Từ Hi ngồi tựa trong lòng Tạ Giang lười biếng gặm táo, thỉnh thoảng cười ngốc một cái “Lúc nãy may mà anh đứng về phía em!”
Hắn cũng cười, cúi xuống hôn lên tóc y, hai tay cho vào túi áo ngủ của y, nói “Không đứng về phía em thì đứng về phía ai đây?”
“Không phải lần trước anh cùng với cậu ta…sao?!”
Tạ Giang lập tức chau mày “Ừm, khẩu vị có chút không thích hợp, không đúng gu!”
Y chỉ mỉm cười cái gì cũng không nói, vì cơ bản bên nhau hơn 1 tháng cậu đủ trí tuệ để biết rõ hắn không thích nhiều lời, càng không muốn người khác quản mình. Y lấy tư cách gì nghi ngờ hắn, chịu trả lời một câu đại khái như vậy xem như nể mặt y lắm rồi.
Đột nhiên Từ Hi quay mặt lại nhìn người đang ôm mình, chồm người dậy như mèo con dụi dụi má vào tóc hắn “Tóc anh vẫn chưa khô, làm sao ngủ?”
Tạ Giang cười tà mị đứng dậy thuận tiện bồng y ném xuống giường “Vậy chơi vài trò đi!”
Vừa dứt lời người kia liền như hổ đói vồ lấy y, quả táo đang cắn dở còn chưa buông ra, môi đã bị cắn lấy, nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc, hắn đưa tay nâng cao cằm y lên, đầu lưỡi linh hoạt chạm tới điểm hồng phấn trước ngực, bên còn lại thì dùng tay xoa nắn, chớp mắt hai điểm nhỏ đã nhô lên.
Tạ Giang hài lòng hừ một tiếng đem áo ngủ chân chính cởi ra, y phục bị giải khai toàn thân y hiện rõ trước mặt hắn, cũng không phải lần đầu, cơ thể của y còn chỗ nào hắn chưa nhìn qua nhưng chẳng hiểu vì sao lúc này tim lại đập nhanh, gò má nóng ran ửng hồng, cảm giác ngại ngùng từ lâu không xuất hiện lại tìm về.
Từ Hi nhắm mắt thở dốc, lại bị hắn cố ý làm cho bất ngờ mà trợn mắt nhìn, không ngờ tới Tạ Giang như vậy lại có sở thích quái lạ, hắn cắn một cái mạnh ở đùi trong làm in hẳn dấu răng trên đó, còn trên cổ cũng bị hắn cố tình lưu lại mấy vết hôn đỏ nổi bật trên nền da trắng hồng.
Cánh tay thao tác thật nhanh, con người này không rõ là quá rành rõi mấy việc này hay do y đặc biệt mẫn cảm với hắn mà chưa động hơn hai phút đã làm Từ Hi chịu không nổi ủy khuất ra trong tay mình.
Hắn lập tức lấy cớ đó phạt y, tiến vào mà không có bước khởi đầu thực sự là một loại cực hình thống khổ đến tê dại.
Hông đau như rách toạc ra, vừa muốn khóc lại bị cho cảm giác khoái lạc che lấp tuyến nước mắt, y liên tục thở dốc, dòng nước ấm áp thuận theo khóe mắt chảy ướt cả một mảng gối.
Hai người đã quen khi làm tình mà không ai lên tiếng vì Tạ Giang ghét nhất là tiếng ồn.
Nhớ lại lần đầu, y đau đến nhăn cả mặt nhưng vừa mới nhịn không nổi khẽ hé mô, vì thanh âm nhỏ đó đã bị hắn dùng hai tay ghì chặt cổ ép xuống giường đến thở không được mặt đỏ bừng.
Hôm nay hắn có điểm gì đó rất lạ, ánh mắt đầy nhu tình này, thỉnh thoảng còn mím môi, y tiếc nuối vì chỉ có thể quan sát được bấy nhiêu biểu tình từ hắn mà đã không còn khí lực mệt mỏi chìm vào khoảng đen vô thức.Lúc mở mắt ra Tạ Giang đương nhiên đã không còn lưu lại. Hắn tùy tiện như vậy, không muốn nhiều lời, càng ghét phiền toái, may mà y cũng tương tự, bằng không vả hai chẳng phải chán ghét nhau đến nỗi không muốn gặp mặt rồi hay sao.
Mở cửa, Từ Hi lười biếng không quan tâm hình tượng chỉ khoác chiếc áo sơ mi trắng của hắn lúc nãy vơ được trên giường.
Ở trên du thuyền này của hắn rồi sợ quách gì nhà báo nữa, mặc kệ tất cả, y đứng ngoài đuôi tàu hóng gió một chút, nắng sớm tốt mà nhỉ. Suy nghĩ một chút… 11h trưa có tính là sớm không nhỉ.
Cười ngốc nghếch, y hít một ngụm gió biển quay người định vào trong thì nhìn thấy một nhân vật khá quen mắt “Xin chào!”
“Chào anh!” Từ Hi tiến tới gần người kia phóng ánh mắt mị hoặc của mình soi xét toàn bộ một lượt mới nói tiếp “Anh là…”
“Tôi là Tạ Lăng, em họ của Tạ Giang! Rất vui được làm quen, còn cậu?” người kia nom có vẻ rất lịch thiệp, nói xong còn đưa tay ra định bắt một cái.
“Tôi họ Từ tên Hi, chẳng là gì cả, nghề nghiệp diễn viên, thỉnh thoảng có hát vài ca khúc! Rất vui được biết anh! ” Từ Hi mỉm cười cầm lấy cánh tay người kia đáp lễ
Nói chuyện một lát mới phát hiện hai người có vẻ khá hợp nhau, nói đến quên cả ăn trưa rồi cùng nhau đi tới nhà hàng lớn trên thuyền ăn chiều.
Trên đường đi không ít người soi mói trang phục của y nhưng mà chẳng sao cả, nếu quan tâm tới họ đã không mặc loại trang phục này. Mà như vậy thì đã sao? Có thể làm gì được y?
Đến nhà hàng ngồi được một lát, vệ sĩ của Tạ Giang tiến tới chỗ họ, nhận ra Tạ Lăng, gã hành lễ xong mới nói nhỏ với y
“Ông chủ mời ngài về phòng!”
Từ Hi ồ một tiếng từ biệt, lúc đi còn trao đổi số điện thoại mới luyến tiếc rời khỏi.
“Mong ngài nhanh chân cho, Từ tiên sinh!” tên kia sốt ruột chốc chốc lại lên tiếng.
Y liếc mắt, hừ nhẹ một tiếng chứ không trả lời.
Về tới phòng, vệ sĩ đứng bên ngoài chỉ có y được vào trong, người ngoài kia sau đó cũng tốt bụng cài chốt cửa lại.
Tạ Giang đang ngồi trên sofa chân cắt chữ ngũ đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn thấy y hắn chỉ ôn nhu mỉm cười đưa tay gỡ xuống gọng kính, gấp cuốn sách lại đặt lên bàn.
“Hôm nay đi chơi vui không?”
Từ Hi cảm giác không an toàn chột dạ gật đầu “Ừm” một tiếng, tầm mắt không dám lơ là chăm chăm nhìn hắn.
Tạ Giang đã đứng trước mặt y, hương nước hoa quen thuộc thoang thoảng bên mũi tim càng đập loạn.
Bất ngờ hắn nâng cằm y lên vừa hôn vừa ngấu nghiến đôi môi đang khép hờ đó.
Chờ đợi Từ Hi gấp gáp thở dốc hắn mới hài lòng dứt ra, nhếch môi hỏi “Em có biết Tạ Lăng không?”
Vừa mới biết lúc nãy, có việc gì sao? Nói như thế nhưng y vẫn mang tính thăm dò mà lắc đầu.
Tạ Giang bật cười khẽ lắc đầu đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của y, rồi trong chớp mắt đồng tử giản nở phóng ra tia hàn băng, hắn nhanh chóng đặt lên má y cái tát dụng hơn 5 phần lực đạo.
“Em muốn biết người đó là ai không?”
“…”
“Là người lúc nãy cùng em nói chuyện đấy!”
“…”
Viền mắt Từ Hi đã đỏ hoe bên trong mắt phủ đầy sương mù, khoang miệng dường như còn ngửi thấy được mùi máu tươi, y không nói gì nữa cúi đầu nắm chặt hai tay.
Tạ giang đi tới giường ngồi xuống, lạnh lùng lên tiếng “Tới đây!”
Không còn cách nào khác, y đành đi tới ngồi lên người hắn như mọi khi, đưa tay ôm vòng qua cổ hắn tựa đầu vào ***g ngực rắn chắc, không cam tâm thỏ thẻ “Em xin lỗi!”
“Hmm?”
“Xin lỗi anh!”
“Không sao, nhưng thật ra tôi ghét tên đó, em là đồ vật của tôi cũng không được có mùi của kẻ tôi ghét!” hắn lại trở về là người đàn ông tao nhã lịch thiệp vuốt vuốt tấm lưng nhỏ của y, hôn nhẹ lên trán Từ Hi một cái, Tạ Giang dịu dàng bồng y lên hướng nhà tắm đi vào “Tôi không muốn em có mùi của bất kỳ gã nào khác! Rất bẩn!”
( Dẽm năm nay đã 18 tuổi rồi nheee!!! H thoải mái:3 nhưng mà sơ sơ thôi, người trong sáng như Dẽm làm sao mà rành H để viết cơ chứ íhihihi)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...