“Thời gian tụi chị yêu đến chết đi sống lại, thì bạn trai trước kia của chị, anh ta là một người Mỹ. Anh ta lấy quyền lợi gia tộc chị uy hiếp chị, cho nên chị không thể không kết hôn với anh ta. Để không ảnh hưởng đến gia đình, không tổn thương đến người chị yêu, chị chỉ có thể lựa chọn lấy anh ta. Nhưng trong lòng chị, thì luôn chỉ yêu mỗi mình cậu ấy. Sau khi kết hôn, anh ta không cho chị trở về nước. Nhiều năm như vậy, chị luôn sống trong cảnh khép kín.”
“Vậy… vậy sao bây giờ chị có thể trở về? Anh ta không uy hiếp chị nữa sao?” Hóa ra cuộc sống của chị ấy thê thảm vậy.
“Bây giờ là vì hắn không uy hiếp được chị nữa, gia tộc của chị phá sản, chị đã không còn cái gì để uy hiếp rồi. Sau khi chị ly hôn với anh ta, chị mới về Hàn Quốc để tìm lại người trong hình này. Chị sẽ yêu thương cậu ấy, sẽ không bao giờ rời bỏ cậu ấy nữa.” Junsu thấy ánh mắt Park Ga Hee rất kiên định và cố chấp.
“Vậy… có khi nào chị nghĩ người này đã kết hôn rồi không?”
“Không, chị tin cậu ấy yêu chị. Dù có kết hôn, thì trong lòng cậu ấy vẫn luôn yêu chị. Bởi vì cậu ấy từng nói, trong lòng cậu ấy, chị là tốt đẹp nhất. Với lại, chị biết cậu ấy thích những người tài giỏi. Về điểm này, thì chị có lòng tin lắm.”
“Dạ, chắc chị giỏi lắm ạ.” Đương nhiên chị ấy phải giỏi lắm rồi, là đàn chị của Yuchun mà. Học giỏi, có bản lĩnh, xinh đẹp, tự tin, đúng là hoàn mỹ.
“Em nhìn xem, chị cảm thấy chúng ta đúng là có duyên đó. Tự nhiên mới gặp mà nói với em nhiều chuyện như vậy. Junsu sẽ không cảm thấy chị đáng ghét chứ?” Nghe Junsu khen mình, Park Ga Hee lại càng cảm thấy chuyện này dễ giải quyết hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.
“Chị, em… em phải về nhà. Về muộn, người nhà sẽ lo lắng. Cảm ơn chị đã mời em ăn kem. Em đi đây.” Vật nhỏ khoác cặp lên, đứng dậy nói với Park Ga Hee, sau đó bỏ chạy ra khỏi quán cà phê.
Park Ga Hee cầm tấm hình “Yuchun, anh lại sắp là của em rồi. Chúng ta cùng đếm ngược từ giờ đi.”
Junsu hốt hoảng về đến nhà, bất giác đã là bảy giờ tối, lấy chìa khóa mở cửa, đổi giày, đột nhiên có mùi đồ ăn bay tới, cái mũi nhỏ của cậu khịt khịt, hình như là canh cá cay, thơm quá!
Nghe thấy tiếng động có người về, viện trưởng Park đang đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp liền vội vàng ra đón, nhận cặp sách của Vật nhỏ, hai tay ôm lấy gò má có phần hơn lạnh của cậu, nói “Bảo bối, sao về muộn thế? Vừa định gọi điện cho em đấy. Có mệt không?”
“Ưm, Hyuk Jae bị bệnh, em… em theo Dong Hae tới thăm nó.” Junsu cởi áo khoác, bộ dạng uể oải. Cậu không muốn nói ra chuyện hồi nãy. Không lẽ bảo, em mới gặp người yêu trước của anh. Nói chuyện cả nửa ngày, nghe chị ấy kể lại chuyện của hai người, rồi ghen tị với ngọt ngào của hai người?
“Em đi rửa tay đi, rồi lên sô pha ngồi nghỉ ngơi, xem TV một lát, cơm tối sắp xong rồi.” Hôn lên trán Vật nhỏ một cái, Park Yuchun quay lại phòng bếp tiếp tục nấu ăn, hắn chỉ nghĩ Vật nhỏ đi học mệt, nên không nhận ra cậu có chút lạ.
Rửa tay xong, Junsu cũng không nghe lời đi xem TV mà tựa lên cửa phòng bếp, nhìn bóng lưng Park Yuchun đang nấu nướng. Park Yuchun lơ đãng quay đầu qua “Ơ? Không phải bảo em lên sô pha nghỉ một lát à? Sao không đi?”
Vật nhỏ bước nhanh tới, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của hắn, điều chỉnh cơ thể, dán chặt sau người hắn.
“Anh nấu cái gì vậy? Có phải canh cá cay không?”
“Em thính thật đó. Lần trước qua nhà Jaejoong, thấy em thích ăn món này, nên anh có học bên đầu bếp nhà đó. Anh nếm thử rồi, vì lần đầu làm, không được ngon như vậy, nhưng cũng gần giống, lát nữa sẽ hân hạnh phục vụ em.” Park Yuchun thấy Vật nhỏ làm nũng với mình, liền cảm thấy rất ngọt ngào “Bảo bối đói bụng rồi hả? Chờ một chút nữa thôi. Sắp xong rồi. Buổi trưa ăn cơm ở trường không ngon à? Trường học thiệt là, đóng nhiều tiền ăn thế mà cơm cũng không nấu ra sao. Làm cho Vật nhỏ của anh ăn ít đi, làm sao mà béo lên nổi.”
Gắp một miếng thịt, đưa đến miệng thổi thổi, sau đó hắn đưa tới trước mặt Vật nhỏ “A~” Junsu mở miệng ra, nhai. Nóng nhưng mà không có nóng bỏng lưỡi. Thấy Vật nhỏ ăn, Park Yuchun mới hài lòng quay về tiếp tục cắt hẹ, nói “Su Su, hay là về sau anh làm cơm cho em đem đến trường. Chúng ta vẫn đóng tiền ăn, nếu hôm nào thích ăn thì ăn, không thích thì lấy cơm hộp đem theo ra ăn. Như vậy em sẽ không đói bụng nữa.”
“Không được, không được đâu! Mỗi ngày anh đều đi làm mệt mỏi như vậy, em còn không giúp gì được anh. Cơm trường có không ngon em cũng không ăn ít đâu. Anh không thấy em càng lúc càng mập sao. Em còn muốn giảm béo đó.” Vật nhỏ lắc đầu từ chối, cố gắng không đồng ý “dự án” này.
“Này! Cậu bạn nhỏ Kim Junsu! Nếu em còn dám nói giảm béo, anh sẽ đánh vô mông em đó. Có phải lâu quá chưa bị ăn đòn không?” Mặt Park Yuchun sa sầm xuống, không phải trước kia đã nói không được nhắc tới giảm béo à? Sao hôm nay còn nhắc tới? Vật nhỏ này, nói lại không chịu nghe.
Junsu thè lưỡi “Em không nói nữa là được chứ gì? Nhưng anh không cần làm cơm cho em mỗi ngày đâu.”
“Thật ra cũng không phiền mà. Chỉ cần tối nấu nhiều cơm một chút là được. Em sợ phiền anh hả? Anh không thấy phiền sao em lại thấy phiền chứ.” Vẻ mặt Park Yuchun đầy cưng chiều nhìn Vật nhỏ nhà mình.
“Không muốn, không muốn. Vậy không được đâu. Anh nghĩ em sợ anh phiền hả? Không phải đâu. Cặp em nặng lắm rồi, mỗi ngày còn đem theo một hộp cơm nữa, nó sẽ đè chết em đó. Em còn phải cao lên nữa mà.” Xem ra cậu bạn nhỏ đúng là muốn ăn đòn rồi.
“Không phải anh lo em ăn không ngon miệng sao. Cậu bạn nhỏ, em đúng là không hiểu cho tình cảm của người ta.” Park Yuchun chu mỏ, nén giận, chẳng khác gì nàng dâu mà nói.
“Được không? Em sắp chết đói rồi. Anh muốn em chết đói rồi sau đó anh đi cưới một người giỏi giang hơn à?” Đột nhiên trong đầu Vật nhỏ hiện lên gương mặt của Park Ga Hee, bất giác lại nói ra lời như vậy.
“Bắt đầu từ ngày mai, cấm em đi tìm Kim Jaejoong! Cách nói chuyện y như cậu ta vậy. Còn có, em về muộn như vậy, anh còn tưởng Junsu của chúng ta bị thầy cô giữ lại ở lớp đấy. Có đúng là đi thăm Lee Hyuk Jae không?” Park Yuchun chỉ muốn trêu Vật nhỏ, bởi vì hắn căn bản không biết chuyện phát sinh ngày hôm nay đã làm Vật nhỏ phiền muộn thế nào.
“Trong lòng anh, em chỉ là một đứa học hành dốt nát, kết quả thi thì tệ hại, lúc nào cũng bị thầy cô giữ ở lại lớp thôi sao?” Vật nhỏ hờn giận, đột nhiên buông tay đặt ở thắt lưng Park Yuchun ra, chạy lên phòng ngủ trên lầu.
Park Yuchun không kịp phản ứng, hình như hôm nay Junsu có chút kì lạ, bình thường nói giỡn cũng đâu có tức giận mà bỏ hắn thế này. Tắt bếp, tháo tạp dề xuống, Park Yuchun đi lên lầu “Vẫn nên lên xem em ấy có sao không.”
Mở cửa phòng ngủ ra, thấy Vật nhỏ nằm thành chữ đại (大) trên giường, còn chụp gối lên đầu, Park Yuchun thấy vậy lại tức giận. Thật là, đã nói hoài mà lại úp gối trên đầu, lỡ ngạt thở thì sao? Hắn bước tới, kéo cái gối ra “Tiểu thiếu gia của anh, sao vậy? Hôm nay có gì không vui à?” Vất vả lật Vật nhỏ trở lại, Vật nhỏ liền bướng bỉnh xoay mặt đi, không chịu nhìn hắn.
Hửm? Dám không quan tâm tới mình? Park Yuchun vươn tay, kéo mặt Vật nhỏ, bắt cậu đối diện với mình “Nãy bảo thầy cô giữ em lại ở lớp, anh xin lỗi. Ông xã không có ý gì đâu, chỉ trêu em thôi, thật đó.” Thấy Vật nhỏ giận vậy, hắn liền nhanh chóng giải thích.
Vật nhỏ không đáp, vẫn giữ nguyên bộ dáng phớt lờ. Park Yuchun liền hôn một cái giòn tan lên cái miệng nhỏ nhắn tức giận kia.
Vật nhỏ lúc này mới phản ứng, đưa tay ra ôm cổ hắn, chui vào trong lòng hắn “Lâu rồi em không có bị giữ lại lớp nữa. Gần đây thi đều đủ điểm hết, Tiếng Anh cũng đủ. Toán còn thi được 74 điểm, không phải đã lấy cho anh xem sao. Anh còn kí tên cơ mà.”
Nói đến đây, hốc mắt Park Yuchun lại thấy cay cay, sau chuyện họp phụ huynh, Vật nhỏ đã bắt đầu chăm chỉ học hành, ít nhất là cậu không muốn liên lụy đến chồng mình nữa. Thương Park Yuchun làm việc vất vả, nên cậu đã tự đi tìm Changmin để bổ túc. Changmin luôn kêu cậu ngốc, nhưng Vật nhỏ cũng không bao giờ than vãn với hắn, mỗi lần không làm được bài tập, đều khiêm tốn đi nhờ người khác dạy cho. Đến thầy Shim cũng không đành lòng, buồn rười rượi chuộc tội với Park Yuchun. Changmin bảo “Dạo này Vật nhỏ nhà anh khiêm tốn quá, em tự nhiên giống như bà mẹ chồng ác độc vậy. Em không dám dạy nữa đâu.”
Park Yuchun là đệ nhất vô địch fan trên thế giới này của Kim Junsu, cậu nhóc tiến bộ từng bậc từng bậc một hắn đều nhớ rõ. Phải nói viện trưởng Park cũng không phải người dễ xúc động, nhưng cứ nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn lại có một cảm giác đau lòng.
Lại nhớ tới câu nói vô tâm, khốn nạn của mình, Park Yuchun thầm nghĩ. Park Yuchun! Miệng của mày không còn phun được lời tốt đẹp nào hơn à. Chuyện bị giữ lại lớp đã làm chuyện tám trăm năm trước rồi, sao còn nói ra chứ? Bộ thiếu giấy dán miệng hả?
Park Yuchun thở dài “Anh sai rồi. Là anh sai rồi. Bà xã đại nhân, mong ngài đại lượng, đừng tính toán với tiểu nhân. Tiểu nhân dùng thời gian còn lại ăn năn hối lỗi, lao tâm khổ tứ hầu hạ thần tiên ngài qua ngày được không?”
Vật nhỏ suy nghĩ hai phút, mới nói “Vậy… sau này không được cấm em đi tìm anh Jae Jae nữa.”
“Ừm, không cấm.” Em thích thì cứ đi đi, không sợ làm bóng đèn nhà người ta thì cứ đi. Chẳng phải chỉ mất thêm một chuyến qua đó đón thôi sao.
“Ưm… sau này thi điểm không tốt, không được nói với mẹ em.”
“Ừ, không nói.” Có khi nào anh nói với mẹ vợ chưa, nếu có mông em đã sớm nở hoa rồi.
“Buổi tối không được yêu yêu em quá ba lần.”
“Ừ, sẽ không làm nhiều nữa…” chỉ trong tối nay thôi.
“A… con là do anh sinh.”
Mặt Park Yuchun đen lại. Đúng là không thể cho em tìm Kim Jaejoong mà, cái hay thì không học, lại muốn phản công à?
“Ưm? Con là do anh sinh đó.”
“Bảo bối, nếu không ăn cơm thì sẽ nguội mất đó. Đói rồi làm sao em làm cho anh sinh con được. Để ông xã bế em đi ăn cơm nha.” Được rồi, sợ em rồi đó.
Vật nhỏ có lẽ đã rất đói bụng, nên cũng không nhận ra lời nói của Park Yuchun có chỗ nào không phù hợp, liền để kẻ lừa đảo bế xuống lầu ăn cơm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...