Giọng nói trầm bỗng du dương, kết hợp với vẻ mặt điển trai mà lại đầy phức tạp và tò mò của Giang Tử Tề, chỉ có thể dùng từ “hứng thú” để hình dung moi mọi thứ.
Cũng không phải doanh nhân nào cũng ẩn giấu vẻ đa mưu túc trí, điềm tĩnh, cay độc, Lục Tác Viễn cũng đã sớm biết điều này. Bởi vì dù chỉ mới gặp Giang Tử Tề có một lần mà cô đã cảm thấy anh ta là người có chút khoa trương.
Cô không trả lời ngay lập tức mà mỉm cười nhìn Trình Mặc, tâm trạng rất tốt trêu đùa anh, “Xem ra phát thanh viên vĩ đại cũng có lúc không chuyên nghiệp sao, vừa rồi anh phát âm không rõ hai âm dương bình và thượng thanh (*) à?”
Hiểu cái gọi là biết tiến biết lùi, cô nói xong câu này thì quay đầu nhìn Giang Tử Tề, cố gắng phát âm thật chậm, “Tôi là Viễn trong xa xôi không phải viên trong vuông tròn... Anh sao thế, sắc mặt anh sao lại trở nên kỳ lạ như vậy?”
“Cô biết Phương Viên?” (ViVu: phương là vuông, viên là tròn) Giang Tử Tề lắp bắp kinh ngạc, ly rượu vừa cầm lên cứ như thế mà dừng giữa không trung, anh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trình Mặc.
Vừa đúng lúc nhận viên phục vụ mang trà nóng lên, che khuất tầm mắt của Lục Tư Viễn. Tuy cô không thể nhìn thấy sắc mặt của Giang Tử Tề, nhưng ngay sau đó, cô đã nghe được lời giải thích của anh ta.
Anh ta uống một ngụm rượu, lắp ba lắp bắp nói: “Khụ, khụ... Ý tôi là, là cô biết rõ về dương bình và thượng thanh sao? Mấy cái này không phải chỉ có phát thanh viên mới nghiên cứu sao? Khụ khụ...”
“Những cái này không phải đã học trong môn Ngữ văn lúc tiểu học sao?” Lục Tác Viễn khó hiểu, đang định truy hỏi vuông tròn là cái gì, Trình Mặc lại đưa ly trà đến trước mặt cô, “Nếm thử đi, Tử Tề phải ra giá cao mới mua được trà Đại hồng bào (**) này , xem có đáng giá không. Nếu như hương vị không đúng, nhớ nói cũng ngon, bằng không cậu ta sẽ bị nghẹn rượu đấy.” Dừng một chút, anh lại dặn dò, “Cản thận bị phỏng, uống chậm thôi.”
Suy nghĩ bị cắt đứt, cô lại thấy Giang Tử Tề nhìn mình với vẻ mặt đầy chờ mong, đột nhiên cô lại không nhớ mình vừa định hỏi điều gì. Nhận ly trà, cô đặt ở chóp mũi, ngửi ngửi, quả nhiên trà ngon, mùi thơm thoáng thoảng thật dễ chịu.
Nhất thời, mọi người đều không nói chuyện, lúc này cô mới nhận ra không biết từ khi nào mà tiếng đàn thanh nhã đã vang lên. Giữa tiếng nước chảy, không biết ai đó cười khẽ một tiếng.
Lúc uống được hai lượt trà, Viên Phương vẫn luôn im lặng đột nhiên lại lên tiếng đề nghị, “Không phải nói muốn đi bơi sao, mấy hôm trước đã cọ rửa hồ bơi rồi, qua bên đó tán gẫu thì thế vào, trà, điểm tâm và trái cây ướp lạnh cũng có sẵn.”
Lục Tác Viễn nhìn Trình Mặc mới vừa uống nửa ly rượu, chỉ cảm thấy Giang Tử Tề sẽ lên tiếng phản đối, kết quả không ngờ anh ta lại mỉm cười phụ họa, ha ha rất có cảm giác vui mừng khi thoát nạn.
Cô nhìn năm ly rượu vẫn còn bày trước mặt Trình Mặc, quay qua nháy mắt với anh, khẽ cười một tiếng, “Vận khí của anh cũng không tệ!”
“Em là phúc tinh.” Anh đưa tay vén lọn tóc rơi xuống của cô ra sau tai, nheo mắt, lười biếng nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng hiện lên chút vui vẻ.
Cô không hiểu lắm, hiếm khi anh ấy lại không giải thích.
Cô nghĩ, chắc do đây là lần đầu cô đến nên bạn anh mới không định làm khó anh.
Từ phòng nghỉ muốn đến hồ bơi phải đi qua một hành lang dài, đại khái vì khả năng cảm thụ cái đẹp hơn người nên hai vách tường treo nhiều bức họa, Trung Tây kết hợp. Lục Tác Viễn lướt mắt qua một bức, vừa đúng lúc lại là tác phẩm được vẽ nên từ các hình vuông, hình tròn, tam giác và một số loại hình học khác của Picasso. Không biết thế nào mà đột nhiên cô lại nhớ vừa rồi mình muốn hỏi gì và cả biểu hiện quái dị của Giang Tử Tề.
Bước chậm lại, khẽ cau mày, cô hỏi Trình Mặc, “Sao em cảm thấy Giang Tử Tề không giống kinh doanh rượu vang.”
“Vậy bán cái gì?” Đối mắt anh bình tĩnh không gợn sóng nhìn theo ánh mắt cô, trông thấy bức họa kia, ánh mắt càng trở nên sâu lắng.
Lục Tác Viễn do dự một chút, cau mày nhìn anh vài giây, nói: “Thành thật mà nói, em cảm thấy anh ta giống buôn người. Anh không cảm thấy biểu cảm lúc anh ta nhìn em rất kỳ lạ sao?”
Giang Tử Tề đi cách đó không xa cơ thể chấn động, suýt chút nữa là lão đảo.
Trình Mặc nhìn Lục Tác Viễn, gương mặt tuấn tú xẹt qua vẻ kinh ngạc, anh “Ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Một lát sau, anh trầm ngâm nói, “Anh cảm thấy trong lòng cậu ta đang xót tiền, dù sao em uống một ngụm uống hết trà, hẳn là đã giúp cậu ta tiêu không ít tiền. Phải biết rằng, không phải thường nhân nào cũng có khí chất như Viên Phương, đa số đều thấy tiền là sáng mắt, mà Giang Tử Tề lại chính là loại không có khí chất đó... Huống chi, trà này cậu ta phải mua với giá cao, chính câu ấy còn không uống, để em thử trước, cậu ta có biểu hiện như vậy hiển nhiên cũng không khó lý giải.”
Quả thực Đại Hồng Bào cực hiếm cực mắc. Lục Tác Viễn nghĩ nghĩ, cảm thấy Trình Mặc phân tích hợp lý.
Ngẩng đầu lên, cô phát hiện, Giang Tử Tề đứng ở cua quẹo đang dùng ánh mắt tức giận nhìn bọn họ.
Lục Tác Viễn nghĩ, quả nhiên là đau lòng lá trà!
Cô không biết bơi, cũng không có hứng thú nhìn mấy người đàn ông bơi. Ngồi nghỉ ngơi trên ghế ăn chút hoa quả, cô bảo nhân viên phục vụ mang đến ít tạp chí để giết thời gian.
Lúc điện thoại Trình Mặc đổ chuông, cô đang say sưa đọc tuần san. Ngẩng đầu nhìn bóng dáng dưới hồ bơi, anh ấy vừa mới đầu bên kia hồ, xem ra dù có gọi anh ấy, bơi trở về cũng mất chút thời gian. Cô nhấp ngụm trà, quyết định chờ anh quay lại rồi nói cho anh biết.
Người gọi điện thoại có vẻ còn kiên nhẫn hơn cả tưởng tượng của cô, còn chưa xem xong một trang báo, điện thoại lại vang lên, hiển nhiên là gọi lại ngay.
Lúc tiếng chuông vang lên lần thứ ba, cuối cùng cô không có biện pháp xem thường sự hiện hữu của nó. Chẳng lẽ có chuyện gấp, cô đặt tạp chí trong tay xuống, nhận điện thoại, “Alo, xin chào.”
Không ngờ, đột nhiên bên kia lại không có động tĩnh gì, mơ hồ truyền đến tiếng hít thở dồn dập. Mã điện thoại quốc tế, là 033, cô say nghĩ, nói tiếng Anh, “Hello.”
Vẫn không trả lời.
Chần chờ một lát, cô không biết phải làm thế nào hỏi lại một câu, “Hello?” Rốt cuộc đối phương đã có phản ứng, chẳng qua chỉ là tiếng cúp máy vang dội.
Cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, đặt điện thoại xuống, vừa đúng lúc bên cạnh có nhân viên phục vụ mang trái cây đến. “Có biết 033 là mã điện thoại của nước nào không?”
“Nước Pháp.” Đối phương không chần chừ, trả lời cô ngay tức khắc.
“Chắc chắn không?”
“Chắc chắn, vì chúng tôi có nhiều rượu vang nhập khẩu trực tiếp từ Pháp. Xin hỏi cô còn cần gì nữa không?” Đối phương khách khí hỏi cô.
Lục Tác Viễn lắc đầu, nói cảm ơn.
Khi xem xong hơn nửa quyển tạp chí, đột nhiên trong hồ vang lên tiếng cười, Giang Tử Tề là người đầu tiên bước ra khỏi hồ. Anh ta tức giận đi tới, cầm ly nước trái cây trên bàn uống sạch, dáng vẻ uống cho hả giận.
Lục Tác Viễn không ngẳng đầu, nhướng mắt nhìn lên, liếc anh ta, phát hiện anh ta cũng đang nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, một giây, hai giây, cô không nhịn được nữa, ngẩng đầu cười. “Thật xin lỗi, vẻ mặt của anh đúng là quá... Quá tức cười.”
“Đáng cười đến vậy sao? Giang Tử Tề mím môi, giọng nói đè nén thật thấp, nghe có vẻ giống tiếng vịt Donald.
Cô gật đầu, ngừng cười, hỏi anh ta, “Không phải anh đi bơi à, sao lại nhìn cứ như vừa đi ra khỏi sòng bạc vậy, còn có...”
Đưa tay chỉ trên dưới khắp người anh ta, cô còn chưa kịp nói, Giang Tử Tề đã tự mình lên tiếng trước, “Thua chỉ còn quần lót phải không?” Nói xong, anh cầm thật chặt khăn mặt trên người, kiêu ngạo bổ sung một câu, “Tôi còn có khăn mặt.”
Nói xong, bỏ đi không thèm quay đầu lại.
“Anh ta đang tức giận sao?” Trình Mặc và Viên Phương tươi cười đi tới, Lục Tác Viễn tò mò hỏi.
Viên Phương lắc đầu, nói: “Cậu ấy sẽ tự nguôi giận. Không có chuyện gì, lúc cậu ấy đánh cược thua sẽ như thế này, bình thường không quá mười phút là hết thôi.”
“Các người đi bơi mà còn đánh cược?” Cô tò mò nhìn Trình Mặc.
“Ừ.” Trình Mặc gật đầu, tương đối thẳng thắn, “Cậu ta vừa mắt bức họa nhà anh, còn anh quan tâm tảng đá trong tay cậu ấy, vốn đã nói lấy đồ đổi đồ, cuối cùng cậu ấy cảm thấy lỗ vốn nên không chịu, muốn đánh cược một lần.”
“Sau đó anh ta đã thua.” Lục Tác Viễn nghĩ chắc chắn Giang Tử Tề đã thua, bằng không sao lại có cái vẻ mặt kia.
Viên Phương lau tóc nói tiếp: “Tử Tề muốn lấy cái mình thấy cực kỳ có ưu thế - bơi lội, kết quả lại không nghĩ đến trước đây đều do Trình Mặc nhường cậu ấy. Cậu ấy cũng không chịu động não, từ nhỏ Trình Mặc đã học bơi cùng với binh lính lão luyện, làm sao có thể kém được.”
Lục Tác Viễn sáng tỏ, “Khó trách anh ta lại mang dáng vẻ thâm thù đại hận, có oán không thể báo.”
“Không sao, anh chắc chắn sau khi tắm xong, cậu ấy nhất định lại vui vẻ.” Vỗ vỗ bả vai cô, Trình Mặc tiện tay cầm ly nước trên bàn uống một ngụm. “Bọn anh đi tắm trước, lát nữa nhân viên sẽ dẫn em qua nhà hàng. Đúng rồi, em mang đồ sang bên đấy giúp bọn anh.”
Trình Mặc đặt ly xuống, xoay người đi, Lục Tác Viễn gọi một tiếng, “Anh...”
“Có chuyện gì vậy?” Anh quay đầu lại nhìn cô.
“Không có việc gì, không sao cả, hai người đi đi.” Ánh mắt di chuyển giữa Trình Mặc và Viên Phương, cuối cùng cố phất phất tay, đuổi bọn họ đi. Cô không có cái nào nói cho anh biết, cái ly anh vừa dùng là của cô đã uống qua.
Cùng tư thế cầm ly, cùng vị trí tiếp xúc... Nói cách khác...
Cô vuốt mạnh mặt mình, nóng quá.
(*)Hệ thống ngữ âm tiếng Trung phổ thông có 4 thanh điệu cơ bản.
Thanh thứ nhất: cũng gọi là “âm bình”, là thanh cao, rất đều. Gần giống thanh “ngang” trong tiếng Việt. Ký hiệu trong bính âm là “¯“. Trong chú âm, thanh “ngang” lại không có ký hiệu.
Thanh thứ hai: cũng gọi là “dương bình”, là thanh cao, đều, từ thấp lên cao. Gần giống thanh “sắc” trong tiếng Việt. Ký hiệu trong bính âm là “´“.
Thanh thứ ba: cũng gọi là “thượng thanh”, là thanh thấp, xuống thấp lại lên cao. Gần giống thanh “hỏi” trong tiếng Việt. Ký hiệu trong bính âm là “ˇ“.
Thanh thứ tư: cũng gọi là “khứ thanh”, là thanh từ cao xuống thấp. Ngắn và nặng hơn thanh “huyền”, dài và nhẹ hơn thanh “nặng” trong tiếng Việt. Ký hiệu trong bính âm là “ˋ“.
Ngoài ra còn một thanh nữa, gọi là thanh “nhẹ” (輕聲, khinh thanh). Thanh này chỉ dùng khi muốn làm nhẹ một âm phía trước. Trong bính âm, thanh nhẹ không có ký hiệu, nhưng trong chú âm thì nó được ký hiệu là “.” dấu khuyên nhỏ)
(**)Là loại trà đứng đầu trong số các loại trà ở núi Vũ Di, cây sinh trưởng trong khe Cửu Long phía bắc núi Vũ Di. Nơi trà Đại hồng bào sinh trưởng cao cách mặt nước biển 600m, nước khe luôn tuôn chảy, sương mù vây quanh, thổ nhưỡng rất thích hợp với cây trà. Truyền thuyết cho rằng, giống trà Đại hồng bào là do chim hạc tiên ngậm hạt từ đảo Bồng Lai bay qua làm rơi bên vách núi Vũ Di, hạt mọc lên thành cây trà. Cây trà Đại hồng bào đã có tuổi hơn ngàn năm, hiện chỉ còn sót lại 4 cây trên vách của khe Cửu Long. Nước suối trong khe nuôi dưỡng cây trà, không cần phân bón mà cây vẫn luôn tươi tốt. Hàng năm cứ vào ngày 13 đến ngày 15 tháng 5, người địa phương dùng thang để hái trà, sản lượng cực ít, chỉ được mấy lạng, nên trà Đại hồng bào được xem là loại trân bảo hiếm có trên thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...