Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài


Trần Nam thật sự trở về.

Tưởng Ban Hoa thu thập xong hành lý, nhìn thoáng qua giường Trần Nam, đáy lòng thế nhưng bừng tỉnh.

Cô nhớ tới lời Lý Tiếu Thảo nói, cảm thấy anh nói quá mức nhẹ nhàng.

Cái kiểu tiểu lâu la(*) như bọn họ, sao có thể tùy tiện đem một người đuổi đi.

(*)Người dưới thấp bé.

Có phải hay không anh giấu cô chuyện gì đó, hoặc là trên thực tế thân phận của anh cũng không phải đơn giản như vậy.

"Cộc cộc cộc.

" Tiếng đập cửa truyền đến, đem suy nghĩ Tưởng Ban Hoa kéo về.

Cô đứng lên, đi tới cửa, mở ra.

"Thu dong xong rồi?" Giọng nói trầm thấp của Lý Tiếu Thảo vang lên trên đỉnh đầu của cô, nhàn nhạt.

Tưởng Ban Hoa gật đầu, sau đó quay vào lấy hành lý ở phía sau, Lý Tiếu Thảo theo cô đi vào.

Hai người trong lúc nhất thời đều không có nói chuyện.

Lý Tiếu Thảo bước đến sau lưng của Tưởng Ban Hoa, đem cô ôm vào trong ngực.

Hô hấp của anh tràn ngập bên cần cổ cô.


"Có phải em không vui?" Thanh âm của anh xuyên qua không khí truyền tới bên tai, mang theo một cổ tê dại, làm cho cô không khỏi run lên.

Tưởng Ban Hoa hít hít cái mũi, lắc đầu, nói: "Em không có không vui, cô ta đi rồi em còn rất vui nữa.

""Anh nói không phải cái này.

" Lý Tiếu Thảo đem cằm kề vô cổ cô, như có như không mà tiếp xúc với làn da, ngứa, làm cô giật mình.

"Em thật sự rất vui vẻ.

" Tưởng Ban Hoa tránh qua một bên, lại bị anh kéo lại.

Lý Tiếu Thảo nhìn vào đôi mắt của cô, sau đó buông cô ra, nói: "Anh chỉ là báo đúng sự thật, em phải tin tưởng anh.

""Em lại chưa nói cái gì.

" Tưởng Ban Hoa cầm lấy túi xách, sau đó xoay người lại ôm lấy anh: "Đi thôi, không thì không đuổi kịp chuyến bay.

""Ừ.

"Lý Tiếu Thảo kéo rương hành lý của cô, sau đó giữ tay cô lại.

Kỳ thật ở công ty này, anh có cổ phần, sở dĩ không nói cho cô, là bởi vì anh cảm thấy tình cảm bọn họ vẫn chưa ổn định, khả năng nói ra sẽ có ảnh hưởng.

Anh chỉ hy vọng cô không cần bởi vì chuyện này mà không vui.

Lão Chu thấy hai người bọn họ nắm tay đi ra, vẻ mặt hiểu rõ gật đầu, sau đó vỗ vỗ bả vai của Lý Tiếu Thảo, đi phía trước hai người bọn họ.


Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng Lão Chu, cảm thấy hai người tay nắm tay có vẻ quá táo bạo trắng trợn, vì thế muốn rút tay mình về, kết quả lại bị túm càng chặt.

Tưởng Ban Hoa nhìn anh một cái, sau đó mỉm cười, cô cảm thấy anh thế mà có chút trẻ con ấu trĩ!.

Tới sân bay, rồi ngồi trên máy bay, lúc này đây Tưởng Ban Hoa không cần nhọc lòng Trần Nam, cho nên cô cảm thấy toàn bộ quá trình đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tuy rằng suốt quãng đường, cô vẫn là khẩn trương, nhưng tổng thể cũng không tệ lắm.

Chờ bọn họ bình an hạ cánh, đã quá nửa đêm.

Tưởng Ban Hoa kéo thân thể mỏi mệt nằm trên giường lạnh lẽo, ở một mình, an tĩnh đáng sợ.

Cô nhìn di động, bên trong lẳng lặng hiển thị tin nhắn chúc ngủ ngon của Lý Tiếu Thảo, sau đó cô liền hồi âm cho anh một cái biểu cảm ngủ ngon.

Không biết vì cái gì, rõ ràng đã đêm hôm khuya khoắt, hơn nữa thân thể đã thực mệt mỏi, nhưng cô lại ngủ không được.

Trong đầu như hỗn loạn đủ loại hình ảnh.

Tưởng Ban Hoa mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, lẩm bẩm: "Mình cứ như bị mất ngủ.

"Có thể là bởi vì gần đây thần kinh bị kích thích quá mức, cho nên không có cách nào đi vào giấc ngủ.

Cô dạo quanh một vòng bạn bè, sau đó nhìn thấy Trần Nam cập nhật trạng thái mấy giờ trước, đăng một ảnh cô ta tự mình chụp.

"Xem ra cô ấy một chút cũng không có không vui.

"Tưởng Ban Hoa thở dài, buông di động xuống, cô cảm thấy mình không ngủ thì trời sẽ sáng mất.

Chính là lúc cô nhắm mắt lại, vẫn ngủ không được.

"Trời xanh ơi, xin cho con ngủ đi.

"Cô ai oán mà nói, sau đó chui vào ổ chăn.

Editor: Phương ChânCập nhật 12/1/22 tại Việt Nam Overnight.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận