Thời Gian Của Cô Ấy Chậm Rãi Kéo Dài


Hành trình công tác của bọn họ sau đó là ở thành phố khác, chị Lệ có việc đột xuất, cử một cô ở phòng ban khác đến.

Tưởng Ban Hoa nhận được tin tức của nữ đồng nghiệp kia, sau đó xem kỹ lại thời gian và địa điểm, liên hệ khách sạn cùng vé máy bay, đem thông tin có được một lần nữa đối chiếu lại.

Quý Vi bên kia thuận tiện hơn rất nhiều, không có cái gì thay đổi, chuẩn bị trước khi đi một ngày là được.

Lý Tiếu Thảo đem xe chạy đến dưới lầu của Tưởng Ban Hoa, sau đó ở bên xe chờ cô.

Anh không có nói cho Tưởng Ban Hoa biết anh muốn tới, cho nên đương nhiên thời điểm Tưởng Ban Hoa nhìn thấy anh liền kinh ngạc.

"Anh không ra sân bay sao?" Tưởng Ban Hoa mang theo rương nhỏ đi về phía anh, Lý Tiếu Thảo bước lên đón, tiếp nhận hành lý của cô.

Anh nhàn nhạt nói: "Tới đi cùng cô.


"Tưởng Ban Hoa đi theo phía sau anh, nhìn bóng dáng anh, kẻ trì độn như cô, cũng có thể nhìn ra ý tứ của Lý Tiếu Thảo đối với mình, hơn nữa là lại là loại thực nghiêm túc.

Cô nghĩ hẳn là không phải mình tự luyến hoặc nhận thức không rõ, mà là rõ ràng hiện tại, anh dường như thích cô.

Cô bị chính phát hiện của mình dọa tới rồi, vì thế yên lặng mà đi theo phía sau anh, một câu cũng không nói.

Lý Tiếu Thảo thấy cô không nói lời nào, dừng bước chân, xoay người lại nhìn về phía cô.

Tưởng Ban Hoa vốn cúi đầu, nhìn thấy bước chân của anh dừng lại, vì thế ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi: "Làm sao vậy?""Không có việc gì.

" Lý Tiếu Thảo nói, sau đó đi tới bên người cô, muốn đi song song cùng với cô.

Tưởng Ban Hoa đột nhiên có chút ngượng ngùng, cô tự chơi ngón tay của mình, không biết nên nói cái gì.

Đến khi ngồi trên taxi, cô mới thay đổi bộ dáng.

Hiện tại đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ, nếu là Lý Tiếu Thảo thổ lộ, cô muốn hay không mà tiếp nhận, rồi cô lại cảm thấy mình nghĩ như vậy giống như tự mình đa tình.

Hai loại tình cảm hỗn loạn ở bên nhau, cô cảm thấy đầu mình muốn nứt toạc ra.

Lý Tiếu Thảo nhìn di động, xử lý vài bưu kiện hằng ngày, sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Anh tất nhiên là không biết cô gái ngồi ở bên cạnh bởi vì mình mà cho tới giờ đang bày ra các loại hành vi cùng một làn sóng mắt bị xáo trộn đến mức hỗn loạn như ma.

Tưởng Ban Hoa khoanh tay trước ngực, nhìn Lý Tiếu Thảo bên cạnh, dù sao anh đang ngủ, cũng sẽ không biết cô đang nhìn anh.

Lần đầu tiên cô như thế mà nghiêm túc nhìn gương mặt anh, rất muốn từ trên mặt anh nhìn ra chút gì sơ hở, chính là nhìn tới nhìn lui, trong nội tâm của cô chỉ có thể sinh ra ý nghĩ 'anh cũng thật đẹp nha', còn lại đều bị ném lên chín tầng mây.


"Tôi rất đẹp sao?" Lý Tiếu Thảo đột nhiên mở mắt, quay đầu tới dù thế nào vẫn ung dung nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô.

Tưởng Ban Hoa thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, trốn tránh đề tài nói: "Hôm nay thời tiết thật tốt.

""Ừ, trời đang mưa.

" Lý Tiếu Thảo nhìn bọt nước lăn xuống trên cửa sổ xe, ý cười dạt dào nơi khóe môi.

Tưởng Ban Hoa cảm thấy thật xấu hổ, vì mặt mũi của mình, cô căng da đầu nói: "Trời mưa thật tốt, đẹp mông lung.

""Ừ.

" Lý Tiếu Thảo cũng không phản bác, chỉ là trong ánh mắt anh nhìn về phía Tưởng Ban Hoa tất cả đều là ôn nhu, nhưng cô lại bởi vì quay đầu đi mà không thấy được!.

Tưởng Ban Hoa cùng Lý Tiếu Thảo tới sân bay sớm, bọn họ ngồi chờ ở đại sảnh mà chán muốn chết.

Lão Chu một lát sau mới đến, còn cô đồng nghiệp kia lại chậm chạp chưa xuất hiện.


Tưởng Ban Hoa gọi điện thoại mà cô ấy cũng không có tiếp.

Cho đến khi bọn họ bước lên máy bay, cô ấy mới chậm rì rì xuất hiện.

Tưởng Ban Hoa nhíu mày, có điểm không vui, nhưng cũng không nói gì thêm, cô chỉ là có chút lo lắng cô ấy ở trên đường xảy ra chuyện gì.

"Ôi, chị Hoa, cô gọi điện cho tôi nhiều như vậy à? Thật ngại quá! Di động của tôi để chế độ im lặng.

"Cô ấy ngồi xuống liền lấy di động ra, giọng điệu lại hoàn toàn không có ý tứ xin lỗi.

Tưởng Ban Hoa vẫy tay, nói thẳng không có việc gì, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Lý Tiếu Thảo.

Editor: Phương ChânCập nhật 8/1/2022.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận