Đã hơn nửa năm, nhưng anh vẫn chưa dám thổ lộ.
Anh vô tình biết tin cô đến xem trận thi đấu này từ chỗ Hà Điền Điền, nên dù không biết ai là ai trong các thành viên nhưng cũng mua vé đi theo.
Kỳ thực, anh không muốn thổ lộ, nhưng nhìn thấy bộ dạng ăn uống của cô dễ thương như vậy, anh lại kích động đến nỗi không nhịn được.
Anh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lại mở mắt lần nữa, nhìn Thời Dao, làm điều mà anh đã từng muốn làm rất nhiều lần, nghiêm túc hỏi:
- Thời Dao, anh thích em... em... em có thể làm bạn gái của anh không?
Lời của Hàn Cảnh vừa nói xong, bàn bên cạnh lại có tiếng đùng một cái, đũa rơi xuống đất.
Hàn Cảnh giật mình nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng lại bị bức tường lá xanh kia che kín không thấy gì.
Anh ta cũng không quá để ý nữa, nhìn về phía Thời Dao lần thứ hai.
Có phải cô gái này bị màn thổ lộ của anh làm cho phát sợ rồi không? Miệng ngừng nhai thức ăn, hai mắt mở to nhìn anh.
Lúc trước anh nhìn vào đôi mắt của cô, cả người sẽ như bị hút hồn. Lúc này cô nhìn anh như vậy, lại càng khiến tim anh đập rộn lên, tất cả những câu nói vừa nghĩ ra trong đầu lúc nãy đã biến mất không còn một mống.
Nhưng anh đã lấy hết dũng khí để tỏ tình như vậy, cũng không thể để lấp lửng như vậy.
Anh ta cố gắng ổn định lại tinh thần, nói tiếp:
- Thời Dao, anh thật lòng thích em, từ năm ngoái khi nhìn thấy em lần đầu tiên, anh liền...
Lời của Hàn Cảnh chỉ mới nói được phân nửa, bên kia bức tường lá cây kia đã có những âm thanh chói tai liên tiếp truyền đến.
Hàn Cảnh bị phân tâm, anh mới yên lặng không nói nữa.
Chờ đến khi bên kia yên tĩnh lại, anh mới tiếp tục câu nói còn đang bỏ dở:
- Anh liền yêu thích em rồi.
Thời Dao cố gắng định thần lại, buông đôi đũa trong tay xuống, thật lòng nói:
- Học trưởng Hàn, xin lỗi, trong lòng em, em chỉ xem anh như một người Học trưởng mà thôi. Vì vậy, em không thể đáp lại tình cảm của anh được.
Hàn Cảnh khổ sở cúi đầu, qua một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu lên cố nặn ra một nụ cười với Thời Dao:
- Không sao đâu.
Thời Dao không biết nên nói thêm gì với anh, chỉ có thể trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Thời Dao ngẩng đầu nhìn Hàn Cảnh một chút.
Anh ta nhìn cửa sổ, sắc mặt vẫn rất bình thường.
Nhưng tại sao cô lại từ chối anh chứ? Có phải là vì...
Thời Dao liếc mắt nhìn một bàn cơm nước, nhưng cô lại không dám ăn nữa, lúng túng một hồi, cô mới mở miệng lần nữa:
- Vậy thì... Hàn học trưởng, em,... em còn có thể ăn tiếp được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...