Hôm phân lớp đầu tiên, thầy cô đã xếp lớp theo vị trí điểm thi từ cao đến thấp.
Các bạn thi có điểm thi top đầu sẽ được lựa chọn vị trí ngồi cho mình, còn những đứa học hành không ra gì như tôi thì đã xác định là phải ngồi cuối.
Và thế là tôi bị thầy giáo xếp vào lớp ngồi bàn cuối thật.
Nhưng Tịnh Thần đã xin phép để hai chúng tôi được ngồi cùng bàn với nhau.
Lăng Tuấn Hy ngồi ngay bên dưới bàn của chúng tôi.
Bản thân tôi cảm thấy anh bạn bàn dưới này quả thực vô cùng vô cùng đáng ghét.
Số đào hoa của cậu ta đúng là tới nhiều kể không hết.
Chính là kiểu có rất nhiều em gái mưa chị gái nắng, đến thời điểm nào rồi mà vẫn còn thể loại tặng thư tình cho người ta, lén lút đút quà vào trong ngăn bàn.
Thậm chí có lần tôi đang đi trên sân trường bị phát hiện học cùng lớp với Lăng Tuấn Hy, fans của cậu ta lôi lại nhét một đống quà vào người bắt mang về lớp.
Chúng tôi mới chỉ có lớp mười thôi, Lăng Tuấn Hy sao có thể nổi tiếng như vậy? Không kịp để tôi nói hết câu bọn họ thoắt cái đã biến mất.
Tôi cảm thấy bản thân giống như một con nai ngơ ngác làm việc tốt mà không cần trả công, tự nhủ rằng mình đúng là quá tốt bụng rồi đi!
Điểm số của Lăng Tuấn Hy hình như xếp thứ bốn trăm chín mươi chín, vừa vặn xếp trước tôi.
Nghe đâu đó hình như cậu ta chỉ làm một phần ba đề thi, còn lại đều bỏ trắng.
Trước kia cứ tưởng có mỗi Lãnh Thiếu Dương nhà mình bị điên, không ngờ ở đây lại phát hiện ra một người không bình thường nữa.
Tôi đảo mắt quanh lớp học, bỗng chốc tất cả bạn học mới đều trở thành những con người không bình thường.
Hôm nay là ngày tự học, lớp vẫn đang trong giờ tự quản.
Lớp chúng tôi vẫn đang rất tốt, thi đua còn xếp đầu bảng vậy mà lại vì một Lăng Tuấn Hy làm cho bị xuống hạng bét.
Nghe nói hình như là đánh nhau với đàn anh trong trường.
Trường trung học của tôi hình như không chia lớp theo học lực, mà chia theo điểm tích cực.
Trường trọng điểm của tỉnh đương nhiên là tất cả các lớp đều ngang bằng nhau về học lực rồi.
Vậy thì đâu cần chia làm gì cho mệt!
Vừa nãy tôi vô tình quay xuống bàn dưới, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng kia khóe môi hơi rỉ máu.
Thì ra nguyên do là như vậy.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó, anh trai tôi Lãnh Thiếu Dương hình như cũng có tham gia vụ này thì phải.
Tôi nhớ hôm qua hình như lão ấy vừa bị bố mắng và cắt tiền tiêu vặt trong một tháng.
Lúc đó tôi còn âm thầm cười mỉa, không biết là nên cảm ơn Lăng Tuấn Hy hay nên chê Lãnh Thiếu Dương đen đủi đây.
Nghe Tịnh Thần kể, gia đình của Lăng Tuấn Hy rất khá giả, quần áo cậu ta đều là hàng hiệu từ trên xuống dưới.
Trong lớp chúng tôi, cậu ta là người đầu tiên đi giày Nike và đeo đồng hồ Thụy Sĩ.
Tất cả các bạn nữ trong lớp đều chỉ nhìn thấy một mình cậu ta thôi, thậm chí bọn họ còn chiếu tướng cả bàn học của chúng tôi.
Việc ngồi cạnh nam thần và nữ thần thực sự rất rất khổ sở.
Mặc dù tôi quá quen với việc này ngay từ hồi cấp hai, nhưng chính mình cũng không ngờ lịch sử này lại theo tôi lên đến tận cấp ba vẫn chưa chấm dứt.
Tôi chán nản nằm gục xuống bàn, sau đó chờ đến khi tiếng trống trường vang lên rồi nhanh chân khoác cặp rời khỏi lớp.
Tiếc là mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ, lớp trưởng gọi mọi người ra chụp ảnh thẻ để làm thẻ học sinh.
Trong cuộc đời tôi ghét nhất chính là chụp ảnh, bởi vì mỗi lần tôi lên ảnh đều bị chụp rất dìm, tôi thực không biết mình có thù gì mới mấy anh thợ chụp nữa.
Có mấy lần đi chụp ảnh gia đình Lãnh Thiếu Dương cũng vì thế mà nhìn chằm chằm vào cái ảnh gia đình cười đến chết đi sống lại.
Nhân dịp tôi đỗ trường trọng điểm, bố mẹ nói sẽ cho anh em tôi đi ăn nhà hàng cao cấp.
Thực ra tôi rất lười, lười từ việc thay quần áo đi ăn đến lười việc dậy khỏi chiếc giường để sửa soạn lại đầu tóc.
Mãi đến hơn sáu giờ mới chuẩn bị xong hết mọi thứ.
"Con làm cái gì mà lâu thế, buộc có cái tóc mà mất hơn nửa tiếng đồng hồ.."
Tôi bước vào trong xe trước câu cằn nhằn của mẹ, đây là lần đầu tôi đi ăn nhà hàng năm sao.
Nhưng với Lãnh Thiếu Dương chắc chắn chẳng còn xa lạ gì nữa.
"Tư Thuần nhà chúng ta đã đạt được thành tích vượt mong đợi, nhất định hôm nay phải ăn thật ngon nhé."
Bố vừa lái xe vừa cười nói với tôi, tôi cảm thấy bản thân mình đỗ được là một loại kì tích mà chính mình không ngờ tới.
Tôi chỉ cười qua loa, sau đó ngả đầu vào xe ngủ quên mất.
Lí do tôi không thích ra ngoài cùng phụ huynh là do tôi bị say xe ô tô cực nặng.
Trước đây khi mẹ còn đi xe máy, tôi có thể thoải biết bao nhiêu, ngồi cả ngày cũng không sợ chóng mặt buồn nôn.
Vậy mà từ khi bố đổi sang xe mới, tôi đột nhiên cảm thấy ở nhà chính là số một, chỉ có ở nhà mới không phải ngồi ô tô.
Bây giờ thì còn đỡ, trước đây mỗi lần ngồi không quá ba phút liền bắt đầu nôn mửa.
"Tư Thuần, dậy thôi đến nơi rồi." Mẹ khẽ lay vào vai tôi, lúc mở mắt ra thì trong xe đã không còn ai nữa.
Tôi lấy tay dụi dụi mắt, mới vừa chợp mắt một chút mà đã nhanh đến thế rồi.
Bãi đậu xe nằm dưới tầng hầm, phải đi bộ lên sau đó bước vào thang máy lên tầng số hai mươi.
Thời tiết mùa hè khá nóng nực vậy nên mẹ vừa nhìn thấy mái tóc buộc gọn gàng của tôi là bắt đầu cằn cằn khó chịu: "Đã bảo cắt ngắn đi rồi mà không nghe, nuôi dài làm cái gì không biết."
Mặc dù nói thì nói vậy nhưng bà ấy vẫn giúp tôi búi tóc lên cho thoải mái, tôi đã học rất nhiều lần cái kiểu búi tóc của mẹ nhưng lần nào nó cũng bị tuột xuống, căn bản không giữ nổi quá ba phút.
Ting.
Thang máy từ từ mở ra, đi thẳng sau đó rẽ trái là tới phòng ăn của nhà hàng.
Lần đầu tiên tôi đến nơi này nên còn hơi bỡ ngỡ, anh trai chỉ cười nhạt sau đó cười nhạo tôi là đồ nhà quê.
Tôi không thèm để ý đến hắn ta, để tâm chỉ khiến bản thân mình thêm tức giận.
Ô, gặp người quen!
Chúng tôi ngồi xuống một bàn ngay bên cạnh cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn xuống dưới thành phố sáng đèn nhộn nhịp và vô cùng thơ mộng.
Nhà tôi cách khu này hơn hai mươi ki lô mét, tính ra thì chỉ nằm trong một tiểu khu nhỏ gần với trường học.
Hơn nữa với người lười nhác ra khỏi nhà như tôi thì việc đi quá năm ki lô mét đã là quá lắm rồi.
Người quen ở đây chính là Lăng Tuấn Hy, cậu ta ngồi một mình một bàn ngay phía sau của chúng tôi, một mâm đồ ăn lớn thịnh soạn được bày ra trước mặt mà chỉ có duy nhất một người ngồi.
"Con chuẩn bị đi, sắp đến giờ đi học thêm rồi."
Giọng nói ngọt ngào này là của một người phụ nữ chắc cỡ khoảng tuổi mẹ tôi là cùng, tuy có điều cô ấy lại mang một vẻ quyến rũ và sang trọng trong bộ váy body ôm sát cơn thể, lộ ra đường cong chuẩn đến từng milimet.
Hóa ra đó là mẹ của Lăng Tuấn Hy.
Người phụ nữ này thực là khiến cho người ta không nhịn được mà cảm thán, khí chất cao sang, lại thanh tao dịu dàng.
Công nhận cậu ta được hưởng toàn bộ gen trội từ phụ huynh rồi, mới có thể không có bao nhiêu tuổi liền có thể thu hút ong bướm.
Tôi đột nhiên quay lại nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình.
Mẹ tôi xinh đẹp đến thế, sao lại có thể sinh ra một đứa con "bình thường" thế này.
Tự dưng tôi hoài nghi bản thân mình có phải con ruột của bọn họ hay không.
"Tư Thuần, không ăn cứ nhìn đi đâu vậy." Lão đại Lãnh Nham gắp cho tôi một con tôm to bự, ân cần hỏi.
Tôi cười trừ, tiếp tục cúi xuống ăn thức ăn trong bát.
Nhưng chưa cắn được miếng nào đã bị Lãnh Thiếu Dương cắt ngang: "Sao bố không gắp cho con?"
Tôi ngẩng đầu lên nguýt hắn ta một cái, già đầu rồi mà còn làm trò.
Lúc Lăng Tuấn Hy khoác cặp sách trên vai bước qua bàn tôi, tôi có ngẩng đầu lên nhìn cậu ta một cái, cậu ta cũng nhìn tôi mỉm cười thân thiện rồi đi thẳng về phía quầy lễ tân.
"Choang!"
Tiếng vỡ đổ nát của thủy tinh rơi xuống sàn nhà không chỉ khiến gia đình tôi mà còn khiến cho những khách hàng xung quanh ở đây bắt đầu chú ý.
Tôi hướng mắt về phía cửa, người đàn ông mặc vest đen cao lớn lịch lãm hình như vừa giáng xuống khuôn mặt Lăng Tuấn Hy một cái tát thật đau.
Cậu ta không nói gì bộ dạng đầy khiêu khích và bất cần, chỉ thấy vẻ mặt người đàn ông tức giận đến đỏ bừng, quát lên:
"Mày còn dám trừng mắt nhìn sao!"
Mẹ Lăng Tuấn Hy đứng bên cạnh khuyên ngăn người đàn ông, nếu tôi đoán không nhầm xem ra đó là bố của cậu ta.
Gia đình này manh động thật!
Bố tôi cũng chưa bao giờ đánh anh em tôi đau đến thế.
Lăng Tuấn Hy khoác cặp bỏ ra ngoài, mẹ của cậu ta sau khi giải quyết xong mọi chuyện liền nói với khách trong nhà hàng sẽ giảm giá một nữa số tiền, tính ra hôm nay tôi cũng khá may mắn đấy chứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...