Thương đoàn tiếp tục tiến lên, nhưng lần này đã có thêm một vài người xa lạ.
"Ha ha, huynh đệ không sao chứ, không đánh không quen mà. Lại nói mấy huynh đệ bọn ta cũng đánh cho sứt đầu mẻ trán mới kết nghĩa huynh đệ đấy."
Trong tiếng cười ha hả, tiểu Thất vừa cười vừa kể mấy chuyện khi mấy người bọn hắn gặp nhau, bàn tay to lớn thì cứ vỗ vỗ lên vai mấy người bên cạnh, vỗ mạnh đến mức khiến mấy người này nhe răng trợn mắt. Động đến vết thương ban nãy nên mấy người này đau đớn không thôi, tuy vậy bọn hắn cũng chỉ đành nghiến răng trừng mắt chứ chẳng dám nói gì.
"... Hơn hai tháng trước ba huynh đệ bọn ta đang áp vận ột thương đoàn thì gặp đại ca và nhị ca nhảy ra đánh cướp. Hai bên chúng ta đại chiến mấy canh giờ, nhị ca khi đó cũng kịp lưu một vết sẹo trên mông ta, khiến ta mấy đêm mất ngủ vì nằm sấp..."
Tiểu Thất tiếp tục thao thao bất tuyệt về trận chiến hôm đó, nước bọt văng tung tóe, lớn giọng kể về sự uy vũ của mình, cảm thấy mình vô địch thiên hạ, thật là tịch mịch. Hắn kể đến nhập thần, không hề chú ý đến vẻ mặt quái dị của mấy người ngồi nghe xung quanh.
Cách đó không xa có mấy người nhìn sang bên này, mấy người như Trung tổng tiêu đầu đều cảm thấy có chút kỳ lạ với người tên tiểu Thất này. Hỏi ra mới biết hắn tên là Nguyễn Bá Dũng, đến nay cũng mới mười tám tuổi, võ nghệ thì cao cường, tuy nhiên ngôn từ thì... Nói chung là ấn tượng khắc sâu.
"Ha ha, tiểu Thất tính tình có chút lạc quan, đúng, chính là lạc quan."
Nhìn tiểu đệ của mình, thân làm đại ca như hắn cũng chỉ đành lắc đầu thở dài. Lúc này mấy người bọn họ đang cưỡi ngựa sóng vai mà đi, nhìn lại thì chỉ có Trung tổng tiêu đầu, Bàng tổng tiêu đầu lắng nghe, còn nhị đệ Hồ Quang Dũng thì đang nhìn ngó xung quanh.
Sau khi gia nhập thương đoàn, năm huynh đệ bọn họ cũng tách ra, dù sao cũng không nhất thiết phải đi cùng với nhau suốt làm gì, mỗi người mỗi tính mà. Tiểu Thất tính tình hào sảng, lạc quan, có thể nói là không tim không phổi, cũng không có tâm kế gì trong đầu. Hắn vừa mới nhập đoàn là có thể hô gọi mấy người bị hắn đánh trước đó là huynh với đệ, nào là không đánh không quen, chúng ta giờ ngồi chung thuyền, phải tương thân tương ái. Ừ thì thế, ngôn từ của hắn thật sự là không cẩn trọng cho lắm, giữa nam nhân với nhau mà lại dùng từ "tương thân tương ái" cơ đấy.
Tam đệ Nguyễn Bá Trí thì tính tình thoải mái, lạnh nhạt, nếu không ai bắt chuyện thì hắn cũng chẳng buồn tiếp xúc với mọi người xung quanh. Lúc này hắn đang nằm dài trên nóc chiếc xe ngựa mà tiểu Thất đang ngồi, trên mặt thì trùm mảnh vải để che nắng, có vẻ như muốn ngủ. Lại nói hai người Bá Dũng và Bá Trí là anh em, hai người cũng xứng với cái tên đươc cha mẹ gửi gắm, em thì vũ dũng, anh thì cơ trí.
Tứ đệ Trần Bất Toàn là một người kỳ quái, gương mặt luôn lạnh lùng lạnh lẽo khiến người khác có cảm giác khó gần, cả ngày cũng hiếm khi thấy hắn nói câu nào. Dường như hắn từng gặp biến cố nào đó, cái tên Bất Toàn cũng là hắn tự đổi thành. Nghe bảo lúc Bá Trí và Bá Dũng gặp hắn thì cũng mình đầy thương tích, gần như sắp tắt thở rồi. Sau khi được cứu sống, hắn cũng đi theo hai anh em bọn họ lang bạt khắp nơi, cuối cùng thì dừng chân ở hẻm núi Lăng Tư làm thảo khấu.
Nhớ lại lần đầu khi gặp ba người bọn họ, hắn bất giác bật cười, khi đó hắn và nhị đệ nấp trên núi cũng thấy tình cảnh tương tự thế này. Tiểu Thất thì đánh xe và ba hoa với đám hộ vệ, tam đệ thì nằm dài trên nóc xe, còn tứ đệ thì ở yên lặng ở trong xe như bây giờ.
"Chuyện Tranh huynh đệ nói là thật sao?"
Sau khi nghe Lý Nguyên Tranh nói xong, Trung tổng tiêu đầu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyến đi lần này, bất giác coi trọng năm huynh đệ bọn họ thêm mấy phần, nhưng cũng đề cao cảnh giác thêm nữa. Trong thành Cổ Lôi, hắn cũng là người có chút thanh danh, được người khác xưng là Long Trung, chỉ có Hổ Bàng của tiêu cục Nha Lang là có thể sánh cùng với hắn về võ thuật. Hắn là người tính cách trầm tĩnh, không thích thể hiện mình, cái danh Long Trung tuy rất có uy thế nhưng hắn vẫn thích được người khác gọi là Trung tổng tiêu đầu hơn.
"Không sai, chuyện mấy người áp tải chuyến hàng lớn lần này đã được truyền đến đây gần một tháng trước đó rồi, đám thảo khấu trong núi đã quyết tâm bắt tay với nhau muốn ăn trọn chuyến hàng này. Chỉ cần ăn hết, dù bọn chúng có chia nhau cũng có đủ mấy tháng cơm không lo. Trung lão huynh chắc cũng hiểu phải không, trước lợi ích lớn như thế thì bất cứ ai cũng sẵn sàng liều mạng cả."
Lý Nguyên Tranh hời hợt nói, ngữ khí nhẹ nhàng tường thuật thêm một chút tình huống gần đây của đám thảo khấu trong núi Lăng Tư. Theo số lượng tặc khấu tụ hợp về đây ngày càng nhiều, lượng hàng cướp được mỗi chuyến đã dần khó có thể bảo đảm lượng cơm ăn cho anh em trong trại nữa. Trong tình huống ăn không đủ no như thế, lệ cũ như phí qua đường đã dần không còn có ai nhớ tới.
"Thế sao Tranh huynh đệ lại vẫn quyết định gia nhập bảo vệ thương đoàn này?"
Lão Bàng lên tiếng hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn đối phương, vẻ ngoài thô lỗ đã biến mất không còn sót gì, chỉ còn lại khí thế sắc bén. Không khí hài hòa ban đầu nay đã có chút đông cứng.
"Bàng huynh lo lắng năm huynh đệ bọn ta làm nội gián?"
Hồ Quang Dũng lên tiếng hỏi, có chút tùy ý nhìn sang bên này.
"Không sai, ta chính là nghi ngờ các ngươi làm nội gián."
Lão Bàng cũng không hề phủ nhận ý nghĩ của mình, sau khi nói xong câu đó, mấy người hộ vệ thương đoàn mơ hồ đã bao vây hai người Nguyên Tranh và Quang Dũng lại. Xung quanh chiếc xe ngựa tiểu Thất đang ngồi cũng mơ hồ hình thành thế bao vây, tuy nhiên tiểu Thất vẫn đang mải nói chuyện, dường như không hề phát hiện ra tình huống đó.
Nguyên Tranh cũng trực tiếp nhìn thẳng vào đối phương, khí thế trầm ổn, vững chãi, ánh mắt nghiêm túc, y chậm rãi nói.
"Bàng huynh có cái nhìn thế nào với thời cục đất nước hiện nay?"
"Hả?"
Lão Bàng ngẩn ra, trong không khí như vậy, đối phương lại hỏi một câu không liên quan như thế khiến một người có nội tâm nghiêm cẩn như lão cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
"Thời nay giặc cướp tuy nhiều, người dân đói kém, nhìn như loạn nhưng thực tế lại không phải như vậy. Từ khi triều Lý suy bại, nhà Trần lên nắm quyền, Thái Sư Trần Thủ Độ quyền át cả vua, có người nói trong triều đình hiện nay ông ấy là vua không ngai. Nhiều người dựa vào đó lên tiếng phản đối triều đình, giương cờ tạo phản, khiến loạn phỉ đã loạn càng thêm loạn. Nhưng thực tế thì sao?"
Trong thời đại này, những lời này có chút đại nghịch bất đạo, dễ mà gặp họa mất đầu, tuy nhiên Nguyên Tranh lại tỏ ra khá hờ hững, giọng nói bình thản đánh giá thế cục đất nước thời bấy giờ.
"Triều Lý suy bại không thể khống chế chính cục đất nước khiến dân chúng lầm than, đất nước chìm trong loạn lạc. Triều đình bất lực với nội loạn, xã hội bất ổn, hậu quả dù lớn dù nhỏ cũng đều ập lên đầu bá tánh bình dân. Trần Thái Sư thế nào thì tạm không bàn tới, nhưng chính cục đất nước hiện nay thế nào thì những người mắt sáng đều rõ ràng. Sau khi dẹp tan loạn Quách Bốc, các thế lực phản loạn lớn cũng liên tiếp bị dập tắt, một vài thế lực nhỏ lẻ khác chỉ như đốm lửa nhỏ nhoi, trước đại thế như vậy cũng chỉ leo lắt trước gió, khó làm nên chuyện. Trần Thái Sư có công bình ổn phản loạn, đưa đất nước dần tiến vào đường lối, công lao như trời bể."
Mấy người Trung Bàng đều yên lặng lắng nghe, không khí ngưng kết ban đầu đã hơi hòa hoãn lại. Không biết từ lúc nào thương đoàn đã ngừng lại, Bá Dũng cũng không còn ba hoa chuyện trên trời dưới đất nữa.
"Chắc không ai quên mấy tháng trước, giặc Nguyên xâm lược bờ cõi, quân binh mạnh mẽ, khí thế như vũ bão chiếm thành Thăng Long. Tuy đã đánh đuổi chúng đi trong nửa tháng nhưng cũng để lại nhiều hậu quả nghiêm trọng, cũng đánh thức nhiều người đang trong cơn mê muội rằng ngoại hoạn còn đó. Tuy nhiên trận chiến này cũng giúp quân dân đồng lòng, triều Trần đã chiếm được sự ủng hộ rất lớn từ người dân. Trước đại thế như vậy, vua ứng lòng dân, loạn phản tức khắc không đánh mà tan."
"Sau khi dẹp yên phản loạn, những thứ như phỉ loạn cũng sẽ bị quân đội triều đình đàn áp. Đến lúc đó, nơi gọi là thiên đường thảo khấu này sẽ thành mồ chôn thảo khấu thôi."
Nghe Nguyên Tranh nói như vậy, mấy người khác cũng cảm thấy có lý. Hai người Trung Bàng cũng cảm thấy sự bất phàm của người thanh niên này, mấy người như bọn họ tuy cũng có chút suy nghĩ nhưng cũng chỉ gói gọn trong khu vực nhỏ, còn muốn nắm bắt đại thế của đất nước thì khó có thể làm được. Điều đó tuy không thể khẳng định người thanh niên này có thông minh hơn bọn họ hay không, nhưng có thể chắc chắn tầm mắt của y hơn bọn họ rất nhiều.
"Là người thì không ai muốn chết cả."
Im lặng trong chốc lát, Nguyên Tranh mới bình thản nói lên câu như vậy.
"Thế Tranh huynh đệ muốn gì, chắc không phải chỉ là hộ tống xong chuyến hàng lần này lại tiếp tục ở đây đó chứ?"
"Vốn dĩ năm huynh đệ chúng tôi muốn mở một tiêu cục nhỏ trong thành Cổ Lôi, cần nhờ các vị giúp đỡ một chút về vấn đề thân phận. Tuy nhiên hiện tại xem Hồ gia thế lớn, chỉ mong có thể làm hộ viện trong nhà bọn họ, vừa có cơm ăn vừa không giành bát cơm của mọi người, có lẽ như thế là tốt nhất."
"Lấy thành ý đãi người, chỉ mong được chốn nương thân."
Nguyên Tranh quay người kính cẩn ôm quyền hành lễ, hai người Trung Bàng cũng không biết nói gì hơn, tựa hồ cũng có chút bị thuyết phục.
"Tranh huynh đệ xin đợi chốc lát, chúng tôi sẽ nói chuyện này lên quản sự Hoàng của Hồ gia. Năm huynh đệ võ nghệ cao cường, chắc quản sự Hoàng sẽ không từ chối, chỉ là..."
"Chúng tôi hiểu, ít nhất cũng phải xem biểu hiện của chúng tôi bây giờ thế nào."
Nguyên Tranh vừa dứt lời, Quang Dũng đang cưỡi ngựa đi bên cạnh bỗng nhảy xuống ngựa, y nhàn nhã tiện tay cầm thanh trường thương của một người bên cạnh. Sau khi ước lượng đại khái trọng lượng của thanh trường thương, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Quang Dũng vụt vung tay phóng trường thương đi, mũi thương với tốc độ kinh hồn đâm xuyên qua một thân cây bên sườn núi.
Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp nơi!
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, từ cực tĩnh trong nháy mắt chuyển sang cực động khiến nhiều người vẫn còn trong trạng thái ngỡ ngàng. Đến khi tiếng hét đau đớn vang lên, những người này mới tỉnh lại, sau đó nhất loạt cầm vũ khí nơi tay.
"Hai vị tổng tiêu đầu cẩn thận rồi."
Nguyên Tranh vừa cười vừa xuống ngựa, y thoải mái rút thanh trường thương để sau lưng, thân thương đen nhánh, mũi thương tản ra ánh sáng lành lạnh, hàn khí bức người.
"Khốn kiếp, Nguyên Tranh, mấy tên khốn các ngươi lần này chết chắc rồi."
Một tiếng hét lớn vang lên, bóng người theo đó cũng xuất hiện khắp nơi trong hẻm núi, nhìn qua cũng có hơn ba trăm người, cả thương đoàn đã hoàn toàn bị bao vây vào giữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...