Thời Điểm Thích Hợp Nói Lời Yêu


Ăn xong cậu ta đưa tôi về nhà, tôi nói không cần tự về được, nhưng mà cậu ta vẫn cố chấp đi theo.

Lúc cách nhà tôi chừng một trăm mét, tôi thấy Lãnh Thiếu Dương đứng đó ôm một cô gái.
Mặc dù trời hơi tối, nhưng mà mắt tôi rất tinh, chắc chắn là cô gái hôm nọ ở phía sau cổng trường.

Tôi định bụng lần này nhất định phải bắt quả tang cho lão hết đường chối, nhưng đúng vào lúc quan trọng thì bị Lăng Tuấn Hy kéo lại.
"Cậu lên đó làm gì?"
"Tôi phải nhìn cho rõ đó là ai." Tôi gạt tay của Lăng Tuấn Hy ra muốn chạy về phía trước thì cậu ta đột ngột thay đổi thái độ, giữ tôi lại, hướng về phía trước hét lớn: "Lãnh Thiếu Dương.."
"Lăng Tuấn Hy cái đồ phản bội này, mau bỏ tay ra." Tôi ra sức gỡ bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, nhưng mà càng gỡ cậu ta càng nắm chặt hơn.
Lăng Tuấn Hy nhìn tôi, vẻ mặt vờ như đầy bi thương và bất đắc dĩ: "Tư Thuần, tôi không thể bỏ mặc anh em tốt của mình được."
"Cậu..

bỏ tay ra." Tôi giằng một lúc cậu ta mới chịu thả ra, lúc đó tôi mất đà suýt thì ngã.
Quay đầu lại nhìn chỗ vừa nãy đã không còn bóng người, Lăng Tuấn Hy đằng sau còn cười cười, vì cậu ta mà tôi đã mất đi một manh mối tốt.
"Tôi tuyệt giao với cậu."
* * *
Buổi tiệc chào đón học sinh mới được diễn ra vào tháng sau, mới có thông báo chính thức nên mọi người cũng khá bận rộn.

Ý tôi là mấy người ở trong ban cán sự, chứ còn học sinh như tôi thì chỉ có lo làm bài tập về nhà thôi cũng đủ tối mặt rồi.
Tịnh Thần hôm nay vừa họp xong đã phải quay lại lớp để làm bài tập, chiều chúng tôi có giờ tự học nên cũng không quá quan trọng.

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tịnh Thần chắc dạo này công việc bận bịu lắm.
"Cậu vừa đi họp về hả?" Tôi ngẩng đầu nhìn Tịnh Thần.
"Ừm, dạo này nhiều việc quá."
Tịnh Thần vừa ngồi xuống bàn, bạn nữ tên Trương Ái bàn trên liền quay xuống bắt chuyện với cô ấy: "Tịnh Thần, cậu có váy mặc Prom chưa, hôm đó cậu định mặc gì?"

"Mình chưa có thời gian đi chọn." Tịnh Thần trả lời.
Sau đó cô ấy lại quay qua nhìn tôi: "Tư Thuần, cậu định mặc gì?"
"Tớ chưa biết nữa." Tôi đáp lại một cách qua loa.
"Còn có hai tuần nữa thôi đấy, các bạn trong lớp đều đang rất hứng thú với tiệc tùng kiểu này.

Nghe nói hôm đó còn có cả rất nhiều cựu học sinh đến tham gia." Trương Ái ba hoa một lúc lâu mới chịu quay lên trên.
Giờ đến vấn đề tiếp theo của tôi, đó là tôi sẽ mặc gì khi đến dự Prom của trường.

Tối đó tôi đứng trước tủ quần áo của mình một lúc lâu, thực ra bình thường hay mặc đồ rộng thoải mái nên váy vóc cũng khá đơn giản.

Nhìn qua không thấy có chiếc nào phù hợp, chiếc thì quá đơn điệu chiếc lại quá cầu kì, thiết nghĩ vẫn là nên mua một bộ khác.
Tôi không hay mua đồ nhiều cũng không hay tiêu tiền nên tiền tiêu vặt hàng tháng cũng chẳng để làm gì, dành ra một khoản để mua váy cũng không phải là một chuyện khó.

Nhưng mà đi ra ngoài cửa hàng thì chắc chắn là không rẻ rồi.

Trương Ái có giới thiệu cho tôi một app mua hàng online, tôi có tìm được rất nhiều váy đẹp hơn nữa lượt đánh giá lại khá cao.

Hôm sau lên lớp tất nhiên tôi đem tin vui này khoe với Tịnh Thần.
Tịnh Thần vừa xem xong liền nói: "Giá ở đây chỉ bằng một phần ba so với cửa hàng, mình cũng không tin tưởng lắm.

Nhưng nếu cậu muốn thì cứ thử xem sao."
* * *
Buổi chiều nhân lúc chơi bóng rổ xong Lăng Tuấn Hy có đưa cho Lãnh Thiếu Dương một bọc hàng.
"Đây này, mang về cho Lãnh Tư Thuần."
"Có rồi sao? Lãnh Tư Thuần đặt cái gì không biết, cảm ơn đã lấy hộ nhé." Thiếu Dương cầm lấy gói đồ bọc kín mít, tiện tay vứt vào trong ba lô nhìn Lăng Tuấn Hy cảm ơn.
Tịnh Thần hôm nay cũng đến xem bóng rổ, tại cô khá thích môn bóng chuyền nên chơi ở sân bên cạnh.


Lúc chơi xong thấy đám người Tuấn Hy kéo nhau vào sân nên cố tình nán lại một chút để xem bọn họ đấu.
Đợi đến khi bọn họ về thì Tịnh Thần mới đứng dậy khỏi khán đài.

Cô đi theo phía sau của Lăng Tuấn Hy, lặng lẽ ngắm nhìn bóng dáng cao lớn đó như một thói quen.

Đột nhiên cậu ấy tháo ba lô, lôi ra trong cặp một túi giấy đựng đồ đi đến bên cạnh thùng rác thản nhiên vứt vào.

Tịnh Thần ngó nghiêng một hồi, theo bản năng tò mò đi đến bên cạnh thùng rác, nhặt túi giấy lên cẩn thận xem xét kĩ lưỡng.
Túi đựng đồ này còn in tên của một thương hiệu thời trang nội địa trong nước.

Nếu như nhớ không nhầm thì là nhãn hàng của cái váy hôm nọ mà Tư Thuần hỏi.

Cô bé bán tín bán nghi lôi ra bên trong túi giấy một chiếc váy trắng, đựng trong túi chính hãng nhưng thực tế chỉ là hàng loại ba.
"Cậu có sở thích kì lạ nhỉ."
Tịnh Thần giật mình quay lại phía sau, phát hiện Lăng Tuấn Hy không biết đã đứng đó từ khi nào, cô đỏ mặt ái ngại giấu vội túi đồ trên tay ra sau lưng.
"Mình.." Tịnh Thần ấp úng, gặp lúc nào không gặp lại đúng lúc này.

Cảm giác xấu hổ khiến sự tự tin của cô tan thành mây khói, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc đỏ bừng.
"Lần trước cũng thế.

Tôi thắc mắc là tại sao cậu lại nói là nhặt được ở trong ngăn bàn đồ của tôi." Lăng Tuấn Hy định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cuối cùng cậu ta lại lôi Trần Tiểu Di vào để kết thúc câu chuyện: "Trần Tiểu Di mua nhầm hàng fake nên nhờ tôi vứt hộ thôi, nếu cậu thích thì cứ lấy mà dùng."
Nói xong cậu ta quay người đi thẳng, để lại Tịnh Thần ở đó uất ức kìm nén không thể bộc phát ra ngoài.


Cô cũng không phải có ý xấu gì, chỉ là hơi tò mò một chút, nhưng mà những lời nói đầy ác ý vừa rồi của Lăng Tuấn Hy đã khiến cô tổn thương.
* * *
Lãnh Thiếu Dương ném gói đồ lên giường tôi, còn tôi nhìn thấy đồ mới thì vui đến mức quên chửi mắng cái thái độ này của anh trai.

Tôi mở gói đồ ra xem, thiếu chút nữa muốn hét lên vì vui sướng.

Hơn cả sự mong đợi.

Chiếc váy này so với chiếc váy trong ảnh mẫu không khác nhau một xíu nào.
Tôi vui sướng mặc thử luôn, sau đó đứng trước gương chụp một cái ảnh hí ha hí hửng gửi cho Tịnh Thần.

Nếu như lúc đó tôi chịu nhìn kĩ một chút thì tốt, nhưng không, tôi còn gửi cho một người khác mà không hề nhận ra.
Lăng Tuấn Hy đang trên đường về thì nhận được tin nhắn gửi đến, cậu ta mở điện thoại lên, nhìn tấm hình trong điện thoại khóe môi bất giác nở nụ cười.

Sau đó vứt điện thoại vào túi rồi đi tiếp.
* * *
Hôm sau tôi đến lớp như thường lệ, vừa lôi sách ra đặt lên trên bàn thì Lăng Tuấn Hy cũng khoác cặp vào lớp.

Lúc đi qua bàn tôi hắn ta còn dừng lại, nghiêng đầu đùa cợt nói: "Bộ đồ đấy cậu định mặc đi Prom hả?"
Tôi nghe xong trợn tròn mắt, sao Lăng Tuấn Hy lại biết được chuyện này? Không biết thế lực nào đã khiến tôi lôi điện thoại ra, và lịch sử đoạn chat tin nhắn có gửi cho hắn một cái ảnh.

Tôi thề lúc đó mình chỉ muốn độn thổ chui đầu xuống đất, không còn mặt mũi đâu mà nhìn cậu ta.

Gửi cho ai không gửi lại gửi cho tên đầu đất ấy.
Một lát sau Tịnh Thần mới vào lớp, trên tay còn cầm theo một đống giấy tờ lộn xộn.

Tôi nhìn cậu ấy vất vả như thế liền quan tâm hỏi một câu: "Cậu vẫn ổn chứ? Có cần mình giúp gì không?"
"Không cần đâu." Tịnh Thần nhẹ nhàng đáp.
Chơi với nhau khá lâu nên tôi hiểu rõ tính cách của Tịnh Thần, hôm nay tâm trạng của cậu ấy không được tốt.


Mà hơn nữa Tịnh Thần bình thường hay nói chuyện với Lăng Tuấn Hy, nhưng cả buổi nay cậu ấy đều ngồi im một chỗ, tôi cảm thấy hình như giữa hai người này có chút mâu thuẫn thì phải.

Tôi không quan tâm lắm tại vì nhiều lúc suy nghĩ của Lăng Tuấn Hy và Tịnh Thần khá khó đoán.

Thay vì nghĩ đến mấy chuyện nhảm nhí này tôi thấy nên dùng bộ não của mình để giải nốt bài tập vật lí thì hơn.
Buổi chiều Tịnh Thần có rủ tôi đi mua váy, bọn tôi ghé vào một shop quần áo khá đẹp cách nhà cậu ấy hơn ba cây số.

Tôi trăm tính ngàn tính cũng không thể tính được rằng Lăng Tuấn Hy cũng xuất hiện ở đây.
Cửa hàng này có hai tầng, tầng dưới là đồ nữ còn bên trên là đồ nam.

Tịnh Thần có hỏi tôi xem những bộ váy cô ấy mặc có đẹp không, thực tôi cũng không biết bộ nào là đẹp nhất.

Tịnh Thần khá trắng, dáng người đồng hồ cát cũng rất chuẩn, tôi thấy bộ nào cậu ấy mặc cũng đều rất tôn dáng và xinh đẹp.
Cửa phòng thay đồ cùng lúc mở ra, nhìn thấy Trần Tiểu Di tôi có hơi bất ngờ.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt của Tịnh Thần hình như cậu ấy cũng thấy thế.
"Trần Tiểu Di, làm gì mà lề mà lề mề thế, mãi vẫn chưa chọn xong."
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cầu thang, tôi theo thói quen ngẩng đầu lên thấy Lăng Tuấn Hy cầm theo túi đồ bước xuống.

Đi bên cạnh cậu ta còn có Trần Vũ Ninh.
"Lãnh Tư Thuần?" Hắn ta nhìn thấy tôi hình như có hơi ngạc nhiên, sau đó nhìn đến Tịnh Thần dường như hiểu ra vấn đề.
Trần Tiểu Di vẫn đang chọn đồ, tôi cũng loanh quanh đi xem một chút.

Một chiếc váy trắng trên kệ đã thu hút sự chú ý của tôi, vừa cầm lên xem thử thì Lăng Tuấn Hy đã từ phía sau đi tới.
"Vừa đến à?"
Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta sau đó gật đầu.
Lăng Tuấn Hy đột nhiên chậc một tiếng, đưa mắt đảo quanh người tôi một vòng từ trên xuống rồi nói: "Cậu mặc không hợp đâu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui