Thời Đại Phóng Túng


Editor: Hạ Uyển
Beta: Sói
********************
Xe buýt chạy hơn một giờ mới đến bến tàu, hơn một giờ này có lẽ là khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời Tân Lưu Quang.
Ngồi trên xe thì không thể không ngủ, không những thế ai ngủ trên xe cũng sẽ vì sợ đường xá xóc nảy mà không tự chủ dựa đầu vào người bên cạnh.

Vậy nhưng trong hoàn cảnh này, Tân Lưu Quang buộc mình phải dựa đầu vào cửa sổ để ngủ, bởi vậy suốt đường đi, đầu y bị đụng vào cửa sổ xe một giờ liền.

Lúc xuống xe, y có cảm giác nửa đầu mình đã sưng vù lên rồi.
Tề Minh Hoàn không hề bối rối với chuyện này, ngay cả việc nhắm mắt dưỡng thần trên xe người này cũng duy trì sự ưu nhã, dường như chỉ cần hơi lệch đầu sang một bên là đã phạm vào tội ác tày trời vậy.
Tinh Chi Hào đã dừng ở bến tàu, con tàu lớn này có mười tầng, thể tích khổng lồ, bên trong vô cùng xa hoa, tựa như một khách sạn cao cấp nổi trên mặt nước.
Trước khi lên thuyền, Tề Minh Hoàn bảo các sinh viên duy trì trật tự, sau đó anh ta giúp bạn học thân thể gầy yếu xách hành lý lên trước, có thể nói là dùng phong thái nhẹ nhàng điên cuồng phát ra mị lực.

Còn Từ Mục, lúc bước lên thuyền, hai chân cậu run bần bật, mắt không dám nhìn xuống bàn chân, phải bám vào Vạn Nghiên Minh mới cảm thấy an toàn.
Không gian của con tàu này rất lớn, trang trí tráng lệ, dù là trên mặt đất cũng rất hiếm thấy cách trang trí như thế này.
Bọn họ không thể không tiếp tục cảm thán rằng chủ nhiệm lớp thật nhiều tiền.
Khoang hạng nhất của du thuyền ở tầng 7, cả lớp từ từ đi thang máy lên trên.
Sau khi tìm được phòng mình và cất hành lý, các sinh viên đều không chờ nổi để đi dạo trong chiếc du thuyền to lớn xa hoa này.
Có người đến phòng khiêu vũ, có người đến quán bar, có người đến sòng bạc, phòng trò chơi, cũng có người vội vàng đi kết bạn với trai xinh gái đẹp, chỗ ăn chơi trên thuyền cũng không ít hơn trên đất liền chút nào.
Từ Mục sắp xếp xong hành lý, đang định ngã xuống giường định ngủ một giấc thật ngon thì Vạn Nghiên Minh bảo đói bụng, sau đó kéo cậu đi tìm đồ ăn.
Trên thuyền có rất nhiều nhà hàng, nhưng chỗ quý quá thì không ăn nổi, hai người chỉ có thể chen chúc ở những nơi rẻ tiền.
Nhà hàng rẻ nhất là một tiệm mì nằm ở gần boong tàu, không có chỗ ngồi.
Vạn Nghiên Minh đi mua mì còn Từ Mục thì ở khu công cộng tìm chỗ ngồi chờ cậu ta.
Từ Mục ngáp dài rồi lại vặn eo bẻ cổ, cậu nghiêng mắt nhìn boong tàu, sau đó, mới ngáp được một nửa cậu đã phải dừng lại, động tác duỗi người cũng ngừng nốt.
Trong quán cà phê lộ thiên trên boong tàu có mấy người mặc quần áo xa hoa đang ngồi.
Bàn bên trái gần nhất là một nam một nữ.

Người đàn ông ngồi đó đang hút thuốc, còn người phụ nữ không biết đang nói gì mà người đàn ông chưa hút xong đã đặt điếu thuốc lên gạt tàn, cũng không dập tắt, mặc cho làn khói bay lên, lờ mờ lộ ra gương mặt hắn.
Đương nhiên Từ Mục sẽ không nhận nhầm gương mặt này.
Trước khi lên Tinh Chi Hào, Từ Mục đã từng liên hệ với Tưởng Dĩ Giác, nói cho hắn biết trường học tổ chức khảo sát, cậu sẽ không ở trong thành phố hai tuần nhưng cũng không nói mình sẽ đi đâu.

Tưởng Dĩ Giác cũng nói đúng lúc hắn có việc phải ra ngoài, khi đó cậu cũng không ngờ rằng bọn họ sẽ ngồi cùng một con thuyền, rồi còn đụng mặt nhau ở đây.
Khi đã chắc chắn người đàn ông kia là Tưởng Dĩ Giác, ánh mắt của Từ Mục bắt đầu chuyển lên người phụ nữ ngồi đối diện hắn.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy cổ chữ V khoét sâu, khoác một cái áo khoác lông, cố ý để bộ ngực đầy đặn của mình lộ ra hơn phân nửa.

Ấn tượng đầu tiên mà vị tiểu thư kia để lại cho Từ Mục là ngực rất lớn, vừa lớn vừa trắng.
Thử hỏi ngoại trừ gay, có đàn ông nào có thể chịu được loại ngực này chứ.
Từ Mục là gay mà nhìn cũng động tâm.
Đương nhiên cảm xúc lớn nhất của Từ Mục không phải động tâm mà là tức giận.
Link: https://.wattpad.com/user/Van_Tuyet_Cac
Nhìn Tưởng Dĩ Giác uống cà phê cùng người phụ nữa khác, trong lòng Từ Mục có cảm giác như trông thấy đối tượng của mình đang ngoại tình vậy.
Mặc dù Tưởng Dĩ Giác trông có vẻ không thích nói chuyện với người phụ nữ đó, nhưng Từ Mục chắc chắn rằng mối quan hệ giữa hắn và cô ta không đơn giản như thế.
Từ Mục không muốn sau khi trở về còn phải nghĩ tới cảnh này, suy đoán về quan hệ của Tưởng Dĩ Giác và người phụ nữ đó, nên cậu dứt khoát đứng dậy đi tới chỗ bọn họ.
"Thật là đúng dịp."
Một giọng nói vang lên trên đầu Tưởng Dĩ Giác, Tưởng Dĩ Giác nghiêng đầu nhìn lại, hơi ngạc nhiên.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ đó ở khoảng cách gần, ngửi được mùi thơm trên ngưòi cô ta, Từ Mục càng cảm thấy ngột ngạt.
Cậu kiên quyết không tin tưởng quan hệ của Tưởng Dĩ Giác với cô ta là hoàn toàn đơn giản!
Từ Mục rất giận, nhưng cậu vẫn mỉm cười nói ra nửa câu sau: "Anh cũng ở đây à?"
Người phụ nữ nhìn thoáng qua Từ Mục rồi hỏi Tưởng Dĩ Giác: "Hai người quen nhau à?"
"Ừ." Tưởng Dĩ Giác cười yếu ớt, nói với Từ Mục.

"Ngồi chung luôn nhé?"
"Được." Từ Mục kéo ghế tới, không khách sao ngồi cùng bàn với hai người họ.
Sắc mặt của cô gái kia có vẻ không thoải mái, nhưng vì không muốn mất đi hình tượng, nên cô ta không biểu hiện rõ sự khó chịu này ra ngoài.

Cô ta vươn tay ra với Từ Mục, nở một nụ cười: "Xin chào, tôi họ Hà."
"Chào Hà tiểu thư, tôi họ Từ." Từ Mục nhanh chóng bắt tay với cô ta rồi thu tay về.
"Không hút điếu thuốc này sao? Nhìn tiếc thật đấy." Từ Mục nhìn điếu thuốc trên gạt tàn rồi nói.
Tưởng Dĩ Giác kẹp điếu thuốc lên, tiếp tục hút.
Hà tiểu thư bắt chuyện với Từ Mục: "Từ tiên sinh cũng muốn đến đảo Nam Khê à? Tôi mới nói với Tưởng tiên sinh giờ là thời điểm thích hợp nhất để đến đảo Nam Khê.

Ở đó mùa này không chỉ có thời tiết đẹp, mà còn có thể trông thấy sinh vật mang tính biểu tưởng là cá lửa màu tím ở Moon lake.

Hơn nữa ban đêm khi ở đó, ra ngoài có thể trông thấy ánh sáng tím dưới hồ."
Từ Mục gật đầu nhẹ rồi hỏi: "Hai người ở cùng nhau à?"
Tưởng Dĩ Giác đáp: "Chỉ là ở cùng một làng du lịch thôi.

Còn có hai người bạn đi cùng nữa."
Từ Mục ồ một tiếng.
Nghe được lời giải thích này của hắn, hình như trong lòng cậu đã thoải mái hơn rồi.
Hà tiểu thư liếc mắt nhìn Tưởng Dĩ Giác rồi mỉm cười hỏi Từ Mục: "Không biết trước đó Từ tiên sinh đã từng đến đảo Nam Khê chưa?"
"Đây là lần đầu tôi đến."
"Lần đầu sao?" Hà tiểu thư trông như không thể tưởng tượng nổi.

"Vậy ngài từng đến Sunny Island chưa?"
Từ Mục lắc đầu: "Chưa từng."
"Thật đáng tiếc......" Gương mặt Hà tiểu thư lộ ra vẻ vừa tiếc hận vừa thương hại.

"Nơi đó cũng giống đảo Nam Khê, vừa đến mùa đã tràn ngập không khí khiến người ta dễ chịu.

Tôi rất thích đến hai nơi này để nghỉ dưỡng, một năm ít nhất phải đến hai lần.


Nếu có điều kiện thì Từ tiên sinh thực sự nên đến hai nơi này chơi."
"Tưởng tiên sinh cũng vậy sao?" Từ Mục cố ý nhìn Tưởng Dĩ Giác hỏi, một năm phải đến ít nhất hai lần để 'thoải mái dễ chịu'?
Tưởng Dĩ Giác gảy tàn thuốc vào trong gạt tàn, nói: "Anh không có nhiều thời gian như vậy."
Sắc mặt Hà tiểu thư cứng đờ, cô ta bĩu môi, nhưng khóe môi nhanh chóng cong lên, chỉ là ý cười không nhiều như vừa rồi: "Vậy thì không nói đến chuyện này nữa, sao Từ tiên sinh còn chưa gọi đồ uống?" Cô vội vàng đi đến quầy bar.

"Phục vụ, một ly Ý Nồng."
Nửa phút sau, nhân viên phục vụ bưng một ly cà phê kiểu Ý tới, Hà tiểu thư dùng cằm chỉ về hướng Từ Mục: "Cho vị tiên sinh này."
Một chén nhỏ màu nâu đen được đặt trước mặt Từ Mục.
"Không biết Từ tiên sinh thích uống loại cà phê nào, nhưng cá nhân tôi đề cử anh nếm thử Espresso của tiệm này, mùi vị của nó khiến cho tôi nhớ đến thời gian thực tập ở phố Wall năm nào.

Bên trong hương vị đắng chát ấy là sự thoả mãn." Cách nói chuyện của Hà tiểu thư luôn không nhanh không chậm, ấm áp và ôn hòa, tựa như tất cả hành động đều mang theo ý tốt.
"Ý Nồng quá đắng, em uống ly này của anh sẽ tốt hơn." Tưởng Dĩ Giác muốn đổi ly của mình cho Từ Mục.
"Không thử thì làm sao biết ly này không tốt?" Từ Mục quật cường không chịu để cho hắn đổi, cậu cầm lấy ly Ý Nồng trước mặt uống một hớp sạch sẽ.
Cà phê mới ép đậm đặc và đắng đến nỗi khiến gương mặt Từ Mục vặn vẹo.
Từ Mục che miệng lại, suýt nữa thì nôn ra.
"Từ tiên sinh, thì ra anh không thể uống cà phê đắng à?" Hà tiểu thư trợn to mắt.

"Tôi không biết đấy."
Từ Mục để ly cà phê xuống, không để ý mặt mũi đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.
Từ Mục đứng trước bồn rửa tay vốc nước súc miệng.

Vị đắng trong miệng bị một lượng lớn nước máy làm tan đi, cậu lau lau miệng, nhớ tới sắc mặt vừa rồi của Hà tiểu thư, giận không có chỗ xả.
Vậy mà Tưởng Dĩ Giác lại có thể nói chuyện phiếm cùng cái loại người này! Phẩm vị gì vậy chứ!
Từ Mục tức điên lên, trong lòng nói nhất định phải tức giận với Tưởng Dĩ Giác! Phải giận 10 năm!
Trong mười năm này nhất định sẽ không nói với hắn câu nào!
Lúc này, có một người vào phòng vệ sinh, Từ Mục còn chưa kịp phản ứng, hắn đã nắm tay cậu kéo vào một gian phòng rồi khóa cửa.
Tưởng Dĩ Giác không nói câu nào đã thô lỗ hôn cậu, hôn đến mức toàn thân Từ Mục nóng lên.
Từ Mục thật sự phục người này luôn rồi, chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể.
"Anh......!Hà tiểu thư còn chờ anh bên ngoài kìa."
Từ Mục cố hết sức nói.

"Anh chỉ quan tâm em thôi."
Tiếng quần áo ma sát xột xoạt vang lên trong phòng, kèm theo đó là giọng của Từ Mục.
Tưởng Dĩ Giác cố ý cười hỏi: "Lớn tiếng như vậy? Không sợ bị người bên ngoài nghe được à?"
Từ Mục vội vàng che miệng của mình, cậu cố gắng nuốt âm thanh lại vào miệng, kìm nén đến nỗi nước mắt và mồ hôi chảy ròng ròng.

Kìm nén như thế khoảng nửa giờ sau, cuối cùng Tưởng Dĩ Giác cũng hôn lên nước mắt cậu coi như kết thúc.
Sau khi kết thúc, Tưởng Dĩ Giác giúp Từ Mục tẩy rửa sạch sẽ rồi mặc quần áo tử tế cho cậu.
Hai người ra khỏi phòng, Tưởng Dĩ Giác rửa sạch tay, nhìn vào gương sửa lại cổ áo cho chính mình.

Vẫn là kiểu đàng hoàng như thế, giống như chưa từng làm chuyện gì cả.
Từ Mục nhìn dáng vẻ đàng hoàng của hắn, trong lòng thốt ra hai câu mặt người dạ thú, nhã nhặn bại hoại.
Cậu âm thầm thề, chắc chắn sẽ có một ngày Từ Mục cậu để Tưởng Dĩ Giác nếm thử hương vị hai chân như nhũn ra!
Giờ dáng đi của Từ Mục không bình thường như trước, vừa rồi làm mà không chuẩn bị đầy đủ, cho nên bây giờ có hơi đau nhức, tuy nhiên cũng không tính là quá đau, cậu còn có thể chịu được.
May mắn là ở đây nên Tưởng Dĩ Giác kiềm chế lại, nếu như phát huy uy lực như trên giường, có thể hôm nay Từ Mục cậu sẽ được khiêng ra khỏi nhà vệ sinh mất.
Từ Mục xoa xoa hai má để nhiệt độ trên mặt mình hạ xuống.
Nếu cậu cứ để gương mặt đỏ bừng này đi ra ngoài thì rất khó để người khác không suy nghĩ lung tung.
"Rốt cuộc là anh có quan hệ gì với Hà tiểu thư?" Từ Mục hỏi.
"Trước kia có quen biết, rồi tình cờ gặp lại trên thuyền."
Giọng Từ Mục chua lè: "Thật có duyên."
"Em ở phòng nào?"
Tưởng Dĩ Giác hỏi.

Vừa rồi chỉ như món khai vị, đương nhiên không đủ thỏa mãn Tưởng Dĩ Giác, hắn còn muốn bù vào.
"Sao đấy, tối anh muốn đến tìm em à? Nhưng bạn cùng phòng của em cũng ở đó." Từ Mục cầm tờ giấy lau mặt nói.
"Vậy em tới chỗ anh đi." Tưởng Dĩ Giác ôm cậu từ đằng sau, hôn lên lỗ tai của cậu.

"Anh ở phòng 712." Vừa nói hắn vừa sờ soạng trên người cậu.

"Ra ngoài thôi."
Hết chương 21..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui