Thư Hạ chạy đến cạnh Lạc Thụy, Lạc Thụy chỉ Dụ Kiều đang đứng yên “Ai thế?”
Thư Hạ tức giận nói “Thì là bạn trai nhỏ của Thích Phỉ Nhiên đó.”
Lạc Thụy hai mắt sáng dực, lại quay đầu nhìn kĩ người kia, công bằng đánh giá “Nhìn cũng không tệ lắm nhỉ.”
“Không tệ cái gì.” Thư Hạ không vui còn nghe thấy Lạc Thụy khen cậu ta “Xấu tính chết đi được!”
Lạc Thụy nở nụ cười “Còn xấu hơn cậu được à?”
“Tôi mà so với cậu ta thì tôi chính là thiên thần đấy.” Thư Hạ giơ hai tay vẫy vẫy làm cái cánh bay lượn. Lạc Thụy cười nghiêng ngả “À, vừa thấy Thích Phỉ Nhiên đấy, nói cùng nhau ăn cơm, kêu tôi đi gọi cậu, cậu đi không?”
Thư Hạ trừng mắt “Ai kêu cậu đến gọi tôi?”
“Chú Tiếu, chứ còn ai nữa?” Lạc Thụy đáp “Câu hỏi này của cậu, sao lại khiến tôi thấy như cậu đang chờ đáp án khác ấy nhỉ?”
“Không chờ, chờ tiệc lớn.” Thư Hạ đẩy cậu ta “Tôi muốn ăn món đắt nhất, để chú Tiếu mời khách đi.”
“Không nhé, Thích Phỉ Nhiên ở đó thì đừng hòng tôi để chú Tiếu nhà tôi xuất ra một phân!”
Bộ dạng che chở của Lạc Thụy nhìn mà chỉ muốn đánh, nhưng Thư Hạ lại không dám đánh cậu ta thật. Vì thế, thôi bỏ qua, dù sao cũng là Thích Phỉ Nhiên mời, không phải mình mời, ai kêu tên thổ phỉ đó là người lắm tiền nhất ở đây, quần chúng nhân dân kham khổ không bóc lột anh ta thì còn bóc lột ai nữa.
Nhìn hai người khoác tay nhau đi tới, Tiêu Dĩ Quyết đang đứng hút thuốc với Thích Phỉ Nhiên, thấy Lạc Thụy từ xa đã vui vẻ, cười cười với Thích Phỉ Nhiên “Chị em tốt tới kìa.”
Thích Phỉ Nhiên cười không nói.
Tiêu Dĩ Quyết lại hỏi “Chuyện vẫn chưa thành à?”
Thích Phỉ Nhiên rít mạnh một hơi thuốc “Còn sớm, vừa ngốc vừa chậm.”
“Trực tiếp một chút đi, nhìn cũng thấy không được thông minh rồi.”
Thích Phỉ Nhiên cười khổ lắc đầu “Trong lòng tên kia còn người khác, trực tiếp không được.”
Lạc Thụy đi tới, không vui lắm cằn nhằn Tiêu Dĩ Quyết “Không phải anh nói không hút thuốc không uống rượu làm người đàn ông tốt à? Mấy thứ trên đất này là ai hút hả? Quản em nghiêm thế, còn mình thì không tự quản được?”
Thích Phỉ Nhiên nói đỡ giúp Tiêu Dĩ Quyết “Tôi hút đấy.”
“Vậy anh cứ tự nhiên, tôi chỉ lo cho chú Tiếu nhà tôi thôi.”
Thư Hạ đứng cạnh cậu ta nhìn trời, mình không nghe thấy gì hết, mình đến ăn ké thôi, không muốn tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ đâu.
Nhà hàng ở phía đối diện trường học. Là một nhà hàng lâu đời, từ lúc Tiêu Dĩ Quyết còn học ở đây, nhà hàng cũng đã mở được lâu lắm rồi. Lạc Thụy dính lấy chú Tiếu của cậu ta, Thư Hạ đương nhiên phải ngồi cùng Thích Phỉ Nhiên. Giữa hai chỗ ngồi có một khoảng trống rất hẹp, nhìn qua thật không quen.
Lúc gọi món, Thư Hạ muốn đi vệ sinh, giải quyết xong xuôi quay về thì lại phát hiện chỗ của mình đã bị người khác cướp mất, mà người này còn là người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất.
Dụ Kiều híp mắt nhìn cậu “Thật trùng hợp, tôi cũng đến đây ăn cơm, ăn cùng nha.”
Thư Hạ nắm tay không biết trả lời làm sao, cũng không thể kêu cậu ta lăn, như thế thì xấu tính quá. Lại nói người ta với Thích Phỉ Nhiên là người yêu, ngồi cùng nhau là đúng rồi, ở đây vừa đẹp có hai đôi, chỉ thừa ra mình cậu. Thư Hạ thở dài, Lạc Thụy túm lấy áo cậu giải vây “Đến đây chen với tôi nè, bảo ông chủ mang cho tôi một bát nữa lên đây.”
Cũng may là ngồi vừa, cậu với Lạc Thụy đều gầy, cho nên ngồi cũng thoải mái, nhưng trong lòng thực khó chịu.
Lúc nào đến không đến lại đến ngay lúc này. Rõ ràng là đến sau, mà cứ như Thư Hạ cậu mới là người thừa ra, đúng là trên đời có tồn tại loại người có trăm cách khiến người khác không vui mà!
Thích Phỉ Nhiên gọi món, vừa có cay vừa có mặn, Thư Hạ ăn chẳng thấy ngon, mãi sau mới như dỗ trẻ con mà gọi cho cậu một phần tráng miệng ngọt. Thư Hạ không giận nữa, tự mình ngồi ăn thuyền hoa quả, nhét đến miệng phình lên, Lạc Thụy đang mải nói chuyện cũng không để ý cậu.
Không thương cậu, chỉ biết dính lấy chú Tiếu, có sắc quên bạn, tất cả những người yêu đương đều như thế sao? Ngồi thẳng lên đùi người ta mà ăn! Còn một đôi khác nữa, yêu đương chứ có tàn tật đâu mà anh gắp em cọng rau, em gắp anh cọng rau, không có tay chắc!
Đang nghĩ, lại nhìn thấy Dụ Kiều gắp cho Thích Phỉ Nhiên một miếng cá. Thư Hạ cũng ngốc nghếch gắp theo, sau đó đặt vào bát Lạc Thụy “Thụy Nhi, ăn nè.”
Lạc Thụy ghét bỏ nhíu mày “Muốn hại tôi hả? Biết rõ tôi không ăn đồ di chuyển trong nước còn gắp?”
“Không ăn, biến.”
Không cho mình mặt mũi! Thư Hạ tức giận gắp cá về bát mình, ăn xong nước mắt lưng tròng, Thích Phỉ Nhiên nhìn vừa buồn cười vừa đau lòng, đứng dậy với lon Coca cho cậu “Cay?”
Thư Hạ tủi thân, oán giận nhìn anh “Ớt dạo này rẻ lắm hả? Sao không tiếc cho vào món ăn thế?”
Dụ Kiều không nhịn được trợn mắt “Anh không phát hiện đây là Xuyên Vị Lâu (*) sao? Không cay chắc ngọt?”
[Xuyên Vị Lâu: Tên nhà hàng, có nghĩa là nhà hàng vị cay Tứ Xuyên. (?)]
Thư Hạ giả vờ không nghe thấy, chính là dạng nhỏ nhen thích mang thù.
Ăn cơm câu đến câu đi, chẳng ai để chút chuyện nhỏ ấy trong lòng, cho nên lại hi hi ha ha ăn cơm. Ăn xong đã muộn, Dụ Kiều quay về trường học, Tiêu Dĩ Quyết ôm Lạc Thụy đi mất, Thích Phỉ Nhiên và Thư Hạ cùng nhau quay về.
Thư Hạ tự giác ngồi ra phía sau, ghế trước của ô tô cũng như là ghế sau của xe đạp vậy, ngày nào còn chủ, ngày đó người khác sẽ tự động ngầm hiểu. Cậu không muốn để Dụ Kiều cảm thấy mình có ý gì, tránh người ngột ngạt tránh mình xui xẻo.
Thích Phỉ Nhiên không hiểu Thư Hạ làm sao, nhưng không tiện hỏi. Thư Hạ ngồi sau rồi còn rất kiêu ngạo, giống như mình rất thấu hiểu lòng người, rất biết cách sống.
Đêm, cơn mưa mùa hè lại trút xuống xối xả, Thư Hạ ngủ rất say, mãi đến lúc tỉnh mới thấy hơi lạnh. Sau khi hắt hơi mấy cái mới phát hiện đêm qua trời mưa, tìm một cái áo sơ mi mặc vào, chân trần chạy đi nấu đồ ăn sáng.
Thích Phỉ Nhiên dậy sớm hơn bình thường một chút, vừa mở cửa phòng đã thấy Thư Hạ để trần hai đùi chạy loạn khắp nơi, quần lót như ẩn như hiện, sáng ra đã khiến người ta hừng hực sức sống.
Thích Phỉ Nhiên ho mấy cái, Thư Hạ thấy vậy chào buổi sáng anh ta, còn rất quan tâm hỏi “Bị cảm à? Hình như hạ nhiệt độ rồi, anh mặc nhiều quần áo một chút.”
Rốt cuộc ai mới là người nên mặc nhiều đây? Thích Phỉ Nhiên thầm nghĩ, nhưng nhất định không nói ra ngoài miệng, anh còn muốn Thư Hạ ăn mặc mát mẻ như thế nhiều nhiều.
Từ sau khi Thích Phỉ Nhiên nói rõ chuyện năm đó, Thư Hạ dần dần cũng thấy anh thuận mắt hơn. Anh không nói nhiều lắm, nhưng hai người lâu ngày ở chung cũng giống như bạn bè, cái gì cũng có thể chia sẻ.
“Hôm nay tôi xem lịch, sắp cuối tháng tám rồi, ngày nào cũng đi làm chả để ý, thiếu chút nữa thì không biết hôm nay ngày nào tháng nào.”
Thích Phỉ Nhiên ừ một tiếng, hỏi “Có nước nóng không?”
Thư Hạ đứng dậy “Vừa đun xong, anh uống trà hay cafe?”
“Nước trắng được rồi.”
Thư Hạ đi rót cho anh cốc nước, sau đó ngồi xuống cạnh anh ăn bánh bao, có chút vụn bánh dính bên mép, Thích Phỉ Nhiên lấy giấy lau cho cậu, Thư Hạ ngẩn người, sau đó rụt cổ lại.
“Cuối tháng tám rồi.” Thích Phỉ Nhiên đột nhiên lặp lại một lần “Sắp phải đi học rồi.”
Tuy đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng bóng ma khai giảng vẫn ám ảnh mãi không thôi. Thư Hạ run lên “Những ngày này ai cũng bị nỗi sợ khai giảng chi phối hết.”
Thích Phỉ Nhiên thoáng nhìn Thư Hạ mỉm cười, trêu “Bài tập hè đã làm xong chưa hả bạn học Thư Hạ?”
Cười đẹp trai quá. Thư Hạ nhìn đến mê mẩn, ngốc nghếch không rời mắt khỏi Thích Phỉ Nhiên, Thích Phỉ Nhiên vỗ đầu cậu, khôi phục bộ mặt lạnh lùng “Còn ngây ra? Nhanh không muộn.”
Thư Hạ cúi đầu gặm bánh bao, cảm giác cả mặt như bị thiêu cháy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...