Translator: Nguyetmai
Tổng Giám đốc Lữ chau mày: "Luân chuyển? Đang ở đâu? Gọi cậu ta tới đây."
Lưu Vũ Tân nhìn Châu Chấn, Châu Chấn lại nhìn qua Hùng Khải.
Sắc mặt của Tổng Giám đốc Lữ càng xấu hơn: "Sao nào, tôi nói chưa rõ ràng hay sao? Còn cần mấy người liếc mắt nhìn nhau để truyền đạt hả?"
Lưu Vũ Tân có chút xấu hổ: "Tổng Giám đốc Lữ, cậu ta không liên quan đến cuộc họp hôm nay, hay là đừng gọi đến."
Khuôn mặt của Lữ Chí Kỳ tối sầm: "Cái gì gọi là không liên quan? Gọi mau!"
Lưu Vũ Tân bất lực hoàn toàn, nói với Hùng Khải: "Đi gọi Chung Minh tới."
"Vâng." Hùng Khải gật đầu, mặt xám ngoét rời khỏi phòng họp.
Lưu Vũ Tân có một dự cảm xấu, xem ra hôm nay không có cách nào lừa gạt được nữa, Tổng Giám đốc Lữ cơ bản không hề có ý muốn rời đi, kiểu này chắc ông ta sẽ tìm hiểu đến cùng thì thôi!
Hùng Khải lên trên hai tầng, tìm được Chung Minh ở nhóm test.
Chung Minh vừa mới chỉnh sửa xong bản câu hỏi khảo sát, định ăn trái cây rồi nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Hùng Khải?" Chung Minh sửng sốt, anh ta tới làm gì?
Hùng Khải cũng hơi bất đắc dĩ: "Ừm, Chung Minh cậu đi theo tôi một chuyến, Tổng Giám đốc Lữ muốn gặp cậu."
"Tổng Giám đốc Lữ? Tổng Giám đốc Lữ là ai?"
Hùng Khải: "Haiz, cậu đừng hỏi nữa, cứ đi theo tôi."
Chung Minh nhét nửa quả chuối còn lại vào miệng, đứng dậy đi ra ngoài cùng Hùng Khải, tiện tay vứt vỏ chuối vào thùng rác.
Thang máy trống không, dù sao cũng là giờ làm việc, chỉ có hai người Hùng Khải và Chung Minh.
Hùng Khải khom lưng về phía Chung Minh: "Người anh em, à không, anh Chung, việc trước kia là tôi không đúng, xin anh tha thứ, hôm nay anh nhất định đừng nặng lời, tôi cầu xin anh!"
Chung Minh lúng túng cả người: "Anh làm gì vậy?"
Hùng Khải bỗng nước mắt đầm đìa, thiếu điều ôm chân Chung Minh khóc rống lên: "Anh Chung, anh biết đấy, việc anh bị chuyển đi là ý của Quản lý Lưu. Trước đây quả thật tôi đã làm vài chuyện có lỗi với anh, nhưng đều là chuyện vặt vãnh thôi đúng không, anh đừng để trong lòng. Vụ luân chuyển vị trí lần này là oan có đầu nợ có chủ, thật sự không hề liên quan gì đến tôi..."
Chung Minh hơi choáng váng, chuyện gì thế này?
Anh chìa tay đỡ Hùng Khải đứng thẳng người dậy: "Được rồi, tôi biết việc luân chuyển vị trí không liên quan gì đến anh. Có điều tôi hỏi trước một câu, Tổng Giám đốc Lữ mà anh nói rốt cuộc tìm tôi có việc gì?"
"Đến rồi anh sẽ biết, anh nhất định phải giơ cao đánh khẽ đó!"
Hai người nói qua lại vài câu, cửa thang máy đã mở.
Hùng Khải cũng không biết mấy câu xin lỗi này có tác dụng hay không, nhưng bây giờ chỉ còn cách cố gắng mà thôi. Đến lúc đó Tổng Giám đốc Lữ hỏi, ai biết Chung Minh sẽ thốt ra những chuyện gì? Lỡ như nhân tiện đá mình mấy cú thì chẳng phải tiêu đời sao?
Thế nên Hùng Khải cũng rất hoảng sợ, nguyện vọng duy nhất chính là mong Chung Minh chĩa mũi giáo về phía Lưu Vũ Tân, tuyệt đối đừng lôi mình vào. Đến lúc đó cùng lắm là giáng chức Lưu Vũ Tân, còn xử lý mình thì chưa chắc!
Còn về số phận Quản lý Lưu... Không cần phải để ý tới.
Hùng Khải dẫn Chung Minh đến phòng họp.
Chung Minh nhìn thoáng qua, toàn bộ đều là người quen!
Những thành viên chủ chốt của dự án "Kỷ nguyên người máy" đều đã đến, còn có một người lạ mặt, thoạt nhìn trông rất bệ vệ đường hoàng, có lẽ chính là Tổng Giám đốc Lữ mà Hùng Khải nói.
Phòng họp vẫn còn ghế trống, Chung Minh bèn tìm một vị trí trong góc để ngồi xuống.
Lữ tổng nhìn khắp lượt những người có mặt trong phòng, hỏi: "Được rồi, bây giờ mọi người đều đã đến đông đủ, ai có thể giải thích cho tôi, vì sao phiên bản trước thành công như vậy, mà số liệu phiên bản này lại kém như thế! Ai hãy giải thích đi."
Trong phòng họp hoàn toàn yên lặng, không một ai lên tiếng.
Lưu Vũ Tân càng thêm luống cuống, xem ra Tổng Giám đốc Lữ không hề có ý định bỏ qua chuyện này!
Châu Chấn thấy Lưu Vũ Tân không còn đường lui, vội vàng nói: "Tổng Giám đốc Lữ, chúng tôi cũng rất bất ngờ vì phiên bản mới thất bại, chúng tôi vẫn đang gấp rút nghiên cứu, tổng kết bài học cho phiên bản tiếp theo, không lâu nữa sẽ có một bản báo cáo để nộp cho anh."
Lưu Vũ Tân vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, Tổng Giám đốc Lữ, chúng tôi sẽ nhanh chóng trình báo cáo lên."
Lữ Chí Kỳ rất không vui: "Ý của cậu là tôi phải đợi thêm vài ngày nữa? Tôi muốn nghe ngay bây giờ, các cậu lần lượt phát biểu đi! Cậu này nói trước!"
Lữ Chí Kỳ tiện tay trỏ vào Tôn Hồng Thịnh.
Tôn Hồng Thịnh ngớ người: "Tổng Giám đốc Lữ, tôi, tôi chỉ là người của tổ mỹ thuật..."
"Mỹ thuật thì chỉ vẽ thôi à? Không hề có cách nhìn riêng về game?" Lữ Chí Kỳ lại tiện tay chỉ: "Đến lượt cậu nói."
Lần này ngón tay chỉ về phía Châu Chấn, Châu Chấn ậm ừ một lúc lâu: "Tôi cảm thấy biên độ thay đổi số liệu quá lớn, hơn nữa... À..."
Châu Chấn cứ ấp úng mãi không ra câu, anh ta có một vài ý tưởng, nhưng không thể nói thẳng ra vì anh ta là chỉ đạo thiết kế, phiên bản mới vốn do anh ta thúc đẩy, nói những điều này ra chẳng phải đang tự tát vào mặt mình sao?
Tát vào mặt người khác chắc chắn sẽ không chút nương tay, nhưng tát vào mặt mình chắc chắn phải do dự một chút.
"Được rồi, cậu đừng nói nữa." Tổng Giám đốc Lữ rất không vui, chỉ đến Chung Minh: "Cậu nói."
Lưu Vũ Tân vội vàng ngăn lại: "Tổng Giám đốc Lữ, gần đây cậu ta mới luân chuyển đến bộ phận khác, không hề hiểu gì về phiên bản mới..."
Chung Minh nói: "Tôi hiểu chứ."
Lưu Vũ Tân: "..."
Tổng Giám đốc Lữ gật đầu: "Vậy cậu nói xem."
Những người khác đều ngột ngạt hết sức, cảm thấy bây giờ phòng họp chẳng khác gì nơi hành hình quy mô lớn! Nhất là Lưu Vũ Tân, anh ta hận không thể khâu miệng Chung Minh lại, ai biết lát nữa anh sẽ nói những gì!
Bầu không khí rất áp lực, nhưng Chung Minh lại không hề lúng túng, anh từ tốn chậm rãi, nói ra từng vấn đề một cách trôi chảy.
"Phiên bản mới lần này chủ yếu mắc một số sai lầm sau đây. Thứ nhất, thay đổi số liệu mà không để ý đến cảm nhận của người chơi, thay đổi quy tắc trừ máu bắt buộc, sửa đổi giá của rất nhiều vật phẩm, kích động tâm lý chống đối của người chơi. Thứ hai, tuyên truyền khẩu hiệu chiến trường Tinh Hải 2.0, nhưng trên thực tế hoàn toàn không ra mắt cách chơi mới, thay vào đó chỉ toàn hoạt động nạp vàng bịp bợm, tạo nên tâm lý thất vọng cực lớn cho người chơi. Thứ ba, không có phương án giải quyết sự tức giận của người chơi, tuy người chơi đã phản hồi đến bộ phận chăm sóc khách hàng nhưng nhóm hoạch định chiến lược không đưa ra câu trả lời tích cực..."
Lúc mới bắt đầu, Tổng Giám đốc Lữ vẫn chưa để ý, nhưng càng nghe càng cảm thấy có lý, đến phía sau gần như lắng tai nghe, hết sức chăm chú!
Những người khác lại không như vậy, nói thẳng ra họ chẳng khác nào đang ngồi trên đống lửa. Nhất là Lưu Vũ Tân, cảm giác từng câu từng chữ Chung Minh nói đều đang đâm vào tim anh ta!
Nhưng Tổng Giám đốc Lữ nghe một cách nghiêm túc như vậy, ai dám cắt ngang?
Cũng may Chung Minh nói hai phút là xong.
Bởi vì Chung Minh không nói quá cặn kẽ, Tổng Giám đốc Lữ hỏi nguyên nhân thất bại, anh cũng chỉ khái quát lại nguyên nhân thất bại một cách đơn giản.
Lữ Chí Kỳ cảm thấy rất kinh ngạc. Ông ta nhớ Chung Minh chính là người sau đó được gọi tới, không ở trong phòng họp ngay từ đầu.
"Cậu tên gì, chức vụ gì?" Lữ Chí Kỳ hỏi.
"Chung Minh, trước đây làm thực tập sinh tổ thiết kế, bây giờ đã chuyển vị trí đến bộ phận test và chăm sóc khách hàng." Chung Minh trả lời một cách rất bình tĩnh.
"Chyển vị trí?" Tổng Giám đốc Lữ chau mày, hỏi Lưu Vũ Tân: "Phiên bản chiến trường Tinh Hải là do cậu ta thúc đẩy? Vậy tại sao phiên bản mới lại không liên quan đến cậu ta? Còn chuyển vị trí?"
Lưu Vũ Tân lau mồ hôi lạnh trên đầu: "Là thế này ạ, Tiểu Chung là một hạt giống rất có triển vọng nên tôi muốn cho cậu ta chuyển đến bộ phận test và chăm sóc khách hàng để học hỏi kinh nghiệm..."
"Nói bậy!" Tổng Giám đốc Lữ tức đến mức đập bàn: "Lần đầu tiên tôi nghe nói đến chuyện cho người tài giỏi luân chuyển vị trí để rèn luyện học hỏi, sao cậu không tự đi chỗ khác mà rèn luyện đi!"
Lưu Vũ Tân cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.
Tổng Giám đốc Lữ nhìn Lưu Vũ Tân: "Những điều cậu ta nói đều là thật sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...