Lăng Hồng Quân im lặng đứng nhìn bãi chiến trường một lúc, sau đó mới nhìn Thiệu Huy nói:
“Cậu còn có thể di chuyển không?”
Lúc này Thiệu Huy mới khôi phục lại tinh thần, mạnh mẽ nhảy lên nói:
“Không thành vấn đề, tôi hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng phải báo cho bọn Vương Thuỵ biết, tòa nhà bọn họ tiến vào có đặt bom.”
Lăng Hồng Quân giật mình, nhưng sau khi thấy thiết bị kích nổ đã bể tan tành trong góc phòng thì mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Không cần lo lắng, không có thiết bị kích nổ thì bom không dễ phát nổ đâu.
Điền Đô là thành viên tinh nhuệ trong bộ đội đặc chủng, không thể nào sơ suất đặt bom tại những nơi dễ thấy hay những nơi dễ bị đạn bắn trúng …Đứng lên đi, sáu giờ chiều phi thuyền sẽ khởi hành rời khỏi Trái Đất, cậu đã tìm được cha mình chưa?”
Thần sắc Thiệu Huy buồn bã, hốc mắt ươn ướt, lắc đầu nói: “Cha tôi đã chết…”
Lăng Hồng Quân thở dài, vỗ vỗ vai Thiệu Huy, nói:
“Cố nén bi thương… người sống thì vẫn phải sống tiếp.
Trước tiên hội họp với đám lão Vương, sau đó lập tức dùng khinh khí cầu trở về phi thuyền.”
Thiệu Huy vừa muốn đáp ứng, bỗng nhiên giật mình, lớn tiếng nói:
— QUẢNG CÁO —
“Chờ một chút, Lăng Hồng Quân, tôi cầu xin ngài…Trong cục cảnh sát này còn rất nhiều cô gái bị đám loạn quân kia giam giữ, số phận các nàng vô cùng thê thảm, xin hãy cứu các nàng, số lượng chỉ hơn một trăm người thôi, có thể cho các nàng cùng lên phi thuyền không? Khi tôi bị giam giữ thì trong ba ngày qua, có ba cô gái thay phiên chăm sóc tôi, cung cấp nước uống, đắp thuốc băng bó cho tôi.
Một người tên Như Hoa, một người tên Mỹ Huệ, còn người cuối cùng tôi không biết họ, chỉ biết tên nàng là Quỳnh Lan.
Họ đã chiếu cố tôi rất nhiều! Tôi nguyện ý dùng cấp bậc sĩ quan của tôi để đổi lấy việc cho phép các nàng lên phi thuyền.”
Lăng Hồng Quân chăm chú nhìn Thiệu Huy, thật lâu sau mới xoay người ra cửa, vừa đi vừa nói:
“Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng nghe thấy việc cậu dùng cấp bậc để đánh đổi! Cậu đã là quân nhân rồi, chết cũng phải là quân nhân! Nhưng cậu đã dám đánh cuộc cả mạng sống cho các nàng, tôi đã không nhìn lầm cậu…”
Thiệu Huy nghe vậy vô cùng mừng rỡ, chưa kịp nói cảm ơn thì Lăng Hồng Quân đã xông vào trong đồn cảnh sát, bắt đầu càn quét loạn quân trong đồn.
Thiệu Huy chỉ đành hớt hải chạy xuống hầm ngầm của cục cảnh sát.
Không bao lâu hắn đã tới nơi.
Ở đó, hắn thấy mấy cô gái trẻ tuổi đang làm nhiệm vụ canh gác, khuôn mặt ai cũng tiều tụy, tay thì trống trơn không có một tấc sắt quần áo rách nát tơi tả.
Thay vì nói là thủ vệ thì không bằng nói là có “trách nhiệm” hầu hạ đám loạn quân hôm nay thì đúng hơn.
Phải nói thêm rằng, hơn một trăm cô gái bị giam giữ ở đây đều là những cô gái trẻ đẹp, tùy tiện chọn lấy một cô đều là hoa khôi học đường, người đẹp công sở, siêu mẫu lúc trước…
Khi thấy Thiệu Huy ai cũng ngạc nhiên, các nàng dĩ nhiên biết Thiệu Huy bởi khi hắn bị trúng đạn thì trong ba ngày được an bài ở đây.
Hơn nữa còn cho ba cô gái chăm sóc hắn, cho nên các cô gái bị giam ở đây đều đã gặp qua hắn, nguyên nhân là vì ai cũng tò mò vì sao một người đàn ông như hắn lại bị nhốt tại tầng hầm này.
Nhưng lúc này Thiệu Huy đến mà bên ngoài lại vang lên tiếng súng, trong lòng họ nảy sinh dự cảm, cả người run rẩy, hi vọng nhìn Thiệu Huy.
Thiệu Huy không làm cho các nàng thất vọng, vừa gặp đã rống lớn:
“Có quân đội chính quy tới giải cứu cho mọi người! Tất cả nhanh chóng thu thập vật dụng tư trang của mình ngay, không mang theo nhiều đồ quá, chỉ mang một ít vật trọng yếu như nhẫn, đồng hồ kỷ niệm thôi, nhanh lên, quân đội chỉ chờ mười phút , sau thời gian đó sẽ lập tức rời khỏi, nhanh tay lên nào, nhớ báo cho tất cả cùng biết!”
— QUẢNG CÁO —
Mấy cô gái sau một hồi ngẩn người thì lập tức hoan hô, nhanh chóng chạy vào trong, vừa đi vừa gọi nhau.
Bởi các nàng đã bị giam ở đây mấy tháng nên ít nhất cũng có vài bạn bè quen thuộc, khi biết được tin liền lập tức chạy vào thông báo cho bạn bè.
Kết quả là trong hành lang xuất hiện càng lúc càng nhiều cô gái, thậm chí một số người không chờ được đã sớm chạy ra ngoài.
Thiệu Huy không đi theo những người chạy ra ngoài, dù sao thân phận của hắn và họ khác nhau.
Có thể mười phút sau các nàng không tới kịp thì Lăng Hồng Quân sẽ bỏ rơi , nhưng nếu Thiệu Huy không tới Lăng Hồng Quân nhất định sẽ đợi hắn.
Trải qua biến cố lần này, Thiệu Huy càng hiểu thêm tính cách của Lăng Hồng Quân, cho nên hắn không hề lo lắng việc mình có tới trễ hay không…Chỉ cần không chậm quá mấy chục phút là được.
Hắn chạy vào trong hành lang, thấy rất nhiều mỹ nữ quần áo xộc xệch, thậm chí có người trần truồng thay đồ, lựa những bộ đồ đẹp nhất, còn hoàn chỉnh nhất của mình mặc vào.
Thiệu Huy chỉ kịp nhìn thoáng qua rồi vội vã chạy tới gian phòng hắn bị nhốt lúc trước.
Quả nhiên thấy được ba cô gái đang ở trong đó.
Trong đó có một cô da trắng như tuyết, có mái tóc màu vàng kim đang ôm một cô bé chừng mười lăm, mười sáu tuổi đang không ngừng run rẩy.
Cô bé này có một suối tóc dài đen nhánh như mực, khuôn mặt vô cùng ngây thơ xen lẫn nét tinh nghịch, nhìn qua cứ như là một con mèo nhỏ nhát gan.
Cô gái còn lại thì ngồi nơi xa, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, khi Thiệu Huy chạy vào nàng cũng không hề quay đầu lại, cứ như không hề hay biết tất cả những chuyện xảy ra xung quanh.
Thiệu Huy thấy điều đó nhưng không hề trách cứ, qua ba ngày tiếp xúc hắn đã quen tính tình của ba nàng.
Cô gái xinh đẹp có làn da trắng như tuyết kia tên là Như Hoa, còn cô bé nhát gan như một con mèo nhỏ kia thì gọi là Mỹ Huệ, tựa hồ là tỷ muội từ trước khi phát sinh bạo loạn, Như Hoa luôn lấy thân phận tỷ tỷ của mình để bảo vệ Mỹ Huệ.
Cô gái còn lại tên là Quỳnh Lan, biểu hiện có chút kỳ quái, không thích nói chuyện mà chỉ thích ngồi đọc sách một mình, thích ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không hề động đậy gì cả, cứ như là một cô gái ngớ ngẩn.
Thiệu Huy đi vào giữa phòng, sau khi xác nhận cả ba đều an toàn thì lớn tiếng kêu :
“Mấy cô nhanh chóng đi theo tôi, loạn quân đã bị quân đội chính quy tiêu diệt rồi.Họ cho chúng ta thời gian mười phút, nhanh lên nào, các cô có thể cùng nhau rời khỏi nơi này rồi!”
— QUẢNG CÁO —
Khuôn mặt của Như Hoa và Mỹ Huệ hiện lên vẻ kinh hỉ, sau khi liếc nhìn nhau thì lớn tiếng hoan hô.
Hai người chạy tới góc phòng bắt đầu thu dọn mấy thứ lặt vặt, nhưng Thiệu Huy sao có thể chờ các nàng làm đủ thứ như vậy, lập tức kéo hai cô lại rống lên:
“Còn thu thập mấy thứ này làm gì? Chúng ta ngồi khinh khí cầu rời đi a, tải trọng có hạn, hơn nữa thời gian chỉ có mười phút thôi! Hai cô còn không mau lên! Quỳnh Lan, cô cũng mau lên! Nhanh nhanh, chỉ đem theo vật kỷ niệm cực kỳ quan trọng thôi, mọi thứ khác đều phải bỏ lại!”
Như Hoa và Mỹ Huệ vẻ mặt không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn tìm kiếm trong hành lý của hai người, lấy ví tiền và mấy tấm hình, những thứ phụ tùng…rồi không nói gì thêm, lập tức chạy ra ngoài.
Về phần Quỳnh Lan thì vẫn giữ bộ dáng an nhàn thoát tục, không vướng sự đời, không hề tìm kiếm cái gì mà đi thẳng ra ngoài cửa.
Thiệu Huy khẽ sửng sốt, vội nắm bàn tay bé nhỏ của Quỳnh Lan, nói:
“Cô không có vật kỷ niệm gì sao? Yên tâm đi, vẫn còn bảy tám phút nữa mà, vẫn đủ cho cô tìm kiếm.”
Quỳnh Lan liếc Thiệu Huy, lắc đầu nói:
“Không, không có vật gì cả…Đã không còn gì là kỷ niệm nữa rồi.”
Nói xong, nàng đẩy cánh tay Thiệu Huy ra, rồi đi thẳng ra ngoài, xen lẫn vào trong dòng người tấp nập..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...