Thời Dao quả thật cảm thấy người kia không phải là Lâm Gia Ca.
Nhưng cô lại nghĩ, di động là vật dụng cá nhân, chắc cũng sẽ không rơi vào tay người ngoài được.
Cho nên, khi đọc được ba chữ “Em nói xem”, trong đầu cô đã mơ hồ suy đoán ra đó chính là ông nội Lâm.
Có thể là Lâm Gia Ca đến bệnh viện thăm ông nội, hắn đã ngủ rồi mà ông thấy tin nhắn cô gửi tới nên định trêu chọc cô…
Thời Dao đang định gửi chữ “Ông nội?” đi, nhưng cô nhất thời bấm nhầm, không gõ thêm dấu chấm hỏi thì đã gửi tin nhắn đi rồi.
Sau khi cô phát hiện được sai lầm của mình, liền vội vàng bắt đầu giải thích, nhưng cô mới vừa đánh mấy chữ “Anh là Ông nội Lâm”, di động liền vang lên cuộc gọi.
Là Lâm Gia Ca gọi tới……
Thời Dao sợ phiền bạn cùng phòng đang ngủ, nên nhẹ nhàng bò xuống giường, đi ra phía sau ký túc xá, mới nghe điện thoại.
Cô mới vừa giơ điện thoại di động lên để bên tai liền truyền đến giọng nói của Lâm Gia Ca: “Anh già lắm sao?”
Thời Dao tay run lên, di động suýt nữa rơi xuống đất.
“Anh chỉ lớn hơn em hai tuổi thôi, cũng không đến mức bị em gọi là ông nội chứ?”
Thì ra người gửi tin nhắn cho cô không phải là ông nội Lâm……
Thời Dao vội vàng lên tiếng: “Xin, xin, xin lỗi, em, em tưởng ông nội Lâm……”
“Số điện thoại ông nội là……” Lâm Gia Ca đọc một loạt các con số ra.
Thời Dao không nói nên lời, đỏ mặt trầm mặc trong chốc lát, mới nhỏ tiếng nói: “Em không phải cố ý, tại vì em thấy tin nhắn không giống như bình thường anh hay gửi, dù sao bình thường anh cũng không vồn vã như vậy, không thích nói nhiều, còn rất cao ngạo, giống như ai cũng thiếu anh hai trăm đồng vậy, cho nên, cho nên em mới tưởng là ông nội Lâm.”
“Cảm thấy như ai đó thiếu anh hai trăm đồng, vậy đưa hai trăm đồng cho anh đi!”
Thời Dao lại lần nữa bị Lâm Gia Ca chặn họng, không nói nên lời.
Hai bên im lặng khoảng ba mươi giây, Lâm Gia Ca hừ giọng, ngữ khí so hòa hoãn hơn rất nhiều so với lúc đầu: “Anh đang nói đùa với em đó.”
Đùa của anh chẳng buồn cười gì cả…… Thời Dao chỉ dám nghĩ trong lòng thôi.
Lâm Gia Ca ở đầu bên kia điện thoại, im lặng một lát, lại mở miệng: “À mà, không phải em nói có chuyện muốn giải thích với anh sao? Chuyện gì vậy?”
Thời Dao lúc này mới nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói: “Là chuyện bạn cùng phòng ký túc xá của em biết chuyện chúng ta có hôn ước rồi.”
“Ồ.”
Ồ? Ồ là có ý gì chứ? Là không vui sao? Dù sao anh đã từng đã nói với cô, không được tiết lộ chuyện hôn ước cho người ngoài biết…… Thời Dao nghĩ một lúc, lại thành thật nói: “Em, em giấu không được, sau khi đăng tin giải thích xong, bạn cùng phòng vẫn luôn ép hỏi quan hệ của em và anh, hơn nữa các bạn đó thật sự quá đáng, không cho em ăn táo, em, em không nhịn nổi, nên nói ra hết rồi……”
Haiz, cô cũng không có cách nào, đối mặt với mỹ thực từ trước đến nay cô đều không chống đỡ được, cho nên… sau khi cô ăn táo xong liền bắt đầu thấp thỏm bất an, sau đó muốn tìm anh giải thích……
Sau đó, Thời Dao liền cam đoan: “…… Nhưng mà anh yên tâm, chỉ có bạn cùng phòng biết chuyện này, người khác không biết, hơn nữa em đã nhắc nhở bọn họ rất nhiều lần không được nói chuyện này với người ngoài, cho nên trừ ba người trong phòng ký túc xá của em ra, những người khác là sẽ không nghe được tên của anh phát ra từ miệng em đâu…”
Cô nói nhiều như vậy, anh vẫn không nói gì cả.
Nói tới cuối cùng, Thời Dao cũng không biết chính mình nên giải thích như thế nào, đành im lặng luôn.
Hai người không biết im lặng bao lâu, Thời Dao thật sự chịu không được sự im lặng này, lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh không vui không? Em xin lỗi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...