Thời Gian Của Chúng Ta

“Ai vậy?”

Tạ Lăng vừa mới nhấn chuông cửa liền nghe thấy thanh âm khàn khàn nam tính của người nào đó, anh hơi bất ngờ nhưng vẫn trả lời “Tôi là Tạ Lăng, tới tìm anh Tạ Giang!”

Gã đàn ông thân cao hơn 1m80 xuất hiện sau cánh cửa, gương mặt tuy rằng phi thường đẹp đẽ nhưng mà tiếc rằng anh chưa gặp lần nào “Xin chào! Tôi là Kris, bạn của Tạ Giang, hiện tại ở nhờ chỗ cậu ấy! Nhưng mà cậu đến thật không đúng lúc, cậu ta vừa ra ngoài rồi!”

Thật xúi quẩy, vốn là anh định tới tìm Từ Hi, anh nhận được tin y bị chấn thương thần kinh từ rất lâu rồi, nhưng hôm nay mới rảnh tới “vấn an” y mấy câu. Định nhân cơ hội này tới đả kích tinh thần Từ Hi, biến y thành tên ngốc luôn một thể, như vậy sẽ đỡ mất công. Giờ mới nhận ra, mình suy nghĩ quá đơn giản rồi.

“Này! Nghĩ gì vậy? Cậu muốn về hay chờ?”

“A!” Người có suy nghĩ bất hảo sẽ rất dễ giật mình. Bị gọi một tiếng Tạ Lăng lắc lắc đầu phất tay “Tôi vè trước, làm phiền rồi!”

Chờ người rời đi rồi Khúc Lam mới hừ một tiếng, chỉ có Tạ Lăng không biết gã là ai thôi, còn gã biết rất rõ về Tạ Lăng cái tên gian manh đó.

“Là ai vậy?” Tạ Giang từ lầu bước xuống, mái tóc hơi rối và bộ đồ ngủ vẫn chưa thay ra minh chứng cho việc hắn vừa mới ngủ dậy không lâu.

“Ai cơ?” Vẫn là bộ dáng giả vờ đó.


Nối theo sau hắn là Từ Hi cũng đang ngái ngủ “Ban nãy hình như có chuông cửa!”

“A! Là Tạ Lăng tới tìm Tạ Giang, tôi nói với cậu ta là cậu ra ngoài rồi!”

“Sao không gọi tôi xuống? Cậu từ khi nào tự tiện như vậy!” Hắn khẽ chau mày.

Khúc Lam cảm giác hắn đang nổi đoá với mình chỉ vì tên Tạ Lăng kia, nghi ngờ có phải hay không Tạ Giang phía sau ‘chị dâu’ giở trò bất chính “Tôi nào biết cậu muốn gặp cậu ta!”

Đúng lúc này Từ Hi lên tiếng tò mò “Tạ Lăng là ai vậy? Cùng họ… lẽ nào là anh em của anh?” Y quay sang nhìn hắn đang đứng yên bất động ở đó.

“Ừm!” Một tiếng, biểu thị hắn không muốn trả lời thêm bất cứ thứ gì. Đồng thời đưa mắt tới đe doạ cái gã đang đứng xem kịch vui kia.

Khúc Lam thích nhìn thấy Tạ Giang lúng túng vì có mấy khi hắn như vậy đâu, cố ý tiếp tục nói “Đúng đó! Nhưng cậu ta tuyệt không phải ngừoi tốt nên mới làm cậu bị như hôm nay! Không tin hỏi Tiểu Giang xem!”

Từ Hi không nói, chỉ chăm chú quan sát như là chờ câu trả lời của hắn, Tạ Giang khổ sở cười “Thật ra thì không tới nỗi vậy, cậu ta…”

“Còn bênh vực sao? Lẽ nào cậu còn để Tạ Lăng trong lòng?”

Nói thẳng như vậy, tên Khúc Lam này quả nhiên không sợ chết mà, hắn gần như muốn bùng nổ rồi “Không phải mà! Tiểu Hi, em phải tin anh, chúng ta đi ăn sáng thôi!”

Đánh trống lãng “Nói nhảm, cậu còn chưa trả lời ‘chị dâu’ tôi! ”

Quá nhiều lời khiến hắn phát hoả rồi “Mau dọn đồ của cậu rồi biến về chỗ cậu đi!”

Khúc Lam không quan tâm, lẽo đẽo theo sau Từ Hi “Chị dâu! Cậu phải đòi lại công đạo cho tôi!”

Y cả ngày nghe tên kia nói nhảm chỉ còn biết cao hứng cười haha. Tuy nhiên trong đầu không khỏi nghĩ về chuyện của Tạ Lăng.

Tối hôm đó Khúc Lam ra ngoài chơi tới tận khuya, hiếm khi Tạ Giang và Từ Hi có được khoảng thời gian an tĩnh tới vậy. Cả hai cũng chỉ lên giường ngủ sớm một chút.


Y nằm bên cạnh hắn băn khoăn thật lâu mới nhỏ giọng hỏi “Anh đã ngủ chưa?”

Tới lúc y nghĩ rằng hắn đã ngủ rồi thì bên cạnh truyền tới giọng nói trầm thấp ôn nhu “Hửm? Anh đây!”

“Nếu em quá tò mò, anh có chán ghét em không?”

Hắn mỉm cười, dang tay ôm lấy y vào lòng “Không đâu! Có chuyện gì sao?”

“Chuyện lúc sáng anh Khúc Lam nói …”

Hắn hơi thất thố, đem y ôm chặt thêm chút nữa “Đừng suy nghĩ nhiều quá, không có gì đâu!”

“Nhưng em rất tò mò, chỉ là khi nghĩ tới đầu cứ âm ỉ đau!”

Hắn im lặng tìm cách lảng tránh, cùng lúc đó, Từ Hi nhút nhát rúc vào lòng hắn như chú chó nhỏ đang tìm hơi ấm từ chủ nhân “Em không thể nhớ ra, anh kể cho em nghe được không?”

Hắn thở dài xoa xoa lưng y “Nhất định phải biết sao?”

“Ừm… ”


“Là lỗi của anh, không phải vì bất cứ ai cả…” vì anh không thể bảo vệ em an toàn.

Hắn im lặng, Từ Hi cũng im lặng, một lúc sau nghe được tiếng thở của y đều đặn bên tai, y đã ngủ rồi sao?

Hắn đang rất lo lắng, nhỡ ngày mai y sẽ nhớ lại? Hay sớm hơn nữa thì sẽ thế nào?

Tạ Giang cảm nhận được hơi ấm trong lòng mình, thật nhanh hắn cũng yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Tới nửa đêm, người đang nằm ngủ trong lòng hắn đột nhiên phát sốt, nhiệt độ cơ thể y tăng cao khiến hắn lo sợ.

“Tiểu Hi! Hi nhi! Em làm sao vậy? Sao lại sốt cao như vậy?”

“Đừng qua đây! Đừng… đừng qua đây!”

Hắn nắm lấy tay y đang vùng vẫy, trong khoảnh khắc Từ Hi mở mắt nhìn hắn, là ánh mắt hoảng loạn trước kia, cõi lòng hắn phút chốc đau nhói, Tạ Giang biết điều mình lo sợ đã thành sự thật.

“Anh… buông tôi ra!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui