọng gọi “Mẹ.”
Đàm Tĩnh dụ dỗ hắn “Ngoan nào, chúng ta không tiêm.”
Bác sĩ Lý nâng mắt kiếng, nói “Chúng tôi đề nghị chụp phim lại một lần nữa,bây giờ nhìn vào tình huống của mạch máu không rõ ràng. Phim này đã chụp hơn năm trước, kéo dài đến tận bây giờ để dùng e là không thể, lại có thể dẫn đến không có cơ hội giải phẫu.”
Đàm Tĩnh lúng túng “Tôi biết rồi.”
“Biết rồi sao còn chần chờ tới tận bây giờ.” Bác sĩ Lý lại nói “Giải phẫu có thể có nguy hiểm nhưng tỉ lệ trị hết cũng rất khả quan. Cô trở về cùng cha đứa trẻ thương lượng một chút đi, càng sớm giải phẫu thì hiệu quả càng tốt, đừng có chần chờ nữa.”
“Vâng.” Đàm Tĩnh đảo qua con ngươi rồi cúi mắt “Cảm ơn bác sĩ.”
Chờ bọn họ đi xong, bác sĩ Lý liên lắc đầu “Thực làm bậy, vừa nhìn cũng biết là không có tiền làm giải phẫu lại kéo dài đến tận bây giờ. Đứa trẻ này khó cứu.” Nói đến đây đột nhiên nhớ tới “Ơ, cái cuộn phim này như thế nào quên lấy đi.” Hắn vội vã gọi y ta “Tiểu Trần, nhanh đem đuổi theo đưa cái này cho bệnh nhân. Cô ấy quên lấy cuộn phim rồi.”
“Để tôi đi cho.” Nhiếp Vũ Thịnh tiện tay rút lấy cuộn phim, trực tiếp ra khỏi phòng. Hắn nhìn thoáng qua thang máy, xoay người hướng cầu thang bộ đi đến. Quả nhiên Đàm Tĩnh đang ôm đứa trẻ, cúi đầu đi xuống cầu thang bộ.
“Em quên cuộn phim rồi.”
Đàm Tĩnh không có lên tiếng, cúi xuống để đứa trẻ đứng trên mặt đất sau đó tiếp nhận cuộn phim bỏ vào trong túi, một lần nữa ôm lấy con.
“Chứng bệnh Pháp Lạc Tứ Liên, hẹp động mạch phổi, khoảng cách ngắn gây tổn hại, động mạch chủ lấn vào trong tâm thất phải. Chứng bệnh Pháp Lạc Tứ Liên thường thấy nhất là một trong những bệnh bẩm sinh. Duy nhất chỉ có thể lựa chọn phương pháp trị liệu vì giải phẫu uốn nắn dị dạng, nếu không không sống không quá 20 tuổi. Con trai của em có tình huống hẹp động mạch phổi nghiêm trọng, rất khó sống quá 10 tuổi.
Đàm Tĩnh giương mắt lên nhìn hắn “Anh muốn nói cái gì?”
Hắn đứng ở nơi cao hơn so với cô, hắn vốn đã một thân cao to giờ so với cô lại càng cao hơn rất nhiều cho nên chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô, từng búi tóc khô tùy tiện thô sơ như đuôi ngựa bám chặt sau đầu cô. Hắn không phải là không có nghĩ tới một ngày nào đó sẽ một lần nữa gặp lại cô, hắn cũng không nghĩ tới cô một ngày nào đó sẽ biến thành một người phụ nữ bình thường như vậy. Hiện tại chính là như vậy, bình thường một số việc gần như làm người ta phiền chán, từng để cho hắn màu da thịt ảm đạm còn giống nilon cũ, đầu tóc đã sớm mất đi sự sáng bóng còn có đôi tay chai sần, đốt ngón tay thô to, làn da thô ráp vượt xa tuổi của cô.. thì ra cô chỉ đeo chiếc nhẫn số 9 cũ. Ngón tay mảnh mai mềm mại như vậy, nằm ở trong tay cơ hồ khiến rung động lòng người thế nhưng hiện tại đôi tay này cơ hồ khiến hắn không có cách nào khác nhận ra. Chắc hẳn chăm sóc một đứa con ốm yếu, một người chồng vô tâm mới có thể làm cho cô biến thành cái hình dạng như ngày hôm nay.
Hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác khoái chí, cơ hồ như cười lạnh nói rõ từng câu từng chữ “Đây là báo ứng.”
Cô có điểm nhìn hắn chằm chằm, giống như là vô ý thức, đem đứa con ôm lấy rất chặt. Cô như là không có nghe thấy hoặc như là bộ dạng nghe thấy mà không dám tin, lẩm bẩm hỏi “Anh nói cái gì?”
“Anh đang nói con trai của em bị bệnh.” Hắn tự tay chỉ vào đưa trẻ đang có biểu cảm tái mét, từng chữ từng câu thống khoái nói ra “Nó bị bệnh này , sẽ là báo ứng của em.”
Hắn cho rằng cô sẽ nói chút gì đó, thậm chí sẽ tức miệng mà chửi ầm lên, hắn đã từng thấy qua có vài người phụ nữ chửi đổng, có bộ dang của bệnh tâm thần làm cho người ta sinh chán ghét. Nếu như cô thật sự tức miệng mà chửi ầm lên, hắn nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ thống khoái.
Nhưng là cô cái gì cũng không nói. Cặp mắt kia cùng đứa trẻ giống nhau như đúc, con ngươi như có nước chỉ là nhanh chóng bịt kín một tầng hơi nước, vẫn như cũ nhìn chằm chằm hắn giống như căn bản không biết hắn. Nhiều năm như vậy, có lẽ bọn họ đã sớm ghét cay ghét đắng lẫn nhau, ước gì đối phương không hề sống sót đi. Hắn có một loại thống khoái sau khi giết người, giống như là trên bàn giải phẫu, lưu loát cắt bỏ ổ bệnh, tách khối u. Cô từng là khối u trong sinh mệnh của hắn, hiện tại hắn rút cục có thể đem cô tách ra một cách sạch sẽ.
Cô chỉ dùng ánh mắt mờ nước nhìn hắn một lát ngắn ngủi, rất nhanh liền cúi đầu ước chừng là sợ hắn nhìn thấy cô khóc. Cô có thói quen mạnh mẽ hơn người như thế, cô ôm con trai xoay người rời đi.
Trong hành lang cũng không sáng ngời, cô từng bước một đi dần rồi chìm vào nơi u tối kia, lại không thể nhìn thấy.
Sắp đến giờ tan tầm, Nhiếp Vũ Thịnh nhận được được thoại của thư ký Trương, hắn nói “Chủ tịch muốn hẹn cậu cùng ăn cơm.”
“Tôi không rảnh.”
Thư ký Trương tính tình rất tốt, tính tình mà không tốt thì cũng sẽ không làm được thư ký cho Nhiếp Đông Viễn , hắn cười nói “Cậu nên tới gặp chủ tịch một chút đi. Ông ấy gần đây cũng rất bận rộn, thoái thác rất nhiều cuộc xã giao muốn cùng cậu ăn cơm.”
Hai cha con giằng co nhau không ngừng từ nửa năm rồi lại đến một năm, ban đầu Nhiếp Vũ Thịnh còn có chút tức giận nhưng đến tận bây giờ ngay cả tức giận cũng lười. Thư ký Trương lại lần nữa nói lời dịu dàng làm hắn xiêu lòng, hắn phải đi. Nơi hẹn đương nhiên là ở Cao Đoan Hội, từ bên ngoài đi một đường vào bên trong ngoại trừ phục vụ ra cơ hồ không thấy có người ngoài. Vào lô ghế mới nhìn thấy một mình Nhiếp Đông Viễn ngồi bên bàn, những năm gần đây Nhiếp Đông Viễn sống an nhàn sung sướng, bởi chính ông là một người buôn bán trong nước có một không hai, mặc cho ai nhìn thấy cũng đều là bộ dạng bức người đầy uy quyền này. Nhưng đến khi nhìn đến con trai, ông ta lại tỏ vẻ rất vui “Như thế nào? Khuya hôm nay chúng ta ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được.”
Nhiếp Đông Viễn đem thực đơn đưa cho người phục vụ cầm đi, nói “An bài một chút.”
Đuổi đi đám người không phận sự, ông mới tường tận xem xét con trai “Tại sao lại gầy như vậy?”
“Không có.” Nhiếp Vũ Thịnh mi mắt cũng không có giơ lên “Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, con biết rõ thời gian đối với cha rất quý báu.”
“Con đó, lớn rồi mà bộ dạng giống như trẻ con.” Nhiếp Đông Viễn tự mình thay con trai rót một ly trà nói “Con đều đã hơn nửa năm rồi không có về nhà. Tức giận với cha cũng không cần làm như vậy đi?”
Nhiếp Vũ Thịnh lười phải trả lời, không ngừng sờ mó trên chiếc điện thoại của mình.
“Con cũng biết cha bị huyết áp cao, lượng mỡ trong máu cũng cao, không chừng ngày nào đó lão già này khép mắt lại cũng không có thấy được con.” Nhiếp Đông Viễn có bộ dạng giống như thập phần thương cảm “Con thật sự không chịu tha thứ cho cha sao?”
“Ông chưa bao giờ làm chuyện gì sai nên không cần tôi tha thứ.”
Nhiếp Đông Viễn cười một tiếng “Tính tình cường hãn.”
Bên ngoài phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, hai cha con đều không nói gì thêm, từng món ăn ngon nhất được đưa lên, ánh sáng của ngọn đèn chiếu đến, sắc hương vị đều đủ.
“Nếm thử cái này đi.” Nhiếp Đông Viễn nói “Con không phải là ưa thích ăn đầu sư tử sao, còn nói đầu bếp trong nhà đều làm toàn viên thuốc, đầu bếp nơi này là người Tô Châu cho nên hôm nay cha mới đưa con tới noi này, nếm thử tay nghề của hắn xem như thế nào.”
Nhiếp Vũ Thịnh im lặng không lên tiếng, người phục vụ sớm đã đem bát sử cổ bưng lại chỗ hắn, thịt kho tàu với đầu sư tử thập phần nhập vị nhưng hắn cũng chỉ là ăn cho dính răng liền đặt trở về trong chén, căn bản không có lấy nửa điểm muốn ăn. Chợt nghe Nhiếp Đông Viễn nói “Con cũng nên kết giao với một người con gái đi. Đã là người 30 tuổi rồi, cả ngày lẫn đem cứ vội vàng làm giải phẫu. Đàn ông mặc dù cần phải dùng sự nghiệp làm trọng nhưng cũng không thể vì sự nghiệp mà ngay cả bạn gái cũng không tìm được lấy một người. Cứ kéo dài mãi như vậy, nếu như ngày nào đó ta chết vẫn chưa nhìn thấy được con thành gia.”
“Con đối với phụ nữ không có hứng thú.” Nhiếp Vũ Thịnh không hợp tác “Cha cứ coi như con thích đàn ông là được.”
Nói bậy.” Nhiếp Đông Viễn liên tục kiếm chế nay đã phát tác, đem chiếc muỗng sứ nhỏ tinh tế trong tay ném cái “keng” trên đĩa “Con không phải vì người phụ nữ Đàm Tĩnh kia sao? Đều đã bảy tám năm rồi còn ư bức mình thành bộ dạng muốn sống muốn chết thế này sao. Cha như thế nào mà lại sinh ra đứa con trai như con vậy? Con thật sự là bị ma quỷ ám ảnh rồi. Con mấy năm nay sống như thế nào, con nghĩ rằng cha không biết sao? Không chừng người phụ nữ đó đã sớm lập gia đình sinh con còn con thì ở lại chổ này nhớ tình cũ sao, cô ta thì có điểm gì xứng với con? Có điểm nào đáng để con phải trả giá như vậy, hả?”
“Không có liên quan gì đến cô ấy.”
“Không có liên quan gì đến cô ấy?” Nhiếp Đông Viễn cười lạnh “Con là con trai cha, lông mày con vừa ộng cha cũng biết là con đang nghĩ cái gì. Không liên quan gì đến cô ấy, con mới bảy tám tuổi đã giống như hòa thượng ăn ngay nói thẳng, ngay cả nhìn phụ nữ khác cũng không dám nhìn một cái. Không liên quan gì đến cô ấy, con cũng có thể luôn mồm nói với cha, con đối với phụ nữ không có hứng thú. Cha xem con là đã bị người ta hạ bùa mê thuốc lú rồi, cha thật sự muốn biết, nha đầu kia đang ở đâu mà làm cho người thành mê man như thế này.”
“Thật sự không liên quan gì tới cô ấy.” Vẻ mặt Nhiếp Vũ Thịnh chán ghét “Cha không cần ở nơi này mà đoán mò, có người thích hợp thì con tự nhiên sẽ dần về để cho cha xem mặt.”
Nhiếp Đông Viễn cười lạnh một tiếng “Lời này từ sáu bảy năm trước, con cũng đã nói. Con ở nước ngoài không gặp gỡ được người thích hợp, sau này về nước đi làm ở bệnh viện cũng không còn gặp gỡ được người thích hợp. Khắp thiên hạ này người thích hợp với con chỉ có mình Đàm Tĩnh mà thôi. Đáng tiếc chỉ sợ lúc này cô ta đã sớm gả cho người khác, nói không chừng cũng đã có con được mấy tuổi rồi.”
Tay Nhiếp Vũ Thịnh từ từ nắm chặt thành quả đấm, Nhiếp Đông Viễn quét mắt nhìn hắn một cái “Như thế nào? Đâm đúng chỗ đau sao?”
Nhiếp Vũ Thịnh tức giận ngậm chặt miệng, cũng không lên tiếng.
“Con hãy chết cái tâm kia đi.” Nhiếp Đông Viễn nói “Cô gái tốt trong thiên hạ còn nhiều, rất nhiều, buông mắt ra chọn lấy một người, người nào cũng có thể so với cô ta được.”
“Con ăn no rồi.” Nhiếp Vũ Thịnh đem khăn an hướng trên bàn quăng ra “Con muốn trở về bệnh viện trực ca đêm.”
Hắn cứ liên tục lái xe đi về phía trước, đến giờ mới phát hiện ra cửa sổ xe không đóng, gió lạnh lùa vào, thổi lên hai má nóng hổi của hắn.. Hắn đạp mạnh chân ga, thực sự xe có chức năng kiểm tra nhưng là đầu óc đần đần độn độn, một mảng trống rỗng.
Có rất nhiều rất nhiều lần hắn đã từng nghĩ, nếu như một lần hoảng hốt có thể hay không tông vào xe ở làn đường đối diện, đụng cái liền thịt nát xương tan.
Nhưng đúng là đến bây giờ anh vẫn chưa có ai, thời điểm ở nước ngoài có thể dùng việc học để tê dại chính mình, để đạt được học vị bác sĩ cho chính mình hắn đã phải vừa làm xong thí nghiệm vừa viết báo cáo. Đến khi trở về trong nước, có thể dùng công việc bận rộn để tê dại chính mình như tham gia giải phẫu liên tục, không xếp hàng hội chẩn. Nhưng chỉ tích tắc nhìn thấy Đàm Tĩnh kia, hết thảy tất cả đã ngóc đầu trở lại, giống như là biển ngầm vậy. Phải cách xa như vậy, hắn cũng có thể nhận ra đó là Đàm Tĩnh. Cô mặc trang phục làm bánh của cửa hàng bánh ngọt, cúi đầu ở đó bận rộn. Cuộc sống đem cô tôi luyện thành một con người khác nhưng là hắn vẫn như cũ chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra, là Đàm Tĩnh của hắn.
Đúng thật là bị ma quỷ ám ảnh mới có thể đi vào đó, khi đó tựa như đang đi ở trên mây, nhìn cô một bước càng tới gần, càng gần, gần đến mức chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào. Về sau khi cô giương cặp mắt lên nhìn hắn, tựa hồ như thời gian bảy tám năm chưa bao giờ trôi qua. Trong lòng hắn từng đợt sóng như nhũn ra, cảm giác mình có điểm cầm giữ không được, muốn đưua tay ra chạm vào khuôn mặt cô, xem cô có phải là thật hay không, thật sự là đang đứng trước mặt hắn.
Cô thay đổi rất nhiều nhưng lại có một ít cũng không hề có thay đổi giống như bộ dạng trong mơ.
Hắn đã từng vô số lần nghĩ tới sau khi gặp lại Đàm Tĩnh, sẽ là một loại tình hình như thế nào? Nhưng khi nghĩ đến thời điểm nổi điên lúc tối, liền tự nói với chính mình không phải chỉ có muốn nhưng là ngày này thật sự đã đến, thì ra cũng là đã đi qua nhau như vậy, không thể vượt qua được.
Không có long trời lở đất, không có bài sơn đào hải, thì ra cô cũng chỉ là một người phàm sống trên thế gian.
Thì ra là đã từng yêu sâu khắc như vậy,cuối cùng cũng chỉ để lại thù hận không thể xóa nhòa.
Ngay cả chính hắn cũng không biết, tại sao phải nói những lời cay nghiệt như vậy, đặc biệt là đối với một đứa trẻ vô tội.
Giờ phút này hắn mới dần dần hiểu, nguyên lai là ghen ghét.
Ghen ghét người đàn ông cùng cô kết hôn kia.
Ghen ghét người đàn ông cùng cô sinh con kia.
Ghen ghét đến nổi cơn điên.
Hắn ít khi có thể tưởng tượng được cô cùng với người khác có cuộc sống chung như thế. Hắn căn bản không có nghĩ tới chỉ muốn nghĩ tới cái ý nghĩ này, hắn liền cảm giác mình muốn mất khống chế có một loại xcus động đến muốn hủy diệt tất cả. Loại cảm xúc này làm cho hắn cảm thấy mơ hồ đồng thời cũng muốn hủy diệt chính mình,hủy diệt thế giới này.
Đàm Tĩnh.
Đàm Tĩnh.
Hai chữ bình thường đến như thế nhưng lại khắc vào trong lòng hắn, đời này kiếp này lại không thể nào quên.
Hết chương 1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...