Translator: Nguyetmai
Lúc này, Lữ Chí Kỳ đang đi công tác, bàn bạc hợp tác thương mại với một công ty nằm ở khu số 4.
Buổi chiều bàn bạc rất thuận lợi, Lữ Chí Kỳ trở về khách sạn mình ở, mở máy tính gấp ra chuẩn bị dành thời gian xử lý một vài công việc.
"Cốc cốc cốc."
Có người gõ cửa.
Lữ Chí Kỳ ngẩng đầu nhìn lên: "Trợ lý Từ? Sao vậy, có chuyện gì sao?"
Trợ lý Từ do dự một chút mới nói: "Tổng Giám đốc Lữ, mấy quản lý của dự án anh phụ trách muốn xin gọi điện thoại báo cáo với anh, hình như tâm trạng rất kích động."
Tổng Giám đốc Lữ sửng sốt: "Tâm trạng kích động? Bọn họ kích động cái gì vậy?"
Trợ lý Từ hạ thấp giọng nói: "Tôi cũng có hỏi sơ qua việc này, theo cách nói của Quản lý Lưu, bọn họ phát hiện Quản lý Tạ lấy kinh phí tuyên truyền đầu tư cho một chương trình giải trí mạng có độ hot cực thấp, cho nên..."
Trợ lý Từ thuật lại sơ lược ý của các quản lý.
Dù sao Tổng Giám đốc Lữ cũng bề bộn công việc, không phải muốn điện thoại báo cáo là báo cáo, vì thế đầu tiên mấy quản lý phải tiết lộ suy nghĩ của mình cho trợ lý Từ biết, hy vọng có thể chuyển lời cho Tổng Giám đốc Lữ. Nếu như Tổng Giám đốc Lữ cũng hiểu được việc này rất nghiêm trọng, vậy thì mới gọi điện thoại báo cáo chi tiết.
Lữ Chí Kỳ nghe xong lời trợ lý Từ nói, chau mày: "Mấy người này ăn no rỗi việc à?"
Trợ lý Từ nhanh chóng cụp mắt xuống, bởi vì anh ta biết rõ có thể Tổng Giám đốc Lữ sắp tức giận.
Lữ Chí Kỳ rất ít khi nổi trận lôi đình. Ông ta khống chế tâm trạng khá tốt, nhưng chuyện này không hề thể hiện rằng hậu quả khi ông ta tức giận không nghiêm trọng.
Lữ Chí Kỳ gõ bàn: "Dự án vẫn chưa ra mắt, hiệu quả tuyên truyền vẫn chưa có, chỉ bởi vì đầu tư tài trợ cho chương trình giải trí online mà bọn họ đã phản ứng mạnh như vậy sao? Có ý kiến gì đợi sau này có kết quả tuyên truyền cuối cùng rồi hẵng nói cũng không muộn đâu, cứ nhao lên như khỉ đòi ăn chuối, thật thiếu kiên nhẫn. Tôi thấy không phải bọn họ tiếc kinh phí tuyên truyền, chỉ đơn thuần là bệnh gato mà thôi! Cậu nói với bọn họ, tôi không bị mù, tôi muốn cho ai kinh phí tuyên truyền thì tôi cho người đó, bảo bọn họ hãy chăm chỉ làm cho tốt công việc của mình, ngậm miệng lại!"
Tổng Giám đốc Lữ nói xong, tiếp tục làm việc của mình.
Trợ lý Từ vội vàng gật đầu lui ra ngoài, rõ ràng nếu như tiếp tục xoắn xuýt về đề tài này thì đoán chừng Tổng Giám đốc Lữ sẽ mắng luôn cả anh ta.
"À, đúng rồi, cậu chuyển y nguyên y xì lời của tôi cho mấy quản lý đó, tránh sau này bọn họ lại được đằng chân lân đằng đầu!" Tổng Giám đốc Lữ lại bồi thêm một câu.
Trợ lý Từ vội vàng gật đầu: "Vâng, Tổng Giám đốc Lữ, tôi chắc chắn sẽ chuyển lời đúng sự thật."
Trở lại phòng của mình, trợ lý Từ bấm số điện thoại của Lưu Vũ Tân. Mấy quản lý cũng ở đó chờ để điện thoại báo cáo với Tổng Giám đốc Lữ.
"Tổng Giám đốc Lữ đã nói, dự án vẫn chưa ra mắt, hiệu quả tuyên truyền cũng chưa có..."
Trợ lý Từ trực tiếp nói lại một lần lời của Tổng Giám đốc Lữ không thiếu một chữ, bao gồm những nội dung như "bệnh gato", "Mắt tôi không mù", "Bảo bọn họ ngậm miệng lại" đều chuyển lời toàn bộ.
Mấy quản lý nhìn nhau ngơ ngác.
Trời ơi?
Lưu Vũ Tân rất kinh ngạc, tuy trợ lý Từ chưa tái hiện hoàn hảo giọng nói của Tổng Giám đốc Lữ ngay lúc đó, nhưng chỉ với những gì trợ lý Từ truyền đạt, cũng có thể cảm giác được một cách rõ ràng Tổng Giám đốc Lữ rất tức giận...
Điều này khiến cho các quản lý dự án có chút bất ngờ, báo cáo vẫn chưa báo, thậm chí Tổng Giám đốc Lữ cũng không rõ lắm nội dung cụ thể đã trực tiếp mắng bọn họ một trận rồi.
Trợ lý Từ nói rằng: "Được rồi, tôi biết mọi người buồn, nhưng kinh phí tuyên truyền cho Quản lý Tạ là do Tổng Giám đốc Lữ đích thân phê duyệt, điều này nói lên rằng ông ấy tán thành dự án này. Bây giờ mọi người chạy tới đâm thọc nói dự án của Quản lý Tạ không ổn, Tổng Giám đốc Lữ có thể vui sao? Được rồi, các anh nhanh chóng quay về làm việc đi, đừng chọc giận Tổng Giám đốc Lữ nữa, lỡ như Tổng Giám đốc Lữ nổi trận lôi đình thì xảy ra chuyện lớn đó."
Mấy quản lý vội khúm núm gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
Tình huống có chút xấu hổ, mấy người này vốn dĩ còn muốn đến chỗ Tổng Giám đốc Lữ phản đối lão Tạ một trận, vậy mà không làm được, ngược lại tự hãm hại bản thân mình.
Tổng Giám đốc Lữ chính là lãnh đạo khu vực, cấp trên trực tiếp của họ, khiến Tổng Giám đốc Lữ không vui thì ngày tháng sau này của những dự án vốn dĩ có chút tồi tệ sẽ ra sao...
Lưu Vũ Tân là người hoảng sợ hơn cả, dù sao những người này đều do anh ta gọi đến. Lưu Vũ Tân vội vàng nói: "Mọi người không cần lo lắng, chỉ là bây giờ Tổng Giám đốc Lữ mất thể diện, không muốn thừa nhận mà thôi. Với dự án của lão Tạ, nhiều kinh phí tuyên truyền như vậy đầu tư cho một chương trình giải trí online không ai xem, mọi người cảm thấy nó có thể thành công không? Chắc chắn không có khả năng! Đợi đến lúc dự án tiêu tùng, trong mắt Tổng Giám đốc Lữ, chúng ta đều là người có khả năng dự đoán, vì thế không cần lo lắng chuyện hôm nay để lại ấn tượng xấu với Tổng Giám đốc Lữ. Đợi dự án của lão Tạ ra mắt thì chúng ta có thể biết thực hư ngay!"
Mấy quản lý khác suy nghĩ một chút: "Cũng đúng, Quản lý Lưu, anh nói có lý. Vậy trước hết chúng ta cứ chờ một chút, xem dự án của lão Tạ rốt cuộc có thể làm nên trò trống gì!"
...
Phòng làm việc của quản lý.
"Tiểu Chung à, vừa rồi trợ lý của Tổng Giám đốc Lữ gọi điện thoại cho tôi, nói mấy quản lý tụ tập với nhau đi tìm Tổng Giám đốc Lữ, tố dự án của chúng ta phung phí kinh phí tuyên truyền, có điều bị Tổng Giám đốc Lữ mắng một trận. Thế nhưng, những người nghĩ như bọn họ chắc chắn cũng không ít, cho nên tôi lại đột nhiên có chút lo lắng, đầu tư kinh phí tuyên truyền cho chương trình giải trí này thực sự không thành vấn đề sao? Bây giờ tôi suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy có hơi thiếu tin tưởng, dù sao tôi cũng không kiềm chế tốt và vững dạ như Tổng Giám đốc Lữ."
Tuy Quản lý Tạ vẫn ngồi ở đó nhàn nhã uống trà, nhưng nhìn ra được ông ấy vẫn có áp lực. Trước đó quyết định đầu tư tiền cho "Nhà biện luận tài ba" là một chuyện, nhưng sau đó có hối hận hay không thì lại là một chuyện khác.
Chủ yếu là Quản lý Tạ có thể cảm nhận được trong lời nói của trợ lý Từ rằng đã có rất nhiều người chú ý đến ông ấy và dự án "Biển học vô biên", rất nhiều người đều đang đợi xem trò cười của ông ấy đó!
Lỡ như đến lúc dự án thất bại, kinh phí tuyên truyền đổ xuống sông xuống biển, nói không chừng sẽ có nhiều người chạy đến chỗ Tổng Giám đốc Lữ tố cáo. Bây giờ game vẫn chưa ra mắt, Tổng Giám đốc Lữ có thể kiên nhẫn. Nhưng nếu như dự án thất bại, Tổng Giám đốc Lữ còn có thể bình tĩnh như vậy sao?
Chung Minh lại rất thản nhiên, có điều anh cũng có thể hiểu được sự lo lắng của Quản lý Tạ. Ông ấy vốn không thích ganh đua với đời, cũng không thường xuyên phải đối mặt với cục diện như thế này.
"Quản lý Tạ, bên đó có tặng vé đến trường quay ghi hình "Nhà biện luận tài ba", nếu anh không yên tâm thì có thể chờ đến khi bọn họ ghi hình chương trình rồi đi khảo sát một chút, chắc chắn sẽ khiến anh hài lòng."
Quản lý Tạ suy nghĩ một chút: "Ừ, cũng được đấy, tôi cảm thấy cần phải đi một chuyến, vậy cậu cho tôi ba vé nhé, được dịp tôi dẫn vợ và con trai của tôi đi xem luôn, nói thật tôi chưa từng đến trường quay của chương trình giải trí bao giờ."
Chung Minh gật đầu: "Được, vé đến trường quay đều là vé điện tử, lát nữa tôi trực tiếp gửi đến đồng hồ cho anh. Đúng lúc tập đầu tiên tôi cũng phải đi xem xem rốt cuộc hiệu quả của chương trình như thế nào."
Chung Minh có thể hiểu được sự lo lắng của Quản lý Tạ. Thực ra biện pháp tốt nhất để giải quyết sự lo lắng này là để Quản lý Tạ đến xem trường quay của chương trình giải trí, cảm nhận kiểu chương trình tranh biện hoàn toàn mới, sau đó lại xem hiệu quả quảng cáo đưa vào.
Chung Minh tin tưởng rằng chỉ cần Quản lý Tạ thấy được hiệu quả của chương trình ở trường quay, chắc chắn sẽ hiểu rõ hai trăm vạn tiền tài trợ này tuyệt đối không hề uổng phí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...