Nghe thấy Lãnh Ôn kinh ngạc thốt lên, lúc này Thời Dao mới ngước lên nhìn theo bản năng.
Khoảng cách chỉ còn mười centimet nữa là đụng nhau, người đứng trước mặt cô mặc áo màu trắng.
Thời Dao có thể nhận ra người này có một vóc dáng cao gầy.
Cô muốn dừng lại theo bản năng, nhưng theo quán tính thì lúc này đã quá chậm rồi.
Cô biết trước khi va vào lồng ngực của đối phương sẽ khá đau, cho nên lúc sắp đụng trúng, Thời Dao nhắm tịt mắt lại.
Một giây, hai giây, ba giây... Nhưng đau đớn mà cô dự đoán lại không xảy ra.
Thời Dao cho rằng mình nằm mơ, nháy mắt một cái, vẫn không thấy đau. Lúc này cô mới giật giật lông mi, sau đó cô mới từ từ nhận ra, nơi cô va vào trúng không phải là vải vóc, mà là một nơi cho cô cảm giác rất mềm mại.
Gì đây... Thời Dao ngẩn người, mới từ từ nhận ra, đây là lòng bàn tay.
Khi cô sắp va vào người thanh niên kia đến nơi, anh đã đưa tay ra chặn lại, thế là mặt của cô ụp vào tay của anh.
Hơn nữa, mùi trên tay người này cực kỳ dễ chịu, như mùi hoa cỏ thơm ngát sau cơn mưa.
- Dao Dao, cậu không sao chứ?
Lúc này giọng nói của Lãnh Ôn truyền đến lần thứ hai, đánh thức Thời Dao.
Mặt cô... mặt cô đang dính vào tay của người ta...
Thời Dao vội vàng lùi về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với người kia, sau đó cô ngẩng đầu lên, muốn xin lỗi người thanh niên kia, kết quả vừa nhìn đến cổ áo của người kia, Lãnh Ôn lại cất giọng lần thứ ba:
- Lâm... Lâm... Lâm tiền bối.
Thời Dao mơ hồ đoán được cách xưng hô đó là ai, cô ngừng nhìn lên ngay lập tức, sau đó qua vài giây, cô mới nhanh chóng ngước lên để nhìn thật nhanh một lần, sau đó lại thật nhanh cúi đầu xuống.
Thật đúng là Lâm Gia Ca. Trong trường có không ít tiền bối họ Lâm, nhưng chỉ có Lâm Gia Ca mới khiến Lãnh Ôn nói cà lăm như vậy thôi.
Câu xin lỗi vừa treo ở cửa miệng kia, đột nhiên lúc này lại không thể nào nói ra khỏi miệng được nữa.
Lãnh Ôn đứng bên cạnh Lâm Gia Ca, thấy cô không mở miệng, liền nói đỡ:
- Lâm tiền bối, vừa rồi thật ngại quá!
Vừa nói, Lãnh Ôn vừa bấm tay của Thời Dao một cái.
Thời Dao hoàn hồn, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lâm Gia Ca:
- Xin lỗi.
Mặt Lâm Gia Ca không có gì quá khác thường, hơi cúi đầu xuống, nhìn hai mắt Thời Dao, không lên tiếng, liền đi vòng qua người cô.
Chờ lúc Lâm Gia Ca đi được một khoảng khá xa, Hà Điền Điền và Giang Nguyệt mới từ từ hồi phục lại tinh thần, vọt tới trước mặt Thời Dao và Lãnh Ôn, vô cùng kích động nói:
- Trời ạ, vừa rồi chúng ta vừa đối diện với nam thần đó.
- Mặt của Dao Dao... còn chạm vào tay của nam thần kìa!!
- Nhanh lên Dao Dao, cho mình sờ mặt của cậu một chút! Như vậy chẳng khác nào gián tiếp nắm tay nam thần rồi.
- - -
- Lúc nãy cậu có nhìn thấy nữ sinh kia không? Khuôn mặt thật xinh đẹp, đúng thật là nữ thần trong lòng tôi. - Hạ Thương Chu cũng chờ cho đến khi đi được một khoảng khá xa mới reo lên.
- Đúng là xinh đẹp, nhưng tôi thấy bạn của cô ấy mới hợp với khẩu vị của tôi. - Lục Bản Lai vừa nói vừa quay đầu liếc về phía Hạ Thương Chu một cái,
- Lần sau có gặp lại, tôi nhất định sẽ đuổi theo cô bé ấy.
Trở lại ký túc xá nam phòng 501.
Lâm Gia Ca ngồi lên ghế dựa, bắt đầu mở điện thoại gọi thức ăn bên ngoài.
Hạ Thương Chu và Lục Bản Lai đang cãi nhau cũng dừng lại.
Hai người nhìn chằm chằm Lâm Gia Ca một lúc, sau đó liếc mắt nhìn nhau, liền nói:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...