Thời điểm Tưởng Ban Hoa đến công ty, Trần Nam còn chưa có đi làm.
Cô chạy tới quầy tư liệu tìm tài liệu bị yêu cầu hủy bỏ của năm rồi, chuẩn bị giao cho Trần Nam nhập dữ liệu xử lý.
Nhưng đến khi cô chuẩn bị tốt tất cả, Trần Nam lại chưa đến, thậm chí cái tin nhắn xin nghỉ cũng chưa gửi cho cô.
Tưởng Ban Hoa giận sôi máu, gọi điện thoại cho cô ta, thật lâu mới nghe đối phương bắt máy.
"A lô, chị Hoa.
" Thanh âm của Trần Nam lộ ra vẻ lười biếng, lúc này cô ta đang nằm trên tấm ga giường lớn màu trắng, phía sau là biển rộng mênh mông vô bờ.
Tưởng Ban Hoa cổ kẹp điện thoại, tay trên bàn phím đánh máy, bình tĩnh hỏi: "Cô ở nơi nào?"Trần Nam trở mình, nở nụ cười, nói: "Chị Hoa, người ta hiện tại ở nước ngoài nghỉ phép mà, công việc thì chị cứ làm trước đi ha.
"Tưởng Ban Hoa lúc này có loại ý nghĩ muốn bóp chết cô ta, nhưng cô nhịn xuống, như cũ bất động thanh sắc hỏi: "Cô có xin nghỉ sao?""Đã nói qua với Lão Ngô rồi.
"Lão Ngô là giám đốc nội bộ của các cô.
"À.
" Tưởng Ban Hoa sau khi nói xong liền tắt điện thoại.
Quý Vi thấy vẻ mặt khó chịu của cô, hỏi: "Làm sao vậy? Trần Nam bỏ bê công việc à?"Lúc Quý Vi nói lời này, cố ý lớn giọng lên, đồng nghiệp bên cạnh nhìn cô ấy một cái.
Tưởng Ban Hoa thở dài, lắc đầu, nói: "Không có việc gì.
Tớ không giống cô ta, cũng không so đo.
""Mới ngày đầu tiên mà không tới làm, mặt mũi cũng thật đủ lớn.
"Quý Vi trừng mắt, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Tưởng Ban Hoa uống cà phê, thở dài, cô chỉ muốn biết vì cái gì mà Trần Nam có thể tùy ý được điều lại đây, còn có thể tùy ý xin nghỉ.
Thời điểm cơm trưa, Tưởng Ban Hoa hỏi ra nghi vấn của mình, Lý Tiếu Thảo không có trả lời, nhưng Hách Nhân lại nói: "Cái loại con gái này, hẳn là có bản lĩnh, cô không cần suy nghĩ nhiều, làm tốt việc của mình là được.
""Anh đã biết chút gì à?" Tưởng Ban Hoa tò mò mà nhìn anh ta.
Hách Nhân thở dài, sau đó nói: "Xưa nay trong công ty các cô có hai phiên bản, một cái là bị Trần Nam câu dẫn rồi cự tuyệt cô ta.
""Còn cái kia đâu?""Phiên bản còn lại là thiếu chút nữa bị Trần Nam bá vương ngạnh thượng cung*.
"Bá vương ngạnh thượng cung: Thành ngữ này hoa mỹ thay thế cho từ "cưỡng gian".
Tưởng Ban Hoa thiếu chút nữa phun ra một ngụm canh.
Cùng bọn họ đi làm thông báo tuyển dụng còn có Lão Chu, thật khó mà tưởng tượng anh ta sẽ đem điều này nói ra.
"Vậy anh tin vào cái phiên bản nào?" Tưởng Ban Hoa hỏi.
Hách Nhân nở nụ cười, nhướng mày, nói: "Tôi nghĩ tôi với cô cùng chọn cái phiên bản đó đấy.
"Tưởng Ban Hoa học bộ dáng của anh ta cũng nhướng mày, sau đó nói: "Chúng ta không thân.
""Hứ~" Hách Nhân cầm chiếc đũa khảy cơm, liếc vài cái xem thường sau đó mới tiếp tục ăn.
Lý Tiếu Thảo gắp cho Tưởng Ban Hoa khối xương sườn, sau đó nói: "Ăn nhiều một chút.
"Hách Nhân ngồi ở một bên, xem thường nhìn ra bầu trời ngoài kia, anh ta hẳn là có biết bao mong muốn bị ngược, mới đến cùng hai người bọn họ ăn cơm.
Anh ta còn chưa có thoát khỏi tình cảnh thất tình đâu, Lý Tiếu Thảo ngay trước mặt gắp đồ ăn cho Tưởng Ban Hoa, thật là quá đả thương trái tim của anh ta mà.
"Đôi mắt của anh khó chịu à?" Tưởng Ban Hoa hỏi.
Hách Nhân chớp chớp mắt, cười nói: "Không khó chịu, chẳng lẽ không thể nhìn hai người ân ái với nhau được sao?"Tưởng Ban Hoa thè lưỡi, cô đành lựa chọn không nói.
Lý Tiếu Thảo lúc này lại nghĩ chuyện khác, anh cảm thấy hẳn là mau chóng làm cho Trần Nam thôi việc, bằng không Tiểu Tưởng của mình mỗi ngày đều để ý đến cô ta, cứ không chú ý đến mình, cái này làm cho anh thực bi thương.
"Này nhé, buổi tối tổ chức tụ tập đi.
" Hách Nhân chớp đôi mắt nhìn về Lý Tiếu Thảo, lại bị anh vô tình cự tuyệt.
"Không rảnh.
""Vì cái gì?""Tôi muốn cùng Tiểu Tưởng bên nhau.
"Hách Nhân thở dài, quyết định ôm đầu khóc rống trong chốc lát.
Hách Nhân mãi không bao giờ là Hách Nhân.
Editor: Phương ChânCập nhật 20/1/22 tại Việt Nam Overnight.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...