Thời Đại Game Quật Khởi

Translator: Nguyetmai

Hùng Khải rất buồn bực, lại đợi thêm hai tiếng đồng hồ, nhìn thấy đã hơn năm giờ chiều mà đề xuất sửa đổi vẫn nằm lặng yên bên nhóm test, Lương Quân hoàn toàn không hề có ý định gửi sang lại!

Hùng Khải kinh ngạc, chuyện gì thế này!

Lúc trước Lương Quân gửi lại đề xuất chỉ trong vòng chưa đến nửa tiếng đồng hồ, lần này có chuyện gì vậy? Không cần sửa đổi những bug này nữa hả?

Vô lý, nếu không thay đổi nữa, thì nhóm test phải đóng lại hết tất cả các đề xuất này, nhưng bây giờ căn bản cũng chẳng đóng, mà chỉ để treo bên chỗ Lương Quân, không nhúc nhích.

Lương Quân chưa xem tool test? Chưa xử lý những bug đề xuất này?

Vậy thì càng không thể, vài phút một lần nhóm test lại vào lướt tool test, không thể nào đã hai tiếng đồng hồ rồi còn chưa phát hiện ra!

Hùng Khải không chờ được nữa, bởi vì anh ta phải đưa hết những bug này cho lão Trịnh sửa lại, thời gian chạy phiên bản gấp như thế, Quản lý Lưu còn ra tử lệnh đòi sửa lại tất cả, mỗi một phút đều rất quý giá.

Không có cách nào, Hùng Khải chỉ có thể mở phần mềm chat nội bộ ra, tìm nick Lương Quân và gửi một tin nhắn.

"Anh trai à, anh chuyển lại cho tôi những bug đề xuất kia đi."

Rất nhanh, Lương Quân đã trả lời lại: "Tôi tưởng anh không sửa nữa?"

Hùng Khải vừa nhìn, ê này, anh còn đang tức giận hay là thế nào đấy?

Có điều suy nghĩ đến tình cảnh của mình, Hùng Khải vẫn phải ổn định lại tâm trạng, trả lời cực kì có thiện chí: "Sửa! Sao có thể không sửa lại chứ."

Lương Quân: "Nhưng mà hôm nay cánh tay này của tôi lại bị chuột rút, không tiện gửi sang cho anh lắm."


Hùng Khải cũng thật sự cạn lời, tay bị chuột rút? Sao anh không liệt nửa người trên luôn đi? Anh định nói dối đứa trẻ ba tuổi chắc??

Hùng Khải: "... Vậy tay anh phải làm thế nào mới có thể hết chuột rút được?"

Lương Quân: "Phải ăn kem mới có thể khỏi được. Còn phải là hãng đắt tiền cơ, rẻ thì hiệu quả trị liệu không tốt."

Hùng Khải cũng thật sự cạn lời, con mẹ nó anh đang lợi dụng ăn vạ đấy à! Còn tính lừa kem của tôi, sao anh không đòi bay lên trời luôn đi?!

Nhưng Hùng Khải cũng không còn cách nào khác, bởi vì trách nhiệm trong chuyện này vốn là của anh ta. Người ta gửi cho anh hai lần, anh đều trả lại hết, người ta xả giận một chút chẳng phải rất bình thường hay sao.

Hùng Khải cũng không thể đi tìm Lưu Vũ Tân, việc nhỏ như mắt muỗi thế này cũng tìm Lưu Vũ Tân, chẳng phải sẽ bị chửi đến chết à, trông mình vô dụng đến mức nào chứ.

Hùng Khải không có cách gì, ai bảo bây giờ anh ta có việc cần nhờ vả người ta chứ, chỉ đành trả lời: "Được rồi, kem đúng không, dễ thôi."

Lương Quân lại nhắn: "Mua thêm vài cái nhé, người của nhóm test đông mà."

Hùng Khải: "..."

Quá đáng, con mẹ nó quá đáng quá mà!

Một mình anh ăn còn chưa đủ, còn mẹ nó đòi mua thêm vài cái? Thế mua vài cái là bao nhiêu cái? Cả một tầng của nhóm test các người tôi mời hết à? Lại còn không cho mua loại rẻ? Giờ anh muốn ăn cho tôi phá sản luôn hả!

Hùng Khải: "Anh trai à, tôi sai rồi, tôi cũng là một người nghèo thôi, anh vừa muốn loại đắt tiền vừa muốn mua nhiều, tôi đây không mua nổi đâu. Anh xem tôi mua khoảng mười cái kem thể hiện thành ý, có được không."

Lương Quân rất nhanh trả lời lại: "Được rồi, thông cảm cho anh chút vậy, anh mua mười cái kem nhé, phải là loại đắt tiền, rẻ thì không thể trị được bệnh chuột rút ở tay tôi."

Hùng Khải thật sự cạn lời, nhìn cái vẻ tiểu nhân đắc chí của tên này đi!


Không còn cách nào khác, Hùng Khải đành xuống tầng, đến cửa hàng đồ ngọt gần đó mua mười cốc kem. Loại kem này đựng trong bát nhỏ trông khá độc đáo, mỗi cái hơn ba mươi tệ, tổng cộng tốn của Hùng Khải hơn ba trăm tệ, làm anh ta đau xót không chịu nổi.

Trên đường về Hùng Khải càng nghĩ càng thấy sai sai, vậy tức là mình tốn ba trăm tệ mua ba mươi cái bug!

Đậu má chuyện này chẳng phải dùng tiền mua khổ vào người sao!

Hùng Khải tuyệt vọng lắm rồi, anh ta mang theo túi kem lớn đến tầng của nhóm test, tìm được Lương Quân, lại nói thêm rất nhiều câu hay ho, cuối cùng mới tạm dỗ cho Lương Quân nguôi ngoai.

"Được, anh về đi, bug lập tức tới ngay." Lương Quân cầm một cái kem ăn ngon lành.

Hùng Khải hơi hối hận vì không để lại một cái cho mình, bây giờ nhìn Lương Quân ăn, đột nhiên phát hiện mình cũng rất muốn ăn...

Có điều, may mà bug đã về lại rồi, không đến mức bị Lưu Vũ Tân mắng...

Trên đường đi đến thang máy, Hùng Khải càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Chuyện xảy ra hôm nay, có vẻ hơi kỳ lạ!

Lương Quân không chỉ đưa ra hơn ba mươi ý kiến sửa đổi rất hợp lý, mà còn cực kì gian xảo, sao chép lại rồi gửi cho Quản lý Lưu, chuyện này không giống như chuyện mà người có chỉ số IQ như anh ta có thể làm được!

Hùng Khải đi được nửa đường rồi vòng lại, đứng xa xa liếc trộm, biết đâu mình sẽ phát hiện điều gì đó?

Quả nhiên, Lương Quân ôm một túi kem lần lượt phân phát cho mấy nhân viên test có quan hệ khá tốt với anh ta, kết quả phát tới chỗ một người quen cũ của Hùng Khải.

Chung Minh!


Không chỉ phát kem, mà còn phát hẳn hai cái!

"Móa! Mình đã biết trong chuyện này có gì mờ ám mà!"

Theo lý mà nói, Chung Minh mới đến nhóm test chưa được vài ngày, căn bản không quen thuộc với những người khác, Lương Quân sao có thể cố ý cho cậu ta đến hai cái kem được? Quá vô lý!

Hùng Khải thoáng chốc đã hiểu, những ý kiến sửa đổi này không phải do Lương Quân đưa ra, nó là do Chung Minh làm!

Không cần phải nói, chuyện sao chép rồi gửi cho Lưu Vũ Tân chắc chắn cũng do Chung Minh gợi ý!

"Cậu đã đến nhóm test rồi mà còn có thể hãm hại được tôi?! Tôi thực sự là..."

Hùng Khải rất tức giận, nhưng anh ta cũng không có cách nào, bởi vì những bug đề xuất này đúng là đã được Lưu Vũ Tân tán thành, anh ta không thể không sửa đổi!

Mặc dù biết được sự thật, nhưng sự thật này làm cho Hùng Khải càng thêm khó chịu.

Có điều chuyện này chưa phải điều tuyệt vọng nhất.

Trong thang máy, Hùng Khải đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Lúc trước lão Trịnh tới tìm anh ta cãi vã, Hùng Khải quên dặn anh ta chuẩn bị tinh thần.

Bây giờ lão Trịnh vẫn cho rằng chỉ có mười hai đề xuất sửa đổi, trên thực tế gộp chung hết lại có hơn ba mươi cái...

"Hơn hai mươi đề xuất mới này, mình phải nói sao với lão Trịnh đây..." Hùng Khải im lặng suy nghĩ.

Mười phút sau, trong nhóm dự án "Kỷ nguyên người máy" truyền đến tiếng gầm giận dữ.

"Hùng Khải! Tổ sư nhà anh!!!! Tôi nói cho anh hay, hôm nay anh còn thì tôi mất!!!"

"Lão Trịnh! Lão Trịnh anh cứ đặt chậu cây xuống trước đã, có chuyện gì thì từ từ nói..."


...

Bên nhóm test, Chung Minh đang vui vẻ ăn kem.

Lương Quân lừa được kem từ Hùng Khải, chia cho Chung Minh hai cái, nhưng Chung Minh có vẻ không ăn nổi, chỉ có thể ăn một cái ngắm một cái.

Lương Quân cũng rất vui: "Trước đây vẫn phải chịu đựng tổ thiết kế, hôm nay rốt cuộc đã được xả giận, sướng ghê!"

Chung Minh rất rảnh rỗi, tiếp tục lật xem bản test case của những tính năng khác.

Đột nhiên, anh lật tới tính năng mà Châu Chấn phụ trách, lại nhìn ra tài nguyên mỹ thuật mà Tôn Hồng Thịnh phụ trách có chút vấn đề nhỏ.

"Ừm? Vui một mình không bằng mọi người cùng vui, hai người cũng không thể để một mình Hùng Khải bận rộn được, mau nào, ra tay thôi!"

Chung Minh ngay lập tức đóng gói các loại đề xuất cải tiến gửi cho Lương Quân, sau đó kêu Lương Quân gửi tất cả lên tool test, đưa cho Châu Chấn và Tôn Hồng Thịnh.

Dĩ nhiên, tiện thể cũng phải sao chép rồi gửi cho Lưu Vũ Tân một bản, tránh việc những người này đùn đẩy không chịu làm.

...

Nhóm dự án "Kỷ nguyên người máy", phen này tan tác chim muông!

Lưu Vũ Tân ngược lại rất vui vẻ, bởi vì anh ta phát hiện ra nhóm test được việc quá, đưa ra nhiều ý kiến sửa đổi như vậy!

Tuy tất cả chỉ là một số ý kiến không có tác dụng quái gì, nhưng đó cũng là thành quả của nhóm test! Có thể khiến game trở nên hoàn mỹ hơn một chút, cớ sao lại không làm?

Nhưng Hùng Khải, Châu Chấn và Tôn Hồng Thịnh phen này lãnh đủ. Một đống đề xuất sửa đổi to đùng đập thẳng vào mặt làm đám người kia ngơ ngẩn cả người.

Chuyện gì thế này!

Mấy vấn đề tí tẹo như thế cũng bắt phải sửa đổi?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui