Buổi tiệc sinh nhật đơn giản kia cuối cùng cũng kết thúc mặc cho Từ Hựu Thân cảm thấy có chút kỳ quái.
Tùy tiện đi tới đường lớn bắt một chuyến xe bus, chợt nhớ ra, vào loại thời điểm này xe bus nào còn chạy nữa?
Được thôi, nếu vậy thì đi bộ một đoạn, hình như ga tàu điện ngầm tới 10h mới đóng cửa, hiện tại chạy nhanh một chút có lẽ vẫn còn kịp, dù sao thì mấy chục đồng so với mấy trăm đồng đi taxi còn tốt hơn nhiều.
Đi được một đoạn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, tại sao cứ cảm giác như có người đi phía sau lưng mình, khi quay đầu lại thì cái gì cũng chẳng thấy.
Cuối cùng, Từ Hi quyết định rẽ vào một con hẻm nhỏ ở gần đó, nấp vào trong tối chờ đợi thứ kỳ quái kia xuất hiện.
“Chết tiệt!” Nam nhân chửi đổng một tiếng, đứng tại nơi đó nhìn quanh tìm kiếm con người mà mình đã đi theo từ nãy tới giờ.
Mắt thấy được người kia là ai, y lập tức giật mình, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, lúc này xui xẻo thay điện thoại ở trong túi lại vang lên hai hồi chuông ngắn báo hiệu tin nhắn.
Trên con đường vắng cực kỳ im lặng, âm thanh kia như dẫn lối nam nhân tìm tới chỗ y.
Từ Hi ái ngại thoái lui vài bước.
“Tiểu Hi!”
Thật không ngờ câu đầu tiên Tạ Giang nói khi gặp lại y trong suốt quãng thời gian hai người không gặp nhau ấy chỉ là hai tiếng này.
Từ Hi run rẩy hai tay nắm chặt nhau “Anh… Anh tại sao đi theo tôi?”
Hắn im lặng không trả lời, ngược lại thâm tình nhìn y. Y hỏi hắn vì sao phải làm như vậy, hắn cũng đang tự hỏi chính bản thân câu này, còn có… tại sao nhìn thấy y lập tức muốn ôm y vào lòng như trước đây.
“Tạ Lăng đâu?” Giống như bị đụng trúng vết thương chưa lành, hắn giật bắn mình một cái, chậm rãi lên tiếng “Em ấy về nhà rồi!”
Từ Hi hừ nhẹ một tiếng nhưng có lẽ chỉ cần âm lượng thế này thôi hắn cũng có thể nghe rõ mồn một “Vậy thì anh mau về bồi anh ta, đừng tốn công đi theo tôi nữa!”
Không có tức giận hay ngượng ngùng, Tạ Giang trực tiếp tiến tới gần mặc kệ cho y đứng nhìn mà toàn thân cứng đơ “Người ban nãy là ai?”
“Người nào cơ?”
“Cái người cùng em thân thân mật mật nói chuyện điện thoại lúc nãy!” Nói tới đây hắn khẽ chau mày khó chịu gằn giọng.
Từ Hi biết rằng hắn đang hiểu lầm chuyện y có người yêu, nhưng mà… “Chuyện đó thì có liên quan gì đến anh?”
Hắn tức giận “Em….”
Không biết lấy đâu ra dũng khí, Từ Hi một mực dùng lời lẽ chống lại hắn, không chừa ra bất cứ kẽ hở nào để hắn lên tiếng “Anh dựa bào đâu quản chuyện của tôi? Bạn trai cũ? Bạn lâu năm không gặp? Xin lỗi nhưng chuyện của tôi bất cứ ai cũng không có quyền can thiệp, anh có hiểu không?”
Hắn quyết định không nói thêm lời nào nữa mà dùng hành động, bất ngờ đem y ôm vào lòng, mạnh bạo cưỡng hôn.
Không ngờ tới bị người kia đẩy ra, không kịp nhận thức rõ ràng đã ăn một bạt tay, hắn có thể kết luận rằng, cái tát này là dùng hết 10 phần công lực của y mà đánh xuống.
“Anh hiện tại cũng đã có người yêu rồi, thỉnh tự trọng!”
Tạ Giang nhếch môi đầy quỷ mị đưa tay lên xoa xoa bên mặt vừa bị đánh đến sưng đỏ “Ha ha! Tốt lắm, em còn biết phản kháng nữa sao!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức đem y áp sát vào tường, một kẻ hở cho gió đi qua cũng không có.
“Anh mau buô…”
“Hô… ”
Giãy giụa lúc lâu, sức lực cũng đã dùng gần hết, Từ Hi buông tay để mặc hắn động thủ, đôi mắt dại ra chẳng thèm nhìn hắn, hoặc có lướt sang cũng chỉ là ánh nhìn khinh khi.
Điều này làm cho Tạ Giang mất hứng không thôi, hắn dời môi, thô bạo nắm lấy tóc y giật mạnh đến nỗi Từ Hi phải chau mày, viền mắt cũng ửng đỏ thoạt nhìn trông rất đáng thương.
“Em từ chối tôi, là vì tên đó rất tốt phải không? Còn tốt hơn tôi? Có tiền, có quyền hơn tôi sao? Hay là kỹ thuật trên giường của hắn…”
“Anh im đi! Đừng nói nữa, tôi không muốn ng… ưm…”
Hắn đương nhiên không chờ y nói dứt lời, Tạ Giang lại lao tới như một con thiêu thân đang lao vào trong đống lửa, biết rõ tâm của người kia không thuộc về mình, chỉ là hắn không cam tâm.
Hôn sâu hết mấy phút, hắn rời môi khỏi môi y, lợi dụng thời cơ đó, Từ Hi thất thần lên tiếng “Anh là đồ tồi, anh có biết điều đó không?”
Hắn nghe được một câu này, tất cả dục vọng tích tụ từ nãy đến giờ đều bay biến đi mất không còn thấy tăm hơi.
Biết được mình đang làm đúng, Từ Hi tiếp tục gục đầu cười đến hai vai run rẩy “Anh tồi tệ đến nỗi …”
“…”
“Tồi đến nỗi khiến tất cả người xui xẻo yêu thích anh đều phải trả cái giá thực đắt!”
“…”
“Tại sao không về nhà cùng Tạ Lăng!”
Tạ Giang nhất thời bị đóng băng, cái gì cũng không thể nói, không thể làm.
Y khổ sở lê thân thể vô lực tới trước mặt hắn mà hung hăng đánh đấm “Tôi muốn giết anh!”
“Vậy em giết tôi đi!” Hắn đem đôi tay nhỏ của y nắm chặt trong lòng bàn tay vừa to vừa hữu lực này, đặt tay y lên tim mình.
Khổ sở ho khan vài tiếng, để mặc hắn đứng đó ngốc lăng nhìn theo, y vẫn khuất dạng sau ngã rẽ gần đó.
Chuyến tàu điện ngầm cuối cùng trong ngày cũng đã xuất hành rồi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...