Khinh khí cầu bay trên bầu trời không hề phát ra thanh âm nào, tuy không có thanh âm khổng lồ của máy bay phản lực nhưng tốc độ còn nhanh hơn máy bay phản lực nhiều lần.
Làm cho Schiele kinh ngạc một phen, rất muốn tháo hết bộ phận của khinh khí cầu ra mà nghiên cứu nhưng biết không thể nào nên chỉ có thể xoay tròn mắt.
Tối hôm đó, khinh khí cầu chở Thái Bạch đã đến sơn cốc, nơi đặt căn cứ bí mật kia.
Lúc này sơn cốc đã hoàn toàn khác xa lúc bọn Lăng Hồng Quân tiến vào, dù là ban đêm sơn cốc cũng được chiếu sáng như ban ngày, vô số bóng đèn chiếu sáng khắp nơi, ở lối vào duy nhất luôn có ít nhất năm trăm binh lính canh gác, trong sơn cốc đâu đâu cũng chi chít lều, bạt.
Thoạt nhìn vô cùng bừa bộn, nhưng thật ra tất cả đều được dựng theo kế hoạch vạch ra từ trước, tuy nhiều nhưng rất chỉnh tề, chừa ra các con đường cho xe cộ qua lại, hơn nữa lúc vào tới cửa chính của căn cứ, đó là một quảng trường có đường kính hơn ngàn mét, ngoài mấy chục binh lính cầm súng nghiêm chỉnh canh gác, còn có mấy trăm người đang lớn tiếng hô hào, người thì khiêu vũ, người thì đốt lửa trại, còn có 1 đám túm tụm lại chơi đánh bài với nhau….Nếu không có binh lính nghiêm chỉnh canh gác thì nơi này giống với một địa điểm cắm trại tập thể hơn, không hề có cảm giác ngày tận thế sắp đến cả.
Schiele và người nhà khẽ giật mình, họ vốn nghĩ chỗ ở của chính phủ này rất có thể là một nơi vắng vẻ, tràn đầy máy móc, hoặc có rất nhiều phòng thí nghiệm kỹ thuật.
Ở đó tuy họ cũng nhận được đãi ngộ xứng đáng, nhưng nhất định sẽ bị giam giữ nghiêm mật…Không ngờ rằng vừa đến đây lại thấy được cảnh tượng như vậy.
Thái Bạch thấy ánh mắt nghi hoặc của gia đình Schiele, mỉm cười nói:
“Tiến sĩ Schiele, tôi đã nói rồi mà, chúng tôi không giống với chính phủ các nước khác, chúng tôi chỉ hi vọng có thể cứu được nhiều người hơn thôi, những người trong lều này chính là những bình dân còn may mắn sống sót mà chúng tôi tìm được, dĩ nhiên, sức chứa của phi thuyền có hạn nên chúng tôi không thể nào cứu tất cả mọi người, vì vậy chúng tôi chỉ chọn những người có thân thể khỏe mạnh, không có bệnh di truyền cũng như phải có một số kiến thức nhất định, đồng thời nhất định phải không có tiền án gì, trong loạn thế chưa làm hại người vô tội.
Số tuổi cũng không quá cao, dĩ nhiên, nếu như cha mẹ của họ phù hợp với điều kiện thì chúng tôi vẫn thể hiện lòng nhân đạo, cho phép tất cả thân nhân của họ cùng đi.”
“Trước mắt, số bình dân mà chúng tôi thu nạp đã đạt tới con số tám mươi bảy nghìn người, trong đó số người có độ tuổi từ mười lăm trở xuống là hơn ba nghìn người, số người có độ tuổi từ năm mươi lăm tuổi trở lên là hơn bốn nghìn người, còn lại đều là nam nữ có độ tuổi từ mười lăm đến năm lăm.”
— QUẢNG CÁO —
Thái Bạch giải thích sơ lược tình huống trong căn cứ cho Schiele, không ngờ Schiele lại kích động nắm tay hắn, người đàn ông vốn rất nghiêm túc lúc này đã đổ lệ:
“Bây giờ ta mới thật sự tin các ngươi có phi thuyền vũ trụ, hơn nữa tôi xin đại biểu cá nhân cám ơn các người, cám ơn các người đã cứu vớt nhiều người như vậy…Cám ơn các người.”
Thái Bạch hơi bất ngờ về hành động của Schiele, không rõ tại sao ông ta lại kích động như vậy, tuy thế hắn vẫn mỉm cười đón nhận.
Sau khi khinh khí cầu hạ xuống đất thì có hơn mười binh lính chạy đến, họ nhanh chóng ghi chép lại thông tin về gia đình Schiele, đồng thời đã có người nhanh nhẹn mang laptop đến, chụp hình các thành viên trong nhà Schiele, chỉ lát sau trong tay năm người đã có năm chiếc thẻ từ.
Thái Bạch tỏ vẻ xin lỗi gia đình Schiele:
“Xin lỗi tiến sĩ Schiele, đây là quy định của căn cứ, năm chiếc thẻ này chính là thẻ chứng minh thân phận của các vị.
Vui lòng cất giữ cẩn thận, khi chúng ta bắt đầu lên phi thuyền thì với thẻ từ này, các vị sẽ được ưu tiên lên trước, có thể tự do lựa chọn phòng ngủ của mình.
Lát nữa sẽ có người hướng dẫn gia đình ngài đến khu cư trú trong sơn cốc, tại đó đã có sẵn các tiện nghi thông thường như phòng bếp, phòng vệ sinh, phòng ngủ, phòng khách, còn có các đồ điện tử dân dụng khác.
Hiện giờ tôi không thể làm bạn với các vị được nữa, vì tôi còn phải đi báo cáo nhiệm vụ.”
Nói xong, Thái Bạch nghiêm trang chào Schiele, bắt tay với ông sau đó mới xoay người đi tới lối vào của căn cứ.
— QUẢNG CÁO —
Tâm trạng năm người nhà Schiele vô cùng mừng rỡ, tất cả mọi thứ đều khiến họ hài lòng, đặc biệt là quy trình làm thẻ từ chính quy kia, còn có phòng ốc mà bọn họ sắp ở là những ngôi nhà có đầy đủ tiện nghi hẳn hoi chứ không phải là những chiếc lều đơn giản khác.
Những thứ này không thể nghi ngờ khiến họ cảm thấy mình đã trở thành thành viên chính thức trong căn cứ chứ không phải là những dân chúng bình thường kia.
Cảm giác này chỉ có thể cảm nhận được chứ khó mà nói thành lời.
Trong lúc gia đình Schiele đang mừng rỡ, hai chiếc xe jeep đồng thời thắng lại bên cạnh họ, hai người lính nhảy ra khỏi chiếc xe, trong đó có một đại hán da đen, nghiêm trang chào Schiele, rồi nói:
“Tiến sĩ Schiele, tôi được lệnh cấp trên mang ngài đến khu cư trú, xin mời lên xe.” Nói xong liền gác tay đứng bên cạnh xe jeep, đợi họ lên xe.
Schiele nhìn vợ, con trai, con dâu và cháu gái nhỏ của mình, hơi gật đầu, ngồi lên một chiếc xe jeep.
Chờ đến khi họ đã lên xe xong, hai người lính mới leo lên xe, lái xe hướng vào trong sơn cốc.
Schiele quay đầu nhìn phía lối vào căn cứ mà Thái Bạch đã đi qua, nhưng không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Khẽ thở dài, sau đó quay người lại, lấy ra điếu xì gà mà ông cẩn thận cất dấu từ mấy tháng trước, điếu xì gà này ông định hút vào ngày cuối cùng, nhưng bây giờ đã lấy ra.
“Nơi này thật tốt a…” Schiele thở ra một ngụm khói, nói:
— QUẢNG CÁO —
Người lính da đen bên cạnh cười ha ha, gật đầu nói:
“Đúng vậy, thật tốt, nếu so với bên ngoài thì nơi này chính là thiên đường…”
“Đúng vậy, một thiên đường xứng đáng được bảo vệ, chỉ còn bốn tháng nữa thôi, không, chắc còn sớm hơn nữa, con trai, hãy cố gắng bảo vệ nơi này, vì hi vọng cuối cùng của chúng ta, vì sự bình yên cuối cùng này…”
Ánh mắt người lính da đen càng thêm kiên nghị, đồng tình gật đầu.
Bỗng có tiếng nhạc truyền đến từ nơi xa xa trên quảng trường, bất tri bất giác Schiele và gia đình đã rơi nước mắt, từ lúc nào họ cũng không biết.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...