Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Đến cuối cùng vẫn là Đường Tâm Lạc bị đưa về Lam Loan Nhã Uyển.

Trước khi cô rời đi, Lục Dục Thần đã gọi Mạch Trạch đưa cô xuống lầu.

Khi đến gần thang máy, phía sau lại truyền đến tiếng cười duyên dáng của Kiều Nhân Nhân khiến cho tim cô không hiểu sao lại đau đớn.

Nhớ đến vừa rồi, Mạch Trạch có nói qua, Lục Dục Thần không thích phụ nữ đến công ty tìm anh.

Nhưng hiển nhiên, phụ nữ này không bao gồm Kiều Nhân Nhân.

...

Trước khi lên xe, Mạch Trạch đưa cho cô một chi phiếu.

Trên đó viết hai ngàn vạn cùng chữ ký rồng bay phượng múa của Lục Dục Thần.

Thái độ của Mạch Trạch đối với cô vẫn cung kính như cũ, nhưng Đường Tâm Lạc biết, ánh mắt anh ta nhìn cô đã xa cách hơn rất nhiều.

"Cảm ơn." Cũng không giải thích dư thừa, cũng không nói sẽ dùng số tiền này vào chuyện gì, cô nhận chi phiếu sau đó lên xe.

Cô nhìn ra được Mạch Trạch rất muốn hỏi số tiền này cô sử dụng làm gì, nhưng Lục Dục Thần không hỏi đến anh ta tự nhiên không nhúng tay vào.

Ngồi lên xe, Đường Tâm Lạc nhìn ba chữ Lục Dục Thần đến phát ngốc.

Nhìn nhìn đột nhiên cô cười khẽ. 


A, cô thật sự ngu xuẩn...

Trên đường đến, thế mà cô còn có suy nghĩ kể cho Lục Dục Thần chuyện Lục Kình Hạo uy hiếp cô.

"Ngu ngốc..." Đường TÂm Lạc nhìn chi phiếu lắc đầu, cô chính là ngu ngốc, thiếu chút nữa lại động tình với người như Lục Dục Thần.

Sau khi về đến nhà, Đường Tâm Lạc ăn tối một mình, tản bộ một mình, xem TV một lát cuối cùng lên giường đi ngủ.

Đến khi cô đi ngủ, Lục Dục Thần vẫn chưa về.

Thời tiết cuối thu cũng không khác gì đầu mùa đông.

Khi Lục Dục Thần về phòng, phát hiện cô gái trên giường đã ngủ.

Thật ra buổi tối không chỉ có anh và Kiều Nhân Nhân ăn cơm, mà còn có bạn tốt Kiều Mạc Hàn chỉ là, buổi chiều bị lời nói của Đường Tâm Lạc làm bực mình cho nên khi cô rời đi cũng không giải thích gì.

Lục Dục Thần rất không thích khi tự nhận ra chính mình có khác thường, thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Đường TÂm Lạc, xoay người đi vào phòng tắm.

Một lát sau đã mang áo tắm dài đi ra, mang theo một thân khí nóng đi đến.

Lên giường, thuận tiện ôm Đường Tâm Lạc vào ngực, thấy tay chân cô lạnh băng thì sắc mặt anh trầm xuống.

Quá lạnh!

Lạnh như vậy cô còn có thể ngủ?


Mắt liền hiện lên tia không vui, anh ôm chặt lấy cô.

Cả người nhỏ co lại thành một cục, như cảm nhận được hơi ấm cả người không tự chủ lại hướng đến người anh mà cọ cọ.

Trong lúc ngủ, đầu tiên Đường Tâm Lạc mơ mình không cẩn thận bị rớt vào một hố băng, sau đó được người cứu lên.

Người đó ôm cô vào trong ngực, đã ấm áp còn thấy an toàn.

Cô không biết ai cứu mình chỉ theo bản năng ôm lấy anh, muốn cảm giác an toàn sưởi ấm.

Thật thoải mái...

Cô thích ôm người này.

Ngày hôm sau, khi Đường Tâm Lạc tỉnh lại, cả người đều bao phủ bởi một sự ấm áp dào dạt.

Từ lúc ở bệnh viện đã lâu cô không ngủ được thoải mái như vậy.

Mơ mơ màng màng kéo chăn, lại cảm nhận được cơ bụng cùng cơ ngực của người nào đó, cô híp mắt cọ cọ.

A... Ở trong nhà thật tốt, chẳng những chăn thoải mái, gối đầu cũng thoải mái, ngay cả được Lục Dục Thần ôm cũng tốt như vậy.

Ôm chặt eo thon của người đàn ông, ở trong ngực anh cọ cọ vài cái, Đường tâm Lạc đang chuẩn bị rời giường bỗng nhiên ngừng lại một lát.

Đợt một lát.

Vừa rồi cô cọ là cái gì?

Đường Tâm Lạc bỗng nhiên trợn mắt, kinh ngạc thở dốc.

"Lục Dục Thần! Anh...Anh về lúc nào vậy!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận