Thôi! Em Bỏ Cuộc Rồi
Đưa cậu về tới nhà xong Đông Hải hùng hổ lôi cậu lên phòng mặt cho Bạch Hưng vẫn luôn vũng vẫy.
Hắn mạnh bạo lôi cậu đi, tới giường hắn ném cậu xuống tức giận nói.
" Tôi đã cảnh cáo em rồi, tại sao em còn dám trốn"
" Tôi không muốn phải cùng anh một chỗ, nên có cơ hội thì tôi sẽ trốn thôi" Bạch Hưng nói
" Em nói cái gì, em dám nói lại một lần nữa không" Hắn điên lên nghiến răng ken két nói.
" Nếu như có cơ hội tôi vẫn sẽ cố trốn khỏi anh" Bạch Hưng to gan không sợ hãi nói.
Đông Hải như muôn điên lên nhào tới bóp chặt miệng cậu lại.
" Em được lắm hôm nay coi tôi trừng trị em thế nào đây" Nói xong Đông Hải nhắm tới môi cậu mà hôn xuống, hắn mạnh bạo gậm nhắm đôi môi của cậu làm cho Bạch Hưng đau đớn mà hé miệng ra nhân cơ hội đó Đông Hải cho lưỡi vào bên trong mà quấn lấy.
Sau một hồi quấn lấy môi nhau Đông Hải cũng dần buông ra, Bạch Hưng vội vàng hít lấy hít để không khí vì bị hắn hôn bắt ngờ nên cậu không kịp phản ứng nên đã nín thở.
"Anh..anh làm cái gì vậy" Cậu vừa sặc vừa nói.
" Đừng có mà làm mấy cha cái chuyên dơ bẩn đó nữa" Bạch Hưng nói.
Đông Hải nghe tới đây tức giận, máu điên dồn lên tới não bộc phát nói.
" Em nói cái dì, dơ bẩn, em nói ai dơ bẩn hả được tôi sẽ cho em biết thế nào là dơ bẩn"
Đông Hải mạnh bạo xé rách hết quần áo của cậu, xong cũng bắt đầu cởi hết quần áo của mình ra.
Xong xuôi hắn đè cậu xuống một lần nữa hôn lên môi cậu.
Đông Hải đã kiềm chế dục vọng từ rất lâu, từ lúc nhận ra mình yêu câu hắn không hề làm với bất kì ai, hắn cũng rất kiềm chế để trở thành một người tốt không động vào cậu để cậu có thể tin tưởng mà tha thứ cho hắn.
Nhưng bây giờ Bạch Hưng đã chính thức chọc giận hắn, hắn đã lên tới cực hạn không thể nào nhịn được nữa cho nên cho dù hôm nay có xảy ra chuyện gì hắn nhất định phải ăn sạch cậu.
Đông Hải hôn môi cậu chán chê cũng dần dần di chuyển xuống tới cổ căn mút để lại muôn vàng dấu hôn xanh tím, hắn nhắm tới hai điểm hồng trước ngực một bên cho vào miệng cắn mút một bên dùng tay xoa nắn.
Bạch Hưng cảm thấy như có hàng ngàn con kiến đang cắn cậu, ngứa ngấy khó chịu đến lạ thường nhưng đâu đó cậu vẫn có một chút khoái cảm.
"anh..anh mau dừng lại..không được làm như vậy"
Mặc cho cậu nói như thế nhưng Đông Hải vẫn bỏ ngoài tai lời của cậu mà tiếp tục.
Hắn chơi đùa chán chê xong ngắm tới lỗ phía dưới bắt đầu dùng ngón tay mà nới lỏng.
" Anh..anh không được làm như vậy với tôi" Cậu cố gắng kiềm chế không để tiếng rên phát ra mà nói.
" Tại sao tôi lại không được làm chớ, nên nhớ em và tôi đã từng làm rất nhiều lần rồi, cơ thể của em cũng đã quen cái của tôi nên em cũng đừng mong thoát khỏi tôi"
Cảm thấy đã nới lỏng Đông Hải bắt đầu cho cái của hẳn vào cùng một ít gel mà bất đầu luân động.
Bạch Hưng bây giờ không còn giữ được lí trí nữa cứ vậy mà thuận theo hắn mà làm.
Đông Hải thấy cậu ngoan ngoãn như vậy bất giác mỉm cười nói.
" Chê tôi dơ bẩn, sao bây giờ lại có vẻ thích nghi với cái của tôi dị.
Tôi đã nói rồi em chỉ có thể là của tôi, chỉ có tôi mới thỏa mãn được em thôi"
Đêm hôm đó không biết cậu bị Đông Hải lăn qua lăn lại biết bao nhiêu lần, cho đến khi cậu mệt đến ngất hắn vẫn chưa chịu dừng lại.
Hắn cứ vậy mà ăn sạch cơ thể cậu cho đến khi hắn gầm lên ra hết toàn bộ bên trong cậu thì hắn mới dừng lại.
Đông Hải nằm xuống nâng đầu cậu để lên tay hắn, hắn ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng hôn lên trán cậu xoa đầu.
" Anh thật sự không muốn chúng ta đến mức này đâu, nhưng anh đã cố gắng nhiều rồi tại sao em vẫn cứ cố chấp mà không tha thứ cho anh, nhiều lúc anh cũng muốn biết rốt cuộc tim em làm bằng sắt đá hay sao mà từ một người nhút nhát dịu dàng giờ lại trở nên cứng cỏi như vậy" Hắn không hiểu tại sao lúc trước cậu dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ lại cưng cỏi ngoan cố bấy nhiêu.
Hắn muốn cậu trở về như trước, trở lại là một Bạch Hưng yêu hắn và luôn chờ đợi hắn.
Đông Hải nói xong cũng ôm chặt cậu vào lòng mà ngủ.
Sáng hôm sao Bạch Hưng lờ mờ tỉnh dậy mở mắt ra đập vào mắt cậu là lòng ngực rắn chắc cậu ngước lên thì thấy Đông Hải vẫn còn đang ngủ.
Cậu buồn bã mà rơi nước mắt tại sao Đông Hải nói yêu cậu thay đổi vì cậu nhưng giờ lại một lần nữa làm như vậy với cậu, Bạch Hưng thực sự rất rối cậu không biết bây giờ mình phải làm sao, làm sao để thoát khỏi Đông Hải đây, hôm qua cậu đã trốn nhưng không thành công chắc chắn Đông Hải đã cảnh giác nhất định đã tăng cường an ninh cậu khó thể nào mà có thể thoát được.
Cậu như tuyệt vọng không thể nào cứu lấy chính bản thân của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...