Thời Đại Game Quật Khởi

Editor: Nguyetmai

Cao Vĩnh Châu lại hỏi: "Ông chắc chắn trong quá trình điều trị chỉ dùng 0-5 miliampe sao?"

Giáo sư Dương gật đầu: "Đúng vậy!"

Cao Vĩnh Châu: "Có dùng đến mức 10 miliampe, 30 miliampe hay 50 miliampe không?"

Giáo sư Dương khoát tay liên tục: "Không thể nào! Ngay cả 10 miliampe tôi cũng không dùng, chứ đừng nói đến mức cao hơn! Tuyệt đối không có chuyện đó!"

Cao Vĩnh Châu: "Ông chắc chắn chứ?"

Giáo sư Dương mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên chắc chắn, trong lĩnh vực chuyên môn thì tôi là người vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ. Tôi là bác sĩ, anh phải tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của tôi chứ!"

Thang Doanh ngồi trước màn hình thực sự muốn mắng người!

10 miliampe cũng không dùng tới sao? Nói xạo!

Lúc trước tiến hành "điều trị" cho cậu bé chẳng những đã dùng 30 miliampe, mà trên mỗi cây kim đều kẹp năm, sáu chiếc kẹp nhỏ. Nói cách khác, hiệu quả của việc sốc điện tăng lên ít nhất gấp năm, sáu lần.

Ngoài miệng nói dùng 0-5 miliampe, nhưng trên thực tế có khi còn dùng tới 150 miliampe!

Nhưng Cao Vĩnh Châu không hề biết những chuyện này.



Trên màn hình, Cao Vĩnh Châu lại hỏi thêm vài vấn đề, Giáo sư Dương vẫn mỉm cười, trả lời trôi chảy.

Cao Vĩnh Châu suy nghĩ một hồi: "Tôi có thể thử máy điều trị này không?"

Giáo sư Dương gật đầu: "Đương nhiên có thể, nằm ở chỗ này là được."

Cao Vĩnh Châu nằm trên giường bệnh: "Không cần có người giữ tôi sao?"

Giáo sư Dương cười ha hả: "Tìm người giữ cậu? Không cần, không cần đâu! Đó đều là tin đồn trên mạng mà thôi, vốn dĩ không đau đớn nhiều như vậy…"

Ông ta vừa nói, vừa lấy kim trong hộp ra, châm vào hai bên huyệt Thái Dương của Cao Vĩnh Châu.

Sau đó, ông ta lấy hai chiếc kẹp ra kẹp lên hai cây kim.

"Anh phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó! Tôi sắp bắt đầu rồi!" Giáo sư Dương nhắc nhở.

Cao Vĩnh Châu gật đầu: "Ừm!"

Giáo sư Dương cẩn thận điều chỉnh đồng hồ trên thiết bị lên khoảng 5 miliampe, sau đó ấn nút.

Cơ thể Cao Vĩnh Châu giật mạnh một cái, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

Giáo sư Dương tắt thiết bị đi, rút hai cây kim ra, tươi cười hỏi thăm: "Sao rồi? Có cảm nhận gì?"

Cao Vĩnh Châu suy nghĩ một chút: "Hơi tê dại, có cảm giác đau đớn nhẹ."


Giáo sư Dương mỉm cười nói: "Đúng vậy, phần lớn học viên của chúng tôi đều có cảm giác này."

Cao Vĩnh Châu: "Vừa rồi tôi thử bao nhiêu miliampe vậy?"

Giáo sư Dương: "5 miliampe… không hơn…"

Cao Vĩnh Châu: "Nếu như tăng đến 10 miliampe, 20 miliampe… thì sẽ thế nào?"

Giáo sư Dương tươi cười: "Có lẽ cảm nhận cũng giống nhau, chỉ là biên độ nhất định sẽ mạnh hơn. Đương nhiên, tôi cũng không cho học viên của tôi thử mức cao hơn, tôi chỉ đoán vậy thôi."

Cao Vĩnh Châu nhíu mày.

Rõ ràng hiệu quả điều trị của chiếc máy này cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng của anh ta.

Những loại máy móc như "Máy xung điện tần số thấp" này có thể mua online, nhưng bình thường chỉ có vài ông bà già lớn tuổi thích dùng mà thôi.

Rất nhiều người miêu tả cảm nhận rằng "giống như bị hai cây kéo đâm thủng tay", "như búa gõ mạnh vào huyệt Thái Dương"… Cao Vĩnh Châu không tưởng tượng ra được những cảm giác này…

Ở chỗ Thang Doanh, trên màn hình không xuất hiện những câu hỏi về tính an toàn của máy điều trị này nữa. Rõ ràng, dựa trên nội dung đã đặt ra thì Cao Vĩnh Châu tạm thời cảm thấy không cách nào đào sâu thêm về vấn đề này.

Nhưng vẫn còn những câu hỏi khác.

Cao Vĩnh Châu: "Máy này có tác dụng nhẹ như vậy, nếu không dùng nó thì ông có thể tiếp tục điều trị không?"

Giáo sư Dương hơi ngẩn người, sau đó đáp: "Hiện giờ… nếu như không có chiếc máy này thì… tôi tạm thời không có cách nào tốt hơn cả."

Cao Vĩnh Châu hỏi tiếp: "Tại sao ông cứ nhất định phải dùng chiếc máy này? Hiệu quả của nó thật sự rất yếu…"

Giáo sư Dương đẩy gọng kính: "Là như vậy, có lẽ không phải người trong nghề thì sẽ rất khó để hiểu được… Nói chung là những việc hiện nay tôi đang làm cũng được áp dụng rất nhiều trong việc điều trị lâm sàng, chính là để thiết lập ra một phản xạ chán ghét có điều kiện…"

"Ví dụ như điều trị chứng ám ảnh cưỡng chế. Rất nhiều người mắc chứng bệnh này, theo bản năng họ liên tục lặp đi lặp lại một hành vi nào đó. Khi tiến hành điều trị chúng tôi sẽ liên kết cảm giác khó chịu khi xung điện với hành vi cưỡng chế của bọn họ, hình thành một phản xạ chán ghét có điều kiện. Như vậy lâu ngày thì bọn họ sẽ không lặp đi lặp lại cái hành vi kia nữa, chứng cưỡng chế kia cũng sẽ trị khỏi."

Cao Vĩnh Châu: "Nhưng hình như trẻ con ở đây không mắc chứng ám ảnh cưỡng chế…"

Giáo sư Dương: "Nguyên lý cũng giống nhau thôi. Tôi đang đánh lừa bọn trẻ, để khi chúng có hành vi bạo lực thì có thể dùng cảm giác không thoải mái này để hình thành phản xạ chán ghét có điều kiện. Lâu ngày có thể uốn nắn lại hành vi của bọn trẻ."

"Cho nên hiện giờ nếu không có thiết bị này thì tôi rất khó làm cho bọn trẻ cảm thấy không thoải mái, đương nhiên cũng không thể nào điều trị được."

Cao Vĩnh Châu: "Nói cách khác, khi ông đặt câu hỏi ở chỗ này, nếu trẻ con không trả lời đúng với đáp án mà ông mong muốn thì sẽ bị sốc điện sao?"

Giáo sư Dương mỉm cười: "Anh phóng viên này, sao anh cứ thích đánh tráo khái niệm thế nhỉ? Điều trị và sốc điện không phải là một, hơn nữa tôi không hề ép bọn trẻ phải trả lời theo ý mình… Trong lòng chúng đều có đáp án cả, chỉ là chúng không muốn nói thật lòng, không muốn giao tiếp mà thôi!"

Cao Vĩnh Châu: "Vậy nếu như có đứa trẻ nói rằng nó không muốn ở lại đây, không muốn điều trị thì phải làm thế nào?"

Giáo sư Dương: "Vậy thì nhất định phải tiến hành lặp đi lặp lại, từng bước dạy dỗ. Không thể bởi vì trẻ con chống đối việc chữa bệnh thì sẽ không quản nữa. Đôi khi, thậm chí phải duy trì phương pháp này liên tục hơn một giờ thì bọn trẻ mới có thể nhận thức được sai lầm của mình."

Cao Vĩnh Châu: "Nói cách khác, phần lớn những đứa trẻ lần đầu tiên nằm lên trên chiếc giường này thì khi rời đi đều nhận ra sai lầm của mình đúng không?"

Giáo sư Dương suy nghĩ một chút: "Có thể nói như vậy…"




Lại hỏi thêm mấy vấn đề, Thang Doanh càng hỏi càng tức giận.

Thậm chí cô ấy còn hận không thể xông thẳng vào trong màn hình, xé rách bộ mặt tươi cười của Giáo sư Dương!

Đương nhiên, sau khi chơi phần mở màn, Thang Doanh hiểu rõ Giáo sư Dương này đang nói hươu nói vượn, hơn nữa những lý do ông ta đưa ra lại có thể tự bào chữa cho chính mình, cơ bản không để lộ sơ hở hoặc bị nắm đằng chuôi!

Giáo sư Dương có rất nhiều lý do, nhưng đó cũng là những lý do chính đáng. Ví dụ như phản xạ chán ghét có điều kiện được dùng để điều trị chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế… nhưng mấu chốt là ở mức độ sử dụng!

Ông ta cứ một mực nói rằng chỉ dùng 0-5 miliampe, nhưng dựa trên tình hình thực tế thì ông ta dùng đến hơn 150 miliampe. Chẳng trách phải cho mười mấy người to cao vạm vỡ đè trẻ con trên giường, nếu không cách "điều trị" này không thể nào tiến hành được!

Về phần ông ta biểu diễn thử cho Cao Vĩnh Châu 5 miliampe kia chỉ là gãi ngứa mà thôi.

Nhưng lại không có bất kỳ chứng cứ nào về điều này!

Khi "điều trị", Giáo sư Dương nhất định không lưu lại bất cứ tư liệu hình ảnh nào. Cao Vĩnh Châu muốn quan sát quá trình "điều trị" một cách chân thực là điều không thể!

Người biết rõ sự thật cũng chỉ có Giáo sư Dương, bản thân đứa trẻ và "tổ tiếp đãi A" có trách nhiệm giữ chặt đứa trẻ mà thôi!

Nhưng "tổ tiếp đãi A" và Giáo sư Dương cùng một phe, lời của trẻ con thì ngay cả cha mẹ chúng còn chẳng tin, sao có thể thuyết phục được cảnh sát đây?

Thậm chí có vài phụ huynh còn cho rằng trẻ con nói xấu phòng điều trị số 13 là vì trả thù, vì chống đối, đó đều là nói dối chứ không phải là biểu hiện của sự thành thật. Nếu không sao nhiều đứa trẻ yên lành điều trị như vậy mà đến lượt con mình lại la hét ầm ĩ, nói phòng điều trị số 13 có vấn đề?

Vì thế, chuyện này không thể điều tra cặn kẽ được. Vốn không có chứng cứ nào chứng minh được những chuyện đã xảy ra ở phòng điều trị số 13.

Cuối cùng, tất cả những câu hỏi nhắm vào phòng điều trị số 13 đều đã hỏi xong.

Cao Vĩnh Châu đứng dậy: "Tôi muốn phỏng vấn bọn trẻ một chút, được không?"

Giáo sư Dương gật đầu: "Đương nhiên có thể…"

Điều làm cho Thang Doanh cảm thấy bất ngờ nhất chính là Giáo sư Dương vô cùng phối hợp trong việc phỏng vấn, không hề gây khó dễ chút nào.

Cao Vĩnh Châu có thể đi phỏng vấn bất kỳ đứa trẻ nào, tự mình chọn lựa đối tượng phỏng vấn, không nhất thiết phải là đứa trẻ do Giáo sư Dương chọn.

Cảnh tiếp theo là hoạt động tự do, Thang Doanh có thể điều khiển Cao Vĩnh Châu đi lại tùy ý trong Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ, đồng thời ngẫu nhiên phỏng vấn các học viên.

Trước đó các học viên đang chạy bộ, nhưng hiện giờ đã về phòng học. Ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, viết nhật ký.

Vốn thời gian này là thời gian Giáo sư Dương giảng bài, bài giảng kéo dài tới tận hai ba giờ chiều, sau đó mới bắt đầu giờ viết nhật ký.

Nội dung của nhật ký chính là ghi lại những điều tâm đắc mà mình học được trong ngày, suy nghĩ về những sự biến chuyển của mình. Tất cả nhật ký sẽ phải nộp lại cho Giáo sư Dương, có vài cái thậm chí còn giao cho cha mẹ của bọn trẻ.

Hôm nay, bởi vì có phóng viên tới phỏng vấn, Giáo sư Dương nghĩ mình không có thời gian giảng bài nên đã cố ý đẩy thời gian viết nhật ký lên trên.

Thang Doanh điều khiển Cao Vĩnh Châu đi quan sát từ bên ngoài phòng học. Tất cả trẻ con ở đây đều chăm chú viết, suýt nữa cô còn cho rằng mình đã lạc vào một trường chuyên lớp chọn nào đó…


Đương nhiên, đối với rất nhiều phụ huynh thì cảnh tượng này vô cùng mê hoặc.

Trước khi tới đây, bọn trẻ vô cùng hư hỏng, nghịch ngợm, không chịu ngồi yên, không chịu chăm chỉ học hành… Vậy mà bây giờ có thể ngồi nghiêm túc nghe giảng bài trong phòng học, viết chữ, còn kiểm điểm lại những sai lầm của mình trong nhật ký.

Trong mắt phụ huynh, cách điều trị của Giáo sư Dương vô cùng thành công, hiệu quả rõ rệt.

Thang Doanh quan sát thật kĩ những đứa trẻ trong phòng học.

Nhìn từ góc độ của người chơi thì hình dáng của những đứa trẻ này đúng là rất khó tả… hoặc có thể nói là vô cùng chân thực!

Chẳng dễ nhìn chút nào, phần lớn vóc người của chúng gầy như que củi.

Nhưng nghĩ lại, nếu trong thực tế có một nơi như này thì phần lớn những đứa trẻ được đưa vào sẽ đều có dáng vẻ như vậy. Bởi vì có vài gia đình nghèo khổ, cha mẹ không quan tâm con cái, dinh dưỡng cũng không đủ thì không thể nào có vóc dáng dễ nhìn được.

Thang Doanh chọn một đứa trẻ, sau đó gọi nó vào căn phòng nhỏ bên cạnh phòng học để hỏi riêng.

Thang Doanh có rất nhiều câu hỏi, ví dụ như:

"Vì sao bị đưa tới đây?"

"Sống ở đây có cảm giác thế nào?"

"Thấy Giáo sư Dương như nào?"

"Hoạt động hằng ngày là gì?"

"Khi điều trị có cảm giác gì?"

Số lượng câu hỏi quá lớn, Thang Doanh sợ bỏ sót vấn đề nào đó liên quan đến điểm mấu chốt trong trò chơi nên đã lần lượt hỏi tất cả. Cô ấy chọn ngẫu nhiên vài đứa trẻ khác nhau, hỏi thử một lượt những vấn đề quan trọng như cách nhìn đối với Giáo sư Dương, cảm giác điều trị…

Nhưng điều khiến Thang Doanh ngoài màn hình và Cao Vĩnh Châu trong màn hình cảm thấy hoang mang và tuyệt vọng nhất chính là tất cả những đứa trẻ này hầu như đều nói những lời giống nhau.

"Bởi vì em không nghe lời nên bị đưa vào đây."

"Cuộc sống ở đây rất thú vị!"

"Chú Dương là người soi đường chỉ lối cho em, em rất cảm kích chú ấy."

"Điều trị hơi đau một chút, nhưng em vẫn có thể chịu được."

….

Thang Doanh chưa từ bỏ ý định, cô điều khiển Cao Vĩnh Châu hỏi lại vấn đề này nhiều lần, nhưng lại không hỏi ra được gì.

Những đứa trẻ này đều ca tụng công ơn của Dương Vĩnh Tín. Có thể nhận thấy sự cảm kích này qua nét mặt hoặc từ nội tâm của chúng, khiến Thang Doanh không biết được rốt cuộc chúng nói thật hay đang nói dối trái với lương tâm.

Hỏi liền bốn năm đứa trẻ cũng không thu hoạch được gì. Đừng nói đến nhược điểm của Giáo sư Dương, ngay cả một điểm khả nghi cũng không tìm thấy.

Điều này khiến Thang Doanh vô cùng tuyệt vọng.

Hiển nhiên, Cao Vĩnh Châu trong màn hình cũng có tâm trạng như vậy. Khi đang hỏi đứa trẻ thứ năm, anh cũng đã tự đặt ra câu hỏi cho bản thân mình.

Chẳng lẽ nơi này thực sự "trị" được nhiều trẻ con như thế? Nếu như những đứa trẻ này thật sự bị ngược đãi thì vì sao trong hoàn cảnh hoàn toàn kín đáo như thế này chúng cũng không dám nói ra sự thật cho phóng viên?

Thang Doanh lại điều khiển Cao Vĩnh Châu nhìn về phía lũ trẻ. Lần này cô ấy không chọn ngẫu nhiên nữa, mà lần theo từng khuôn mặt.

Cuối cùng, cô cũng tìm thấy một gương mặt quen thuộc, chính là thằng bé trong phần mở đầu.


Cậu bé này ngồi ở vị trí sát tường, hàng thứ ba từ dưới lên, nhìn chẳng có gì nổi bật. Nó làm như không thấy Cao Vĩnh Châu đi đến bên cạnh, vẫn nghiêm túc viết nhật ký.

"Tìm được rồi!"

Thang Doanh điều khiển Cao Vĩnh Châu gọi đứa bé ra, đi tới phòng nhỏ bên cạnh để phỏng vấn.

Điều khiến Thang Doanh cảm thấy bất ngờ nhất chính là đứa bé trai này và đứa bé trai ở phần mở đầu như thể là hai người khác nhau.

Đứa bé trong phần mở đầu có tâm trạng rất kích động, cho dù khi phản kháng hay ôm chân phụ huynh khóc lóc… đều ở trạng thái kích động điên cuồng. Nhưng hiện giờ nó lại như một đầm nước chết đầy tuyệt vọng, ánh mắt đờ đẫn, do dự, dường như thờ ơ với tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt.

"Chào em, anh tên là Cao Vĩnh Châu, là phóng viên. Em tên gì?"

Đứa trẻ chớp đôi mắt, không nói gì.

Cao Vĩnh Châu hỏi lại một lần.

Đứa bé há miệng ra, nói với giọng khàn khàn: "Tăng Vũ."

Cao Vĩnh Châu: "Em cảm thấy Giáo sư Dương là người thế nào?"

Tăng Vũ im lặng vài giây, sau đó lên tiếng như chiếc máy: "Chú Dương là người soi đường chỉ lối, điều trị bệnh cho chúng em."

Cao Vĩnh Châu rất thất vọng, xem ra đứa trẻ này cũng giống những đứa trẻ lúc trước, không hỏi được tin tức nào có ích.

Thang Doanh ngồi trước màn hình lại sốt ruột.

"Nói thật đi!"

"Nói cho anh ấy biết!"

"Anh ấy là phóng viên đó!"

Nhưng Thang Doanh và khán giả sốt ruột như thế nào cũng vô dụng.

Cao Vĩnh Châu thấy Tăng Vũ không biết gì, đương nhiên cũng không thể nào hỏi cặn kẽ được, chỉ có thể hỏi qua loa mấy vấn đề như lúc trước.

Cao Vĩnh Châu: "Điều trị có cảm giác thế nào?"

Tăng Vũ: "Hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được."

Cao Vĩnh Châu: "Vậy sao lại dùng đến biện pháp đau đớn như thế?"

Tăng Vũ: "Bởi vì nó có thể giúp cho não bộ tỉnh táo, làm chúng em suy nghĩ vấn đề một cách sâu sắc hơn."

Cao Vĩnh Châu: "Sao đau đớn lại giúp người ta tỉnh táo? Không phải đau đớn sẽ khiến người ta mất đi năng lực suy nghĩ ư?"

Tăng Vũ: "Chỉ hơi đau thôi, chính là kiểu đau một tí ti thôi ấy…"

Cao Vĩnh Châu: "Em thực sự cảm thấy tỉnh táo hay vì em sợ nên phải chịu đựng?"

Tăng Vũ: "Thực sự tỉnh táo."

Cao Vĩnh Châu: "Thật không?"

Lần này Tăng Vũ không trả lời ngay.

Nhưng hai hàng nước mắt đã không kìm được chảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận