Con đường đông đúc ngừoi qua lại bắt đầu lên đèn, trong nhà hàng sang trọng vừa mới mở cũng không có nhiều người lắm. Chờ ở đó thật lâu, Từ Hi lật đi lật lại tờ menu trên bàn chán nản nhìn quanh. Nhìn trái phải trên dứoi không thấy ngừoi mình cần gặp đâu cả, y mở điện thoại nhấn một dãy số, ban đầu tiếng tút tút chậm rãi vang lên vẫn bình thường, nhưng là 10 giây sau đó chuỗi âm thanh ấy biến nhanh rồi tít một tiếng tắt đi.
Y khẽ chau mày lại gọi một lần nữa, lần này lại khác, tiếng báo hiệu khoá máy rồi chuyển sang hộp thư thoại làm cho y bối rối chẳng biết làm sao, đành cất lại điện thoại.
Chờ một mạch từ 6h chiều tới 8h30 tối, nhân viên qua lại hiếu kỳ nhìn y, Từ Hi biết rằng Tạ Giang sẽ không tới, y trực tiếp gọi món sau đó một mình ăn rồi một mình đón taxi về “nhà”.
———————————–
“…Anh biết mình đã làm những chuyện khiến em hiểu lầm nhưng mà em phải tin anh!”
“Em cũng rất muốn thế! Anh cho em biết làm sao để có thể tin anh đi!”
————————
Về tới nơi, ông nội sớm đã ngủ rồi, cũng hơn 10h rồi.
Đèn bàn ở phỏng khách vẫn còn mờ ảo sáng, người ngồi yên bất động ở đó khẽ đảo mắt, thanh âm trầm ổn vang lên “Em vừa đi đâu thế?”
“Bận một chút việc!”
“Việc gì mà phải tắt cả điện thoại?”
“Hết pin!”
Tạ Giang nhướn mày nhìn y, khoé môi nhếch lên tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, hắn đứng dậy tiến tới phía tay, đôi tay nhanh nhạy ôm lấy y mà vuốt ve.
“Hơi mệt, đừng như vậy!”
Hắn hơi bất ngờ chau mày “Em sao vậy?”
“Lúc nãy ăn hải sản hình như không tiêu, về phòng trước!” Nói xong trực tiếp đẩy tay hắn ra khỏi cơ thể mình mà về phòng.
Tạ Giang không hiểu lắm nhìn theo bóng lưng của y khuất sau góc rẽ ở hành lang tầng 1, đưa tay tắt đèn phòng khách, hắn cũng chậm rãi đi lên phòng.
Hắn cũng không rõ vì sao thái độ của y lại như vậy, đương nhiên trong lòng có uẩn khúc thì không thể nào cảm thấy thoải mái được, nghĩ như vậy, hắn liền ở trên giường chờ y bước ra khỏi phòng tắm lập tức hỏi “Em đã đỡ hơn chưa?”
“Ừm!” Y vừa lau lau mái tóc ướt sũng của mình, thuận thế gật đầu một cái.
Tạ giang đưa tay ra hiệu cho y tới hần hắn “Anh muốn nói chuyện với em!”
“Là chuyện gì?”
“Hôm nay em sao thế?”
Lẽ nào hắn không biết vì sao y biểu hiện thế này? Lẽ nào tin nhắn y gửi cho hắn một chút cũng không thèm đọc? Thảo nào không có tin nhắn hồi âm.
“Cái kia… tin nhắn em gửi!”
“Tin nhắn sao? Anh rõ ràng có xem mà!”
“Vậy… ừm, anh ghét tôi sao?”
Hắn trợn mắt bất ngờ nhìn y “Tại sao chứ?”
“Vì anh đã không tới!” Nói ra câu này y cũng cảm thấy xấu hổ nên cúi thấp đầu.
“Tới đâu cơ?”
“Anh không nhận được tin nhắn sao?”
Hắn vội rút điện thoại ra xem một lượt các tin nhắn. Rõ ràng là tin nhắn gần nhất hắn còn chưa đọc nhưng tại sao không nhìn thấy thông báo, đối chiếu thời gian, hình như là trùng với lúc Tạ Lăng đến.
Hắn cũng không trực tiếp nói ra, chỉ thoáng bất ngờ rất nhanh chóng lại trở về nét mặt bình đạm như ban đầu “Ừm, anh quên mất, xin lỗi!”
Không lý nào, chẳng lẽ tin nhắn xem rồi lại có thể không nhớ chút gì sao? Rõ ràng khi y nhắc tới hắn mới lật đật lấy điện thoại ra xem.
Chẳng có lý do gì để giận dỗi lâu như vậy, Từ Hi gật đầu qua loa “Được rồi, lần này không được thì lần sau vậy, anh phải đền bù gấp đôi!”
Tạ Giang cười cười ôm lấy y vào lòng, tựa lưng vào thành giường, lưng y tựa vào ***g ngựa hắn, cảm nhận được hơi thở đều đặn bên tai, bao nhiêu uỷ khuất rất nhanh liền tan biến, Từ Hi biết bản thân đang theo đuổi cái gì, loại tình cảm này đối với y hay hắn cũng đều rất mơ hồ, giống như câu nói ‘Đào hoa tẫn nhật tuỳ lưu thuỷ’ có thể rất nhanh liền thay đổi chẳng có gì gọi là chắc chắn, nhưng mà y vốn rất tham lam, chút chuyện thế này có đáng là gì.
Cho dù sau này ra sao đi nữa, quãng thời gian này xem như hắn đã cho y một ân huệ để có thể ảo tưởng về vị trí của mình trong lòng hắn. Như vậy cũng đủ rồi.
Cho nên chuyện sau đó Từ Hi không tiếp tục truy vấn nữa, trái đất vẫn quay quanh mặt trời, cuộc sống của y cũng quanh quẩn bên cạnh Tạ Giang.
“Anh tại sao thường xuyên về trễ như vậy?”
Y ngồi trong phòng khách chờ tới tận nửa đêm mới thấy hắn quay về.
Tạ Giang mỉm cười, sắc mặt có điểm mệt mỏi khó che dấu được, hắn đặt túi giấy lên bàn “Anh có chút việc, đặc biệt mua đồ ăn khuya cho em!”
“Haizz… em sắp biến thành lợn rồi đây, anh ngày nào cũng về trễ, lại còn đem thức ăn khuya về như vậy …” y khó chịu càu nhàu.
“Em không hề béo, lại còn có vẻ gầy đi!” Hắn cao hứng ngồi xuống bên cạnh y, mở túi giấy ra “Đây là sủi cảo ở nhà hàng Đông Thực phố XX, trước đây em nói rất thích ăn đúng không!”
Từ Hi im lặng một chút mới chậm rãi hỏi lại “Có sao?” Hắn cũng im lặng không đáp, cảm nhận được không khí đang dần biến khó xử, y mới bào chữa cho mình và cả hắn nữa “Ừm, món này em thực sự thích mà! Cùng ăn đi!”
Tạ Giang lắc đầu “Anh lúc nãy đi với đối tác có ăn tối rồi, em cứ ăn đi!”
Ban nãy khi nhắc tới loại sở thích kia hắn căn bản đã nhớ nhầm, thật sự thì chỉ có Tạ Lăng là thích sủi cảo của nhà hàng Đông Thực thôi.
May mà y không để bụng, bất quá… tại sao hắn lại phải che giấu y chuyện này, không phải trước đây đã thoả thuận rồi sao? Y cũng biết hắn yêu Tạ Lăng mà, còn có… trước đây hắn rất thẳng thắn thoả thuận với y. Tình cảm của họ nói dễ nghe một chút là tìm lấy nhau trong lúc lạc lõng, hay nói khó nghe hơn chính là lập khế ước yêu đương tạm thời có điều kiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...