Translator: Nguyetmai
Chung Minh đứng lên khỏi sofa, bắt tay với Chu Dương.
"Hân hạnh hân hạnh, tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, sau này chúng ta cùng nhau cố gắng." Thái độ của Chu Dương rất khiêm tốn, hoặc có lẽ là quá khiêm nhường, có vẻ hơi thiếu nhiệt tình.
Quản lý Tạ vui tươi hớn hở nói: "Được rồi, Chu Dương, cậu đưa Tiểu Chung đến chỗ ngồi của cậu ấy đi, làm quen với công việc và những người khác một chút. Tiểu Chung là người mà Tổng Giám đốc Lữ đặc biệt tiến cử tới dự án của chúng ta. Tổng Giám đốc Lữ khen ngợi cậu ta là người có tài, là hạt giống tốt, cậu đừng để người ta mai một."
Chu Dương gật đầu: "Ây da, Quản lý Tạ cứ yên tâm."
Chu Dương dẫn Chung Minh rời khỏi phòng làm việc của Quản lý Tạ, đi về nơi làm việc của anh.
Trên đường đi, Chung Minh quan sát tứ phía, nhóm dự án này bé nhỏ quá.
Tầng này có mấy dự án, dự án số 52 của Chung Minh chỉ là một trong số đó, cộng tất cả số nhân viên lại mới có mười mấy người, bốn thiết kế, hai mỹ thuật, năm lập trình, cộng thêm vài người phụ trách việc vặt, đó là toàn bộ nhân lực ở đây.
Trong bốn thiết kế, Chu Dương là chỉ đạo thiết kế, Trương Tiểu Văn là thực tập sinh, còn có một thiết kế số liệu, cộng thêm Chung Minh, đó là toàn bộ nhân viên tổ thiết kế.
Hai mỹ thuật, một người phụ trách thiết kế giao diện (UI), một người chỉ đạo mỹ thuật, phụ trách tài nguyên mỹ thuật khác.
Khi đến nhóm dự án, Chu Dương giới thiệu sơ qua cho Chung Minh làm quen với các thành viên chủ chốt, cũng chính là những người sau này anh sẽ thường xuyên tiếp xúc.
"Đây là chỉ đạo mỹ thuật của dự án chúng ta, lão Lý."
"Đây là chỉ đạo lập trình, anh Đại Huy."
"Đây là người phụ trách số liệu tổ thiết kế chúng ta..."
"Hân hạnh hân hạnh."
Lần lượt giới thiệu xong, Chung Minh đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, Chu Dương bắt đầu sắp xếp công việc.
"Sản phẩm của chúng ta thuộc thể loại game giáo dục, bên đơn vị kia có tham gia vào công việc thiết kế, rất nhiều ý kiến của bọn họ đã được sử dụng vào thiết kế ban đầu của game, nhưng chuyện sau đó cậu cũng đã biết, bản thân game hiện nay đã sửa đổi nhiều. Nói chung, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một chiếc đồng hồ, cậu trải nghiệm game trước, sau đó mở xem tài liệu thiết kế, đợi ngày mai tôi sẽ giải thích công việc cho cậu."
Chu Dương đưa cho Chung Minh một chiếc đồng hồ dùng để test, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Bây giờ Chung Minh đã có hiểu biết sơ lược về dự án này.
Nói một cách đơn giản, về cơ bản đây là một dự án không có tiền đồ. Vốn dĩ là loại game thiết kế chiều ý những khách hàng lắm tiền ngu ngốc, kết quả đơn vị giáo dục đó phá sản, chẳng khác nào làm không công toàn bộ.
Nhưng cũng không thể để dự án làm xong rồi dẹp bỏ như vậy? Vì thế lãnh đạo Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực vẫn quyết định để game ra mắt thị trường game xem sao, nếu có thể kiếm được chút tiền thì tạm thời sẽ không cắt.
Nhưng, mục tiêu "kiếm được chút tiền" này đã đủ khó khăn theo cách nhìn của Chung Minh...
Anh mở đồng hồ test, chạy thử game này.
Sau năm phút.
Chung Minh khẳng định, nếu game này có thể kiếm được tiền, anh thà đập đầu vào chăn bông mà chết.
Mẹ nó đây chỉ là phần mềm giáo dục dành cho trẻ em mà thôi!
Lột lớp vỏ bên ngoài của game, trên thực tế trong đó đều là mấy thứ quái quỷ không đâu!
Cho động vật ăn: Cho động vật nhỏ ăn thức ăn nó thích.
Xếp gỗ: Xếp miếng gỗ có hình dạng thích hợp vào vị trí đặc biệt.
So sánh: Tìm ra thứ lớn nhất/thô nhất/chậm nhất... trong đống đồ.
Tìm vị trí: Trên một con đường, đặt các phương tiện giao thông vào vị trí chúng nên chạy.
...
Game kiểu như vậy rất nhiều, ngoài ra còn có luyện toán, luyện não phải, làm quen mặt chữ, vẽ đơn giản... Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là có nhạc thiếu nhi, còn có một số trò chơi nhỏ vô cùng đơn giản, ví dụ trò Pikachu trái cây, giúp các bạn nhỏ có thể nhớ được các loại trái cây một cách nhanh chóng...
Thượng vàng hạ cám cái gì cũng có, nhưng vấn đề là, ai sẽ chơi mấy thứ này...
Lật xem tài liệu thiết kế trước đây, Chung Minh đã hiểu sơ lược, những nội dung này đa số đều do đơn vị giáo dục yêu cầu, cũng có thể nói đây chính là sản phẩm của một người ngoài ngành chỉ đạo người trong ngành, có thể kiên trì làm đến mức độ như hiện nay cũng chẳng dễ dàng gì.
Chẳng trách chỉ đạo thiết kế trước muốn chạy, cho dù làm được dự án này, cho ra mắt cũng chẳng có ích gì cho CV...
Hơn nữa nhìn từ tình hình dự án, chỉ đạo thiết kế trước đây chắc phải làm mệt như chó nên mới chạy. Thấy dáng vẻ của quản lý hoàn toàn là một lãnh đạo bỏ mặc, không tranh với đời, có lẽ bình thường vốn chẳng đưa ra ý kiến mang tính xây dựng gì. Còn Chu Dương, cũng không thể nói anh ta làm việc không nghiêm túc, nhưng đây rõ ràng là một người chỉ biết phụ tá, chia sẻ công việc thì không sao, chia sẻ áp lực thì đừng hy vọng. Còn hai người khác, một người phụ trách số liệu, còn có một người chỉ là thực tập sinh làm việc vặt càng không giúp được gì.
Hơn nữa game này có số liệu gì chứ, chức vụ là người phụ trách số liệu, trên thực tế chính là người thiết kế hệ thống hoặc người thiết kế tính năng.
Có thể tưởng tượng người chỉ đạo thiết kế trước kia đã phải chịu đủ sự giày vò của dự án, thật sự không chịu nổi nữa nên mới ra đi...
Chung Minh lặng lẽ uống một ngụm nước, tình hình này nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Cảm giác dự án này không cần phải cứu gì nữa, đề nghị đem chôn luôn được không?
Không phải Chung Minh kỳ thị một thể loại game nào đó, nhưng cách kiếm tiền duy nhất của cái gọi là thể loại game giáo dục là hợp tác với đơn vị giáo dục nào đó. Thật ra dự án này vốn dĩ có thể kiếm được một khoản lời nhỏ, nhưng đơn vị giáo dục đó phá sản, vẫn muốn tiếp tục thì khó ngang lên trời rồi.
Với game hiện tại, cho dù test xong tất cả, không có bug nào thì ra mắt thị trường game cũng sẽ sấp mặt.
Học sinh tiểu học cũng không thích chơi!
Chung Minh cảm thấy áp lực rất lớn, dự án không kiếm ra tiền, có nghĩa là không có tiền thưởng.
Không có tiền thưởng... Sẽ phải sống những ngày tháng khó chịu biết bao!
Sao có thể được chứ!
Tiền lương bây giờ của anh đã tăng, sau khi ký hợp đồng chính thức và thăng chức, dựa theo tiêu chuẩn nội bộ của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực, tiền lương tăng lên 7000/tháng, có thể nói là rất tốt. Đương nhiên vẫn thấp hơn Hùng Khải một chút, dù sao anh cũng nằm trong một dự án không khởi sắc, hơn nữa thời gian làm việc không đủ.
Trong Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực có một phần tiền lương phát theo số năm, Chung Minh vừa mới làm việc hơn một tháng, tiền lương đương nhiên chỉ có thể dựa theo tiêu chuẩn thấp nhất của mỗi chức vụ.
Nếu dựa theo quy trình thông thường, công việc tiếp theo của Chung Minh là suy nghĩ ra vài cách chơi mới tương đối dễ, làm phong phú kho nội dung của trò chơi, sau đó sửa đổi các cách chơi khác theo kiểu bình cũ rượu mới, đưa ra thêm vài ý kiến chỉnh sửa, sửa bug, cuối cùng đợi cho game ra mắt trên thị trường ứng dụng, rồi phó mặc cho số phận.
Nhưng Chung Minh chắc chắn không hy vọng kịch bản này diễn ra, biết rõ đi về phía trước là ngõ cụt mà vẫn cứ đi, đầu làm bằng sắt hay gì? Như thế hoàn toàn là lãng phí cuộc đời.
Chung Minh suy nghĩ, làm thế nào để kéo dự án sắp xuống mồ này lên, cứu sống nó...
...
Một ngày làm việc nhanh chóng trôi qua.
Buổi trưa Chu Dương rất nhiệt tình bắt chuyện với Chung Minh, đi tới nhà ăn công ty ăn trưa cùng bọn Trương Tiểu Văn, có thể thấy bầu không khí của nội bộ dự án vẫn khá hòa hợp, cũng không có tâm trạng quá bi thương, tuyệt vọng.
Về phần vì sao... Có thể là vì những người ở lại đến bây giờ chẳng có ý định gì...
Đương nhiên người ý thức được dự án này chắc chắn sập đều đã chạy mất, ví dụ chỉ đạo thiết kế trước đây. Những người ở lại bây giờ đều không suy nghĩ quá nhiều về tương lai của dự án, chờ dự án ra mắt rồi phó thác cho số phận. Nói cách khác, bọn họ đều nghĩ rất thoáng.
Có điều thế này cũng tốt, chí ít những người này không lục đục với nhau như dự án "Kỷ nguyên người máy", bằng mặt không bằng lòng, làm việc trong môi trường này có thể thoải mái hơn một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...