Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Đường Tâm Lạc không nhịn được nhíu mày: "Vi Vi, cậu sao thế? Có phải bận không, tớ làm phiền cậu hả?"

"Ừ, không... Dĩ nhiên là không...Ưm, không có gì... Cậu tìm tớ... Có chuyện gì?"

Đường Tâm Lạc hết sức tin tưởng Vạn Vi Vi, mặc dù cảm thấy tiếng của cô ấy hơi lạ như nếu cô ấy đã nói vậy thì cô cũng không để trong lòng.

"Vi Vi, tớ gọi là muốn báo cậu, tớ muốn ly dị với Lục Kình Hạo."

"Gì, thật hả? Cậu với Kình Hạo... Lục Kình Hạo xảy ra chuyện gì?"

Đường Tâm Lạc lạnh lùng nói: "Anh ta ở bên ngoài lăng nhăng, chính tận mắt tớ thấy anh ta lên giường với người phụ nữ khác."

"Vậy... Vậy cậu có thấy... Người đàn bà kia... Là ai?"

"Không có."

____


Bên đầu điện thoại yên lặng một chút, qua một hồi, Vạn Vi Vi mới mở miệng nữa.

"Tiểu Lạc, chuyện này cậu nên suy nghĩ cho kỹ, Lục gia là gia tộc coi trọng mặt mũi, cậu làm như thế bọn họ sẽ không dễ dàng đồng ý. Tớ nghĩ, trừ khi cậu đồng ý nhượng tài sản bồi thường cho họ, bằng không Lục gia sẽ không đồng ý."

"Này, tại sao ngay cả cậu cũng nói vậy? Người làm sai là Lục Kình Hạo, không phải tớ, dựa vào cái gì mà muốn tớ phải bồi thường?"

"Nhưng bây giờ người muốn ly hôn là cậu mà?" Vạn Vi Vi cảm thấy giọng mình không ổn lắm, lại dịu dàng khuyên nhủ: "Nhưng mà cậu yên tâm, bất kể như thế nào tớ cũng sẽ đứng về phía cậu. Nhưng mà... Đường gia của cậu ngày nay không đoàn kết, Lục gia lại quyền thế che trời, tốt nhất đừng lấy đá chọi đá, có thể sử dụng tiền giải quyết thì đừng làm lớn chuyện."

Đường Tâm Lạc biết Vạn Vi Vi nghĩ cho cô, nhưng lời này cô vẫn cảm thấy kỳ lạ.

"Được rồi, cậu nói cũng đúng, tớ sẽ suy nghĩ cẩn thận. Tuần sau là sinh nhật của Lục lão phu nhân, tới lúc đó... Tớ sẽ đi xin Lục lão phu nhân vậy."

Lục lão phu nhân trong miệng của Đường Tâm Lạc không phải người bình thường, bà ấy là vợ chính thức của chủ nhân Lục gia, Lục Kình Hạo chỉ là họ hàng xa, thấy người dòng chính của Lục gia đương nhiên phải nịnh bợ.

Hơn nữa, coi như là người phụ nữ như Cung Tuyết Mị, cho dù nịnh bợ người dòng chính Lục gia thì cũng không có cửa vào.


Nếu không phải lúc mẹ Đường Tâm Lạc còn sống có duyên làm bạn với Lục lão phu nhân thì ngay cả Lục Kình Hạo cũng không có cơ hội được gặp Lục lão phu nhân nữa.

Cúp máy, Vạn Vi Vi để điện thoại lên đầu giường.

"Sao rồi, người phụ nữ kia nói thế nào?"

Một bàn tay vươn đến phần da thịt không mảnh vải của người trước mắt, dùng bàn tay ôm trọn lấy bầu ngực, ngang ngược ôm Vạn Vi Vi vào lòng.

"Cô ta nói phải đi sinh nhật Lục lão phu nhân, nhờ bà ấy giúp đỡ."

Vạn Vi Vi quyến rũ quay đầu hôn đối phương, người đàn ông đằng sau vừa thỏa mãn lại bắt đầu hưng phấn.

"Em đúng là tiểu yêu tinh..." Bàn tay của người đàn ông lật người của Vạn Vi Vi lại, nếu như Đường Tâm Lạc ở đây, khi thấy cảnh này nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên và chán ghét.

Bạn thân nhất của cô Vạn Vi Vi, lại cả người trần trụi, bị chồng của cô đè dưới người.

Cả phòng ngủ đều tràn ngập mùi hương ****, quần áo của hai người rơi từ cửa phòng tới mép giường, chỉ cần nhìn thấy thì cũng đủ hiểu hai người đã "Giao chiến" kịch liệt như thế nào.

"Đáng ghét, anh còn không biết xấu hổ... Nếu như hôm đó không phải làm chuyện ấy ở chỗ đó thì cũng không phiền phức như vậy. Lần này thấy chưa, chuyện này bị Đường Tâm Lạc phát hiện rồi, sau này cô ta mà biết em ở cùng anh... Cô ta sẽ làm gì!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận