Bởi vì có người ngoài, nên ngại không tiếp tục nói, chỉ là khóe mắt lại lộ ra một chút ngượng ngùng và quyến rũ.
Triệu Trình cùng Chu Thanh ngơ ngác nhìn Hạ Tiểu Bạch, nói : "Cậu nói, hoa khôi Sở là bạn gái của cậu rồi sao !"
Hạ Tiểu Bạch rất kiêu ngạo ngẩng đầu, muốn vòng tay ôm vào eo của Sở Thu Hi, nhưng lại bị đối phương hất ra.
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Thu Hi liếc nhìn anh một cái.
"Ai là bạn gái của cậu rồi, đừng có nói linh tinh, có được không?"
Hạ Tiểu Bạch không nói nên lời, đây đúng là lợi dụng xong thì rũ bỏ, quả nhiên là tra nữ, để xem tôi có lợi dụng cô thêm chút hay không.
Anh nắm lấy tay của Sở Thu Hi, nhìn chằm chằm đối phương bằng bằng đôi mắt to đen láy xinh đẹp của mình, mím đôi môi anh đào nhỏ nhắn hỏi :
"Thu Hi, không phải vừa rồi chúng ta đã! " Nói chuyện đồng thời lặng lẽ đặt tay lên ngực Sở Thu Hi.
"Nhịp tim của cậu hình như đang đập rất nhanh, nhất định là cậu thích tôi, đúng không?"
Sở Thu Hi bị đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn chằm chằm, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy dấu vết son môi của chính mình lưu lại cái miệng nhỏ nhắn của đối phương.
Nhớ lại cảm giác vi diệu khi hôn vừa rồi, khiến tim cô đập càng nhanh hơn.
Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một chút ửng đỏ.
Cô nói thật, đây là lần đầu tiên cô nảy sinh ra cảm giác yêu thích một chàng trai như vậy.
Nhìn kỹ khuôn mặt tú lệ xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch, thật là một chàng trai xinh đẹp.
Ngồi bên cạnh anh còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, rất dễ chịu.
Những thứ này tổng hợp lại với nhau.
Sở Thu Hi từng nghe người ta nói rằng khi bạn thích một người, vậy thì bạn sẽ thích mọi thứ của người đó.
Chẳng lẽ bản thân đã phải lòng chàng trai xinh đẹp này rồi sao ?
Sở Thu Hi cắn chặt bờ môi đỏ mọng, có lẽ bản thân có chút cảm tình với anh nhưng tuyệt đối chưa thể nói là thích.
Khi cô gạt bỏ cảm xúc, ngước mắt nhìn Hạ Tiểu Bạch, thì phát hiện anh chàng này lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng vẫn đang chảy nước miếng! Dường như đã gặp phải chuyện gì đó rất vui vẻ.
Đợi đã, tại sao cô lại có cảm giác như có ai đó đang cử động lung tung trên cơ thể mình ?
Sở Thu Hi nhìn xuống! trên vầng trán trắng nõn đột nhiên hiện lên một đường gân xanh.
Cô nở nụ cười, cố gắng để bản thân nhìn có vẻ thục nữ một chút : “Hạ Tiểu Bạch, có vui không ?”
"Đương nhiên là vui ~" Hạ Tiểu Bạch vô thức trả lời.
Khi anh nhận ra thì cái tát của Sở Thu Hi đã ở gần ngay trước mắt.
"Bốp"
"Về nhà tự chơi của mình đi ! Đồ lưu manh !" Sở Thu Hi nói xong, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng rời khỏi Mật Đường Băng Thành.
Hạ Tiểu Bạch ôm lấy khuôn mặt vô cùng đau đớn của mình, không lỗ, thật sự rất đáng giá.
Cản giác của tay vừa rồi thực sự là rất nice.
Anh giơ tay lên ngửi mùi thơm cơ thể thoang thoảng của người đẹp vẫn còn đọng lại trên lòng bàn tay.
Điều làm Hạ Tiểu Bạch ngạc nhiên là mức độ thiện cảm mà Sở Thu Hi dành cho mình đã tăng từ 50 lên 55 rồi.
Đây là cái quái gì vậy ? Trừ phi cô ta cũng thích kiểu này !
Triệu Trình và Chu Thanh ở một bên đều vỗ tay, khuôn mặt tràn đầy vẻ bái phục.
"Ghê gớm thật, Tiểu Bạch, cậu là cao thủ tán gái lợi hại nhất mà tôi từng gặp đấy.
" Triệu Trình nói với vẻ vô cùng khâm phục.
Chu Thanh cũng gật đầu : “Thật sự là chỉ trong thời gian ngắn mà khiến chúng tôi phải nhìn cậu với con mắt khác.
”
"Có phải là cậu có được sách quý có năng lực chung sống với phụ nữ ở quầy hàng rong nào đó trên đường không ? Hoa khôi Sở hoàn toàn bị cậu khống chế trong lòng bàn tay.
"
"Hôn môi một lần thì thôi đi, còn quang minh chính đại động tay động chân với cô ấy, cũng chỉ bị tát một cái, thật sự là rất đáng.
"
"Nhìn dáng vẻ thẹn thùng vừa rồi của hoa khôi Sở, cũng chỉ là ríu rít ríu rít tức giận với cậu thôi.
"
“Theo kinh nghiệm theo đuổi chị gái nhiều năm của tôi, thực ra trong lòng cô ấy không hề ghét cậu chút nào, thậm chí còn rất vui mừng.
”
Triệu Trình cũng gật đầu phân tích, nói : "Lão Chu nói không sai, nếu một cô gái không thích cậu, thì với hành động vừa rồi e là cô ấy sẽ phát tiết đánh cho cậu nhừ đòn.
"
Trên mặt bên trái của Hạ Tiểu Bạch có in lên một cái tát đỏ tươi, hơi ngẩng đầu lên kiêu ngạo.
"Đây chính là sức hấp dẫn của bản soái ca, mấy người không học được đâu.
"
Ngày thứ bảy trời nắng, mặc dù mùa hè năm nay không quá nóng bức, nhưng cái nắng cuối tháng sáu vẫn nóng rát chiếu rọi xuống mặt đất.
Người đi bộ trong khuôn viên trường cũng trở nên ít hơn, ban ngày xuất hiện một sự yên tĩnh hiếm có.
Chỉ có tiếng ve sầu râm ran mang lại sự náo nhiệt và sức sống cho trời đất.
Hạ Tiểu Bạch nằm ngủ ngon lành ở trên giường, nước dãi trong suốt như pha lê chảy ra trên chiếc gối ôm màu trắng.
------
Dịch: MBMH Translate
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...