Sau khi Vật nhỏ biết Kim Jaejoong mang thai, mỗi ngày đều nhao nhao lên muốn đi thăm y, còn nói tuy đứa bé chưa ra đời, nhưng người làm cậu như cậu cũng phải có nghĩa vụ gần gũi nó. Mỗi lần như vậy, viện trưởng Park lại phải qua kéo Vật nhỏ nhà hắn về, khuyên bảo cậu “Bảo bối, anh Jae Jae của em cần nghỉ ngơi, mặc dù em tới để chăm sóc anh ấy, nhưng em tới, anh ấy còn phải ngồi nói chuyện với em, như vậy sẽ không nghỉ ngơi tốt được đâu.”
Vật nhỏ nghe hắn nói như vậy, cái cằm trắng nõn nhỏ nhắn của cậu co rúm lại, miệng chu ra, mắt lại đỏ lên, bộ dáng giống như sắp khóc vậy “Park Yuchun, anh nói em như thể… em chỉ biết quậy phá, gây chuyện thôi ấy.”
“Anh có nói em quậy phá lúc nào đâu. Oan cho anh quá. Không phải là anh sợ em ở nhà họ ăn cơm không ngon sao.” Park Yuchun có chút chột dạ. Thật ra là hắn sợ Vật nhỏ ở với cậu cả nhà họ Kim mãi, có ngày nào cậu cả hứng lên sẽ ngồi kể cho Junsu thâm cung bí sử, chuyện tình phong lưu hồi trước của hắn.
“Thôi đi, anh Yunho mới mời đầu bếp mới, nên cơm ăn rất ngon. Với lại anh Jae Jae chưa bao giờ thấy em phiền hết.” Vật nhỏ né bàn tay của Park Yuchun, đến trước cửa đổi giày, sau đó nhanh như chớp bỏ chạy. Dù gì Kim Junsu cũng là cầu thủ bóng đá, sức già lực yếu như viện trưởng Park sao mà đuổi kịp.
“Haiz, hy vọng hôm nay tâm tình Jaejoong tốt sẽ tha cho mình một mạng. Đúng là già rồi, cũng không thể chơi trò đuổi bắt với Vật nhỏ nữa.”
Vật nhỏ tới nhà Kim Jaejoong, bây giờ cũng không dám trực tiếp bổ nhào vào người y nữa, có một lần bị mẹ Kim bắt được, thiếu chút nữa là bắt úp mặt vào tường kiểm điểm.
“Anh, anh nhớ em không? Cục cưng vẫn khỏe chứ?” Vật nhỏ bước tới gần Kim Jaejoong, một tay ôm lấy cánh tay của y, tay còn lại cách lớp áo xoa lên cái bụng hơi nhô lên của Kim Jaejoong.
“Không nhớ. Có Park Yuchun nhà em nhớ em còn chưa đủ à?” Bác sĩ Kim trêu chọc Vật nhỏ, thật ra y cũng không hiểu tại sao mỗi lần Vật nhỏ đến chơi, y đầu muốn tìm cách trêu chọc cậu bé này, đây cũng là một vấn đề nan giải à, ai bảo Vật nhỏ càng ngày càng đáng yêu chứ. Chỉ là y không hiểu, sao Vật nhỏ bị trêu chọc mãi mà vẫn không biết mệt nhọc ghé qua nhà y chơi.
“Hứ, em không cần anh nhớ em đâu. Cục cưng nhớ em là được rồi.” Nói xong Kim Junsu áp mặt vào bụng Kim Jaejoong, nói “Cục cưng, Su Su là cậu của cháu đó, cháu có nhớ cậu không? A? Gì cơ? Cháu nói cháu thích cậu Junsu nhất hả? Eu kyang kyang.”
Kim Jaejoong thấy Vật nhỏ lầm bầm như thế, liền gõ nhẹ lên đầu cậu một cái “Su Su à, nếu nó nói chuyện được với em, bây giờ em đã ngất xỉu rồi. Nó mới thành hình thôi, chưa nghe được gì đâu.”
“Vậy à? Sao em cảm thấy nó nghe được em nói vậy. Từ giờ trở đi, có cơ hội em sẽ nói chuyện với nó. Em muốn cục cưng sinh ra sẽ nhìn thấy em đầu tiên.” Su Su hưng phấn, khoa chân múa tay với Kim Jaejoong.
“Su Su, anh hỏi em, em với Park Yuchun khi quan hệ, cậu ta có mang mũ không?” Kim Jaejoong nói ra lời tế nhị này lại đơn giản như ăn cơm bữa. Vật nhỏ nghe thấy thế mặt liền đỏ lên “Anh, sao anh lại hỏi thẳng thế?”
“Anh mà nói ẩn dụ em hiểu được à?”
“Được rồi, mỗi lần anh ấy đều dùng hết.” Vật nhỏ xấu hổ trả lời.
“Su Su, em không muốn có con với Yuchun à? Nhìn em thích trẻ con thế mà, hay tại cậu ta không thích?”
“Em muốn lắm, nhưng Yuchun bảo em còn nhỏ, không cần vội.” Hai má Vật nhỏ đã nóng bừng rồi.
“Su Su, bây giờ anh đang nghiêm túc nói với em. Lần quan hệ tiếp theo, em bảo Park Yuchun đừng mang mũ, em phải mau có con đó.” Kim Jaejoong nghĩ tới Park Ga Hee đang muốn đoạt lại Park Yuchun. Dù không biết cô sẽ dùng cách gì, và y cũng rõ Park Yuchun rất yêu Junsu, nhưng nghĩ đến cậu nhóc đơn thuần trước mắt, y lại lo lắng. Tóm lại, bây giờ chỉ cần Junsu có thai thì sẽ buộc chặt được Park Yuchun. Lúc đó hắn cũng sẽ không còn lực chú ý tới Park Ga Hee nữa. Đây là cách tốt nhất đối với Junsu. Junsu, em còn cười ngây ngốc với anh làm gì. Tai họa sắp tới cũng không biết, sao anh yên tâm cho được.
“Dạ? Vì sao ạ?” Vật nhỏ nghi hoặc ngẩng đầu, vô tội nhìn Kim Jaejoong.
“A, nên mang thai lúc còn trẻ. Lúc này sức khỏe tốt, tuổi càng lớn càng có nhiều nguy cơ hơn. Tóm lại, anh muốn tốt cho em. Em phải nhớ kỹ đó.” Nhìn cậu nhóc cười hồn nhiên trước mắt, Kim Jaejoong bất đắc dĩ nói, nếu nói chuyện Park Ga Hee cho nó, chắc nó sẽ trốn ở một góc. Lúc đó Park Yuchun sẽ thuộc về người ta mất.
“A, em biết rồi.” Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kim Jaejoong, Vật nhỏ bối rối. Sao vậy? Yuchun không mang cái đó quan trọng lắm sao?
“Junsu, lời anh nói em phải nhớ kỹ đó. Lúc nào cũng cà lơ phất phơ chỉ biết chơi đùa. Phải biết nhìn xa một chút đấy.”
“Dạ. Anh, hôm nay anh lạ thật đó. Nhưng mà em cũng muốn làm mẹ mà, không biết mang thai sẽ ra sao, haha.” Vật nhỏ vô tâm cười rộ lên.
“Ừm, phải mau chóng làm cho bụng nổi lên. Su Su không thể thua kém người khác đấy.” Kim Jaejoong vẫn lo lắng, Vật nhỏ đơn thuần thế làm sao ứng phó với “bọn xâm lăng” đây?
Junsu ở nhà Kim Jaejoong ăn tối xong, Jung Yunho với Kim Jaejoong đang trên sô pha ngọt ngào, hoàn toàn bỏ mặc một cái bóng đèn nhỏ bên cạnh. Bóng đèn Kim khó chịu nhìn. Anh Yunho về là không thèm để ý em. Em đúng là một người cô đơn, em cũng muốn sờ bụng anh mà. Junsu dường như quên mất mình cũng đã bỏ rơi ông xã cô đơn một mình.
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên, người tới không phải là ai khác mà là Park Yuchun đang oán giận. Hắn thật sự sắp điên rồi. Từ ngày Kim Jaejoong bình an ra viện, dường như ngày nào hắn cũng phải qua nhà Jung Yunho đón Vật nhỏ về nhà, chẳng khác gì đi làm công cả.
Cậu bạn nhỏ Kim Junsu giận hờn nhìn hai vợ chồng anh trai mình tình tứ, bốc đồ ăn vặt trên bàn nhét vào miệng, Park Yuchun chào hỏi hai người kia một tiếng liền an vị bên cạnh Vật nhỏ.
“Bảo bối, em làm gì đó?” Ánh mắt Park Yuchun nhìn thẳng về phía trước, còn Junsu lại ung dung ngồi ăn vặt, vừa ăn vừa nhìn hắn.
“Em đang ăn gì vậy?” Cuối cùng Park Yuchun vẫn quyết định “thăm hỏi” như bình thường.
“Cherry.” Junsu chớp mắt, ngoan ngoãn trả lời.
“Cherry? Từ khi nào em thích ăn trái này vậy?” Park Yuchun biết Vật nhỏ rất thích ăn đồ ngọt, còn mấy thứ chua như thế này thì đều trốn không chịu ăn, chua một xíu là không muốn ăn rồi. Hôm nay làm sao vậy?
“Anh Jae Jae ngày nào cũng ăn trái này hết.” Vật nhỏ thành thật trả lời, cậu căn bản không biết Park Yuchun đang nghi hoặc điều gì.
“A.” Bỏ đi, chuyện này có thể chấp nhận, để tạm qua một bên vậy. Park Yuchun nhìn vào bụng Vật nhỏ, sau đó mặt hắn xám đen lại “Bảo bối, bụng em?” Junsu lập tức đứng dậy, đối diện với ông xã mình, cười “Em đang định nói với anh đó. Yuchun, em có, là của anh.”
Kim Jaejoong ngồi ở một bên liếc mắt qua. Su Su. Thứ nhất nếu em có thì không thể nào trong thời gian ngắn bụng lại to thế được, còn to hơn anh nữa. Thứ hai nếu muốn giả bộ thì phải chuẩn bị kĩ một chút. Ai lại nhét cái gối vào làm giả. Thật làm anh xấu hổ quá. Thứ ba: Em có? Là của Park Yuchun? Nói vậy không phải vô nghĩa sao? Không phải của cậu ta thì có thể là của ai? Bảo bối, trước khi nói ra phải nghĩ kỹ chứ.
Park Yuchun kéo Vật nhỏ ngồi trên đùi mình, hắn không biết nói gì mà kéo lấy cái gối trong bụng cậu ra, sau đó ôm cậu, bất đắc dĩ hôn lên má cậu.
“Yuchun, không thú vị à, sao trông anh không vui thế?” Kim Junsu mân mê miệng, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Thấy đôi mắt chờ mong của cậu, Park Yuchun lại đau lòng “Được rồi, bảo bối nói có thì là có.” Nói xong, hắn lại nhét cái gối vào trong áo cậu.
Jung Yunho nhìn hai vợ chồng nhà họ cảm thấy rất buồn cười, Kim Jaejoong lại khinh khỉnh nhìn. Park Yuchun, nó muốn có con, cậu không hiểu à?
Kim Junsu chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu giống như bị điện giật, thấy cái gối trong bụng vướng víu, liền kéo ra quăng thẳng vào mặt Park Yuchun, che miệng chạy ra.
Park Yuchun, Kim Jaejoong và Jung Yunho nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền đuổi theo Vật nhỏ tới phòng tắm. Đến nơi thì thấy cậu ôm bồn cầu nôn khan, đầu lưỡi thò dài ra nhưng không nôn ra cái gì hết. Park Yuchun tiến lên đỡ cậu, Junsu liền làm bộ như suy yếu tựa vào lòng hắn.
“Su Su, em sao vậy? Không thoải mái hả?”
“Không, em rất tốt.”
“Vậy… vậy vừa nãy em…” Park Yuchun càng bối rối, vừa rồi rõ ràng nhăn hết mặt lại, trông có vẻ rất khó chịu mà.
“A, hôm nay em thấy anh Jae Jae nôn, anh ấy nói ai có thai cũng như vậy. Cứ nôn thế, cục cưng sẽ trưởng thành. Em… em chỉ tập luyện trước thôi. Nhưng em không nôn ra được. Ông xã, em vô dụng lắm phải không?”
“Em hữu dụng lắm, em không chỉ hữu dụng mà còn rất tài giỏi nữa. Nôn nghén mà em cũng đem ra tập luyện được. Kim Junsu, em đúng là thiên tài đó.”
PS: vậy là được 2/3 chặng đường rùi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...