Khoảng 1 tuần sau …
Lỗ tai Lăng Hồng Quân căng lên cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài, đã mấy giờ trôi qua mà không hề nghe thấy chút âm thanh nào, cũng như mấy ngày trước, hiện giờ toàn bộ khu phố cứ như vùng đất chết, giữa ban ngày mà không nhìn thấy được một bóng người sống.
Loạn quân đã quét sạch nội thành, Lăng Hồng Quân quay đầu lại nhìn gian phòng mình đang đứng, nơi này là mặt tiền cửa hàng của bạn hắn, đã bị cướp sạch không còn chút gì, tan hoang vì bị đập phá.
Cũng may thành phố nơi bạn hắn ở vẫn có thể liên lạc được với bên ngoài, Lăng Hồng Quân phát hiện một hầm ngầm bên dưới cửa hàng nên đã sử dụng nó làm nơi trú ẩn tạm thời để liên hệ ra bên ngoài.
Trong khi đó, trước khi hỗn loạn phát sinh bạn hắn đã dẫn vợ con về nông thôn, cũng may Lăng Hồng Quân lại có được chìa khoá cho cửa hàng này.
Cho nên hắn đã có một quyết định to gan, khi mọi việc xảy ra đến lúc nghiêm trọng nhất thì hắn liền mở toang mặt tiền của cửa hàng, đem đồ đạc bên trong bày ra phía trước rồi phá hỏng tất cả, giả làm tình huống như đã bị cướp sạch.
Sau đó mới trốn vào tầng hầm ngầm của cửa hàng.
Tình hình tiếp theo quả nhiên đã xảy ra kịch biến như dự kiến, quân đội không còn tự kiềm chế được nữa, đám quân nhân đó bắt đầu mang súng đi bắn giết bừa bãi khắp nơi, dân chúng cũng bắt đầu bạo loạn theo.
Trong tình hình đó, cửa hàng này vốn sẽ bị cướp bóc nhưng tình cảnh bên trong cửa hàng cứ như đã từng bị cướp sạch và phá hoại nên đến mấy ngày sau thì hầu như người bên ngoài không ai thèm để ý đến nơi này nữa… Mọi vật bên trong không còn nguyên vẹn, bị đập phá tan tành, thậm chí còn có những tàn lửa ở khắp nơi nhưng vì trong cửa hàng không hề có chất dễ cháy nổ nên cũng không có vấn đề gì lớn, chẳng qua mặt tiền đã bị đốt cháy đen thui tựa như một phế tích, không làm cho người khác chú ý.
Dưới tình huống như thế, Lăng Hồng Quân an toàn trốn trong hầm ngầm suốt năm ngày, vào sáng sớm của năm ngày sau, hắn lên cửa hàng kéo cửa sắt xuống, đến lúc này hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Suốt buổi sáng hôm đó, hắn đều lặng yên tiếp tục lắng nghe âm thanh bên ngoài.
Không có ai, thanh âm một người cũng không có!
Trải qua mấy ngày bạo loạn vừa rồi, người thì chết, người thì trốn khỏi thành thị hoặc là ẩn núp ở đâu đó, còn những tên quân nhân điên cuồng kia thì hoặc là bắn giết nhau mà chết hoặc kéo bè kết phái rời đi, số người còn lại trong thành phố còn không bằng một phần ngàn so với thời kỳ hòa bình !
— QUẢNG CÁO —
Dự đoán của hắn nhanh chóng trở thành sự thật nhưng hắn không có cách nào để thay đổi nó, bởi vì ngay bản thân hắn cũng không ngờ nó lại diễn ra quá nhanh như thế.
Những nhà lãnh đạo trên toàn thế giới lại đột nhiên mất tích...!là vì cớ gì?
Dù cho những quan lớn đó biến mất thì cũng được đi, nhưng còn những lời đồn thì sao đây? Nếu như tất cả là thật thì...
Trong lòng Lăng Hồng Quân thầm than, trong lúc hắn đang chìm trong suy tư, bỗng nhiên lỗ tai của hắn khẽ động, từ nơi xa truyền tới một tràng tiếng bước chân rất nhỏ, toàn thân hắn trở nên căng thẳng, cả người cong lên tựa như mãnh hổ lúc nào cũng có thể tấn công.
Ngay lúc Lăng Hồng Quân đang im lặng ẩn núp chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm.
Bỗng nhiên ngoài xa vang lên từng đợt tiếng chim kêu, trong lòng hắn khẽ động, liền hé miệng phát ra tiếng kêu y hệt như vậy.
Sau khi hai bên trao đổi một hồi bằng tiếng chim kêu, đối phương cũng hiểu được ám ngữ này, Lăng Hồng Quân mới thở phào nhẹ nhõm vội vàng kéo cửa cuốn lên, chỉ thấy có một bóng người đang ngồi xổm kế bên đống rác ở phía xa, như ẩn như hiện.
Tốc độ phản ứng của bóng người kia cũng rất nhanh, Lăng Hồng Quân vừa mở cửa ra, y liền dùng cách di chuyển như mèo, dường như bốn chi chỉ khẽ chạm đất, nhanh chóng phóng đi hơn 30 mét trực tiếp chui vào trong cửa hàng, Lăng Hồng Quân cũng vội vàng kéo cửa xuống, đến lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Lý tử, cậu thành quân tiên phong từ khi nào? Bọn lão Vương đâu?”
Lăng Hồng Quân kéo người này lại gần, vội vàng hỏi.
Người này là một thanh niên khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, bất quá không hề có vẻ bồng bột nóng nảy mà lại có khí chất thiết huyết lạnh lùng của quân nhân, hắn cười ha ha rồi nói:
— QUẢNG CÁO —
“Lăng đội trưởng, anh đừng đùa với tôi nữa, tôi đã là quân tiên phong hơn một năm rồi, bọn lão Vương còn ở ngoài thành.
Trước mắt trong nội thành còn mười mấy nhóm loạn quân tụ tập, mặc dù bọn chúng không bằng chúng tôi nhưng tiếng súng có thể thu hút quân phản loạn tới nên bọn họ quyết định buổi tối mới tiến vào, để tôi đi trước dò đường, nếu như tôi không trở về có nghĩa là anh vẫn mạnh khỏe, nhóm bọn họ mới có thể vào thành.”
Lăng Hồng Quân gật đầu, hắn đương nhiên biết, dù tên Tiểu Lý Tử này không trở về thì cả đội cũng không hề lo lắng.
Nên biết rằng, Tiểu Lý này chính là một thành viên trong đội Ám Nguyệt , mặc dù hắn là tân nhân nhưng để đối phó với đám loạn quân kia thì không thành vấn đề, bởi vì cơ thể cực kì linh hoạt và nhanh nhẹn , nếu như đánh không lại phải chạy trốn thì không ai có thể ngăn cản hắn.
Cho nên, nếu Tiểu Lý không quay về thì có nghĩa là mình vẫn an toàn chứ không phải Tiểu Lý đã gặp bất trắc.
Đại đội Ám Nguyệt có thể nói là một đội ngũ vô danh, thậm chí còn rất ít người biết được sự tồn tại của Ám Nguyệt.
Bởi vì Ám Nguyệt sinh ra bằng sự kết hợp của những người ưu tú trong quân đội, và hoạt động một cách bí mật.
Chẳng qua vì nguyên nhân chính trị, bộ đội đặc chủng Ám Nguyệt phải ẩn mình trong bóng tối và hoạt động liên quan đến nhiều vấn đề cấp quốc gia nên rất nhiều chuyện xảy ra…
Lăng Hồng Quân chấm dứt luồng suy nghĩ của mình, lắc lắc đầu nói:
“Tiểu Lý, đừng gọi tôi là đội trưởng, hai năm trước tôi đã xuất ngũ rồi, thậm chí còn chưa hề chỉ dạy cho cậu thứ gì, cứ gọi thẳng tên hoặc kêu là Lăng đại ca cũng được.”
Tiểu Lý lập tức hốt hoảng, vội vàng nói:
“Như vậy sao được, Vương đội trưởng mà biết không đánh chết tôi mới là lạ, hơn nữa thành viên trong đội chúng ta mấy lần gặp phải khó khăn, đều nhờ Lăng đội trưởng anh hỗ trợ mới vượt qua được, dù sao đi nữa thì anh vẫn là Lăng đội trưởng của chúng tôi!”
Lăng Hồng Quân cười khổ, không nói thêm gì nữa, hắn nhìn bộ quần áo chật vật trên người Tiểu Lý, thậm chí trên mặt còn dính đầy bùn đất, vỗ vỗ vào vai Tiểu Lý nói:
— QUẢNG CÁO —
“Đi xuống tầng ngầm với tôi, trước tiên thay quần áo rồi ăn một chầu thật ngon.
Đợi buổi tối mọi người đến đầy đủ, tôi sẽ nói cho các cậu nguyên nhân vì sao gọi mọi người tới đây.”
Tiểu Lý lập tức cười ha hả rồi thật thà đi theo sau Lăng Hồng Quân, hai người đi xuyên qua cửa hàng cùng vài căn phòng đã bị phá tan hoang, đi tới lối vào tầng hầm ngầm đã bị đập nát, vừa tới đó Lăng Hồng Quân đã mạnh mẽ kéo một khối thép dùng để che dấu từ dưới đất lên, sau đó chui xuống.
Tiểu Lý cũng không chậm trễ chui vào theo, lọt vào trong tầm mắt hắn là một quầng sáng chói chang.
Đây là tầng hầm ngầm của cửa hàng, bên trong đã được cải tạo lại, Lăng Hồng Quân đã cải tạo nơi này thành một gian phòng rộng gần 100 mét vuông có thiết bị chiếu sáng cùng với mười mấy rương thức ăn và nước uống, có cả máy vi tính và một ít máy móc, quần áo cũng có vài rương, ngoài ra còn có thêm mười mấy loại vũ khí khác nhau.
Tiểu Lý tên đầy đủ là Lý Việt, hắn hưng phấn đến mức suýt té ngã, trực tiếp nhào tới một cái rương chứa nước và thức ăn, không hề khách sáo mở ra ăn uống, vừa ăn vừa nói:
“Lăng đội trưởng sống thật sung sướng, không giống như bọn tôi, mấy tháng trước còn phải đi huấn luyện ở Bắc Cực, nếu không nhờ anh nhắc nhở bọn tôi chú ý, có thể cả đội đã bị bọn Cửu Sát diệt sạch, vùi thây ngoài Bắc Cực rồi.
Sau khi trở về còn phải ẩn núp, chạy tới thành phố này, đoạn đường trôi qua thật khổ muốn chết… Ài, đây mới đúng là sống chứ.”
Lăng Hồng Quân cười khổ, hắn vỗ vỗ vai Lý Việt, không ngờ lại làm cho Lý Việt té ngã, vội vàng sờ vào cổ Lý Việt để kiểm tra, khá tốt, nhịp tim cùng mạch vẫn bình thường, thân thể không hề có vết thương nào, thoạt nhìn như hắn ngủ gục ngay lúc đang ăn, chắc là mấy ngày qua cực khổ quá rồi.
Hắn là tân nhân trong đội Ám Nguyệt nên khả năng chịu đựng kém hơn những người khác trong đội.
Đến giờ, mình đã hiểu vì sao lão Vương lại cho tên tiểu tử này đến đây trước rồi, cũng vì để cho hắn sớm được nghỉ ngơi, nếu không, tên tiểu tử này sẽ sớm không chịu đựng nổi.
Lăng Hồng Quân lập tức bế Lý Việt đến một chiếc giường đơn giản, lắng nghe tiếng hắn ngáy, bản thân thì lại máy vi tính gõ vài chữ, rất nhanh, một loạt ký tự lập tức hiện ra, đồng thời còn có vài câu tiếng Anh, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn mấy chữ tiếng Anh kia, hơn nửa ngày sau cũng không có phản ứng gì….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...